[T2] Nam Thần JG Đã “Cưới” Tôi

Chương 67: End




*Keng~*

Tất cả đều ngồi dưới bàn tiệc lớn, cụng một ly với tiếng lớn nhất, Zino là người tiên phong nốc sạch ly bia trong tay: "Tốt quá rồi, cuối cùng ngôi nhà này đã có sức sống trở lại !"

Mãn Hạnh ăn sạch đùi gà: "Mấy tuần đi du lịch, cả người giờ giống như đã thanh lọc hết tạp niệm vậy, đương nhiên xài tiền của quản lý còn vui nhân đôi."

Zino: "Vừa hay thời gian nghỉ ngơi rất dài, chẳng bằng cậu đi quảