Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 583: Nắm không tha




Ông trời khá thú vị, một cơn mưa nhỏ đổ xuống làm cho người ta không khỏi nghĩ đến mùa mưa Giang Nam. Nặng nề, ướt át, nóng bức tràn ngập trong thời tiết khó chịu này.

Dương Phàm chạy đến trước cửa tòa nhà Thiên Mỹ, ngửa đầu lên nhìn. Hắn đột nhiên cười cười một tiếng, nhớ đến thời gian xấu xa năm đó của mình. Nếu Dương Phàm bây giờ đổi thành trước kia, tuyệt đối không dùng thủ đoạn mạnh mẽ như vậy để giải quyết tranh chấp lúc đó. Mà Dương Phàm sẽ lựa chọn một thủ pháp khá ôn hòa để hai bên cùng thắng, đây coi như biểu hiện thành thục, hoặc là nói giàu kinh nghiệm trường đời.

Tiếng còi inh ỏi vang lên sau lưng, Dương Phàm vô thức đứng tránh sang bên cạnh. Một chiếc Porsche màu trắng lao sát qua bên cạnh Dương Phàm, bắn tung tóe nước bẩn trên mặt đất lên quần áo Dương Phàm.

Dương Phàm rất tức tối, lao tới bãi đỗ xe trước mặt tòa nhà. Trên xe vừa lúc có một người đàn ông khoảng 30 tuổi xuống. Động tác xuống xe của người này khá đặc biệt, đầu tiên đưa tay trái xuống lộ ra đồng hồ vàng rực chói mắt, nhãn hiệu gì Dương Phàm không biết. Chẳng qua từ viên kim cương trên đó có thể thấy không rẻ.

Lừa giận trong lòng Dương Phàm đã biến mất khi thấy chiếc đồng hồ này. Tức giận với người như thế này đúng là không phải Dương Phàm bây giờ sẽ làm. Chẳng qua Dương Phàm không làm, không phải là không ai đi quản. Gần như trong nháy mắt khi Dương Phàm dừng lại, một bóng đen phía sau lao tới như cơn gió.

Người đàn ông trẻ tuổi vừa xuống xe, đầu đã bị ấn chặt vào thân xe.

- Đứng im.

Một người đàn ông mặt mũi bình thường tay như gọng kìm đè người đàn ông lên thân xe, một khẩu súng lục chỉ thẳng vào đầu. Xe Trường Giang đi theo phía sau phanh két lại, trên xe lại có hai người đàn ông đi xuống.

- Lục soát.

Người đàn ông lúc trước ra lệnh một tiếng, sau đó hai người kia rất không khách khí ra tay lục soát.

Dương Phàm thấy cảnh này không khỏi nhíu mày một chút, có phản ứng thì thấy ba người này khá quen mặt, hình như là mấy người trên xe Jeep đi theo hắn đến Vĩ Huyền. Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là lắc đầu cười khổ. Dương Phàm quay đầu lại thấy Lâm Chí Quốc đang ngậm tăm đứng đó như lưu manh. Thấy Dương Phàm quay đầu lại liền bật người quay đầu lại.

- Được rồi, rút lui đi.

Dương Phàm đi lên nói một câu:

- Vâng. Thủ trưởng.

Ba người đàn ông nghe xong lập tức dừng tay lui ra đứng phía sau Dương Phàm. Người đàn ông từ trên xe xuống chân vẫn run run. Chuyện vừa nãy quá đáng sợ.

Dương Phàm đi lên khẽ vỗ vỗ mặt hắn mà nói:

- Không có gì, sau này lái xe chú ý một chút. Anh lái xe như vậy rất dễ đâm phải người ta đó.

Nói xong Dương Phàm quay đầu lại rời đi. Người đàn ông kia đột nhiên lớn tiếng kêu:

- Chị ... hu hu.

Không ngờ tên này lại khóc. Dương Phàm cười khổ một tiếng đang định bước đi thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi quen thuộc:

- Dương Phàm?

Dương Phàm quay đầu lại không khỏi cười khổ một tiếng. Thu Vũ Yến mặc một chiếc váy màu tím cười cười chỉ vào người đàn ông bị dọa làm sợ đến khóc:

- Con trai cậu em, Vương Bình.

- Anh chỉ tùy tiện đi một chút, cũng không bảo bọn họ theo, không ngờ bọn họ vẫn đi theo.

Dương Phàm rất bất đắc dĩ vung tay mà nói. Thu Vũ Yến mỉm cười nói:

- Đừng giải thích. Anh đã đến thì lên trên ngồi. Theo em nhớ thì anh vẫn chưa vào tòa nhà Thiên Mỹ.

- Vậy sao?

Dương Phàm ra vẻ suy nghĩ. Thu Vũ Yến trừng mắt nhìn đầy tức tối mà nói:

- Đừng suy nghĩ, lên theo em.

Vương Bình bị ấn lên xe lúc này đã ngừng khóc, chẳng qua mông ngồi bệt xuống mặt đất lên khá chật vật. Bộ âu phục màu trắng khá bẩn, Vương Bình trợn mắt há mồm nhìn Dương Phàm và Thu Vũ Yến nói chuyện.

- Bảo hai người đến đỡ giám đốc Vương đi nghỉ.

Thu Vũ Yến nói với bảo vệ, sau đó đưa tay ra mời Dương Phàm.

Đi đến trước thang máy chuyên dụng cho lãnh đạo cao cấp, Dương Phàm dừng một chút rồi nói với ba người đàn ông vẫn đi theo mà nói:

- Đừng đi, các anh về đi.

Cũng không biết Lâm Chí Quốc điều mấy vị này từ ngành nào, vừa nãy không ngờ rút cả súng ra.

Hai bảo vệ dìu Vương Bình ngồi xuống ghế sô pha. Vương Bình lấy lại tinh thần vô cùng uy nghiêm hét lên với hai bảo vệ:

- Vừa nãy các người ngu hết sao? Sao không lên ...

Nhưng đúng lúc này bao người đàn ông đi ra, Vương Bình liền ngậm miệng, cười cười lấy lòng với ba người. Ba người không thèm để ý đến Vương Bình, trực tiếp lên xe rời đi.

Trong thang máy, Thu Vũ Yến không khỏi phì cười, nhỏ giọng nói:

- nghe nói anh đã về, em đang định gọi điện hẹn anh ăn cơm, không ngờ anh lại tự tới cửa, còn lấy phương thức này nữa. Anh nói xem, tập đoàn Thiên Mỹ bọn em có phải kiếp trước có thù oán với anh không?

Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:

- Điều này không thể trách anh mà? Thằng ranh đó lái xe quá gấp, rất giống em năm đó.

Thu Vũ Yến nghĩ đến chuyện trước đây, mặt không khỏi đỏ lên một chút, nhỏ giọng nói:

- Anh còn tính nợ cũ với em sao?

Dương Phàm cười cười không nói gì. Thu Vũ Yến lẩm bẩm một câu rồi ủ rũ nói:

- Vương gia chỉ có mình cậu ta, từ nhỏ được nuông chiều quen rồi. Cậu và mợ em cũng không quản được cậu ta. Cậu ta đang là phó tổng giám đốc phụ trách nhân sự của tập đoàn Thiên Mỹ.

Dương Phàm không cơ sở dây dưa ở vấn đề này, lặng lẽ nhìn Thu Vũ Yến trước mặt. Thời gian làm cho rất nhiều thứ thay đổi, nhất là sắc đẹp của người phụ nữ. Thu Vũ Yến từng vô cùng xinh đẹp, trẻ trung, bây giờ một lần nữa khi đứng trước mặt Dương Phàm thì đã hơi tiều tụy một chút. Dáng người cao gầy quyến rũ năm đó, hôm nay thoạt nhìn đã đầy đặn hơn rất nhiều. Nguồn: https://

Trong thang máy đột nhiên vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người cùng âm thanh rất nhỏ của thang máy. Thu Vũ Yến bị Dương Phàm nhìn chằm chằm như vậy, đột nhiên cảm thấy chân tay luống cuống.

Đinh. Đền đỏ thông báo đã lên tầng cao nhất. Thu Vũ Yến chật vật chạy trốn ra ngoài, quay đầu lại lộ ra vẻ mặt tức tối trừng mắt nhìn Dương Phàm:

- Không được chê em già.

Dương Phàm cười cười lắc đầu đi ra ngoài, nhìn phòng làm việc được lắp đặt rất xa hoa, Dương Phàm chậc chậc một câu mà nói:

- Đúng là có tiền.

Thư ký gian ngoài có chút giật mình, bởi vì phòng làm việc của Thu Vũ Yến không phải ai cũng có thể vào, nhất là khi thư ký đứng lên định pha trà, Thu Vũ Yến thản nhiên nói:

- Cô làm việc của mình đi, tôi tự mình làm.

Sau đó bịch một tiếng cửa phòng trong bị khóa lại, không cho thư ký nhòm ngó.

Dương Phàm đi tới trước cửa sổ có thể thấy hơn phân nửa thành phố Uyển Lăng. Dương Phàm đứng ở đó không nói gì, Thu Vũ Yến bưng một cốc trà đi tới, nhỏ giọng nói:

- Anh đang suy nghĩ gì vậy?

- Anh nếu làm chuyện xấu xa ở đây, có ai thấy không?

Dương Phàm quay đầu lại cười cười mà nói. Trong nháy mắt Thu Vũ Yến đỏ mặt, thở phì phì mà nói:

- Hạ lưu.

- Được rồi, không nói đùa nữa. Anh đến vừa lúc, em đang có chuyện muốn nói với anh.

Thu Vũ Yến nghiêm mặt lại, Dương Phàm cũng không trêu chọc nữa, im lặng nghe Thu Vũ Yến nói tiếp.

- Tập đoàn Thiên Mỹ định chuyển trụ sở chính. Thành phố Uyển Lăng không còn thích hợp với yêu cầu phát triển của tập đoàn Thiên Mỹ nữa, không còn thích hợp làm trụ sở chính nữa.

Thu Vũ Yến nói rất nghiêm túc. Dương Phàm nghe xong không khỏi nhíu mày, từ từ nâng chung trà lên nhấp một ngụm lộ ra vẻ suy tư.

- Em định chuyển đi đâu?

- Em còn chưa quyết định, bây giờ mới có suy nghĩ này, thật sự áp dụng thì phải cuối năm.

Dương Phàm từ từ đi tới ghế sô pha mà ngồi xuống, Dương Phàm buông chén trà xuống rồi chỉ lên đùi mình. Thu Vũ Yến bị động tác này của Dương Phàm làm cho xấu hổ, trừng mắt nhìn Dương Phàm rồi lắc mông ngồi lên, nhỏ giọng nói:

- Anh đúng là quá đáng ghét, người ta nói chuyện nghiêm chỉnh mà.

- Anh biết mà.

Dương Phàm cười cười, một tay lại không thành thật ôm eo người phụ nữ trên đùi mình, một tay bắt đầu hoạt động trên tất chân màu đen bóng loáng.

Thu Vũ Yến bị động tác này của Dương Phàm làm cho cơ thể giãy dụa, trong miệng nhỏ giọng nói:

- Đừng nghịch ngợm, em đang suy nghĩ đó.

Tay Dương Phàm cuối cùng cũng đã dừng lại không gây rối, chậc chậc một tiếng rồi nói:

- Chuyển lên tỉnh thành đi. Trước khi đi gọi cho anh một tiếng, anh phải tạo thế. Đúng, em không phải đang kiếm tiền ở Nam Kinh rất tốt sao, nghĩ như thế nào lại về Uyển Lăng?

Dương Phàm nhắc đến việc này, Thu Vũ Yến liền cười cười một tiếng, đưa tay sờ sờ mặt Dương Phàm mà nói:

- Lần trước khi gặp anh, anh nhắc đến chuyện nguy hiểm của thị trường chứng khoán. Em và chị Du Nhã Ny lúc ấy không nói gì. Nhưng sau đó thật ra đã rất cẩn thận nghiên cứu điều anh nói, năm nay kinh tế toàn cầu tăng trưởng khá chậm, bọn em quyết định chuyển hướng đầu tư.

- Vẫn làm địa ốc, xây dựng?

Dương Phàm hơi nhíu mày một chút.

Thu Vũ Yến nghe xong không khỏi giật mình mà nói:

- Sao vậy? Làm lĩnh vực quen thuộc có vấn đề gì sao?

Dương Phàm do dự một chút rồi nói:

- Không có gì, anh chỉ là cảm thấy giá nhà đất bây giờ cao một cách quá đáng. Nếu như em muốn tiến quân vào các thành phố hàng đầu của Trung Quốc thì phải có thái độ rất cẩn thận.

- Bán đất là con đường chủ yếu để lấy tài chính của các chính quyền địa phương. Anh có phải quá cẩn thận không?

Thu Vũ Yến cười nói, người hơi ưỡn ẽo một chút, hai chân lặng lẽ mở ra, hơi cúi người như tư thế người ta cưỡi ngựa, người dựa ra đằng sau, mặt dán vào tai Dương Phàm mà nhỏ giọng nói.

- Điều này anh không phủ nhận, nhưng địa ốc như bọt biển, chuyện vỡ tung chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nhất là các thành phố hàng đầu.

Dương Phàm thật ra không chú ý tư thế của Thu Vũ Yến đã thay đổi, một lòng suy nghĩ vấn đề này.

Truyện convert hay : Thiếu Niên Phong Thuỷ Sư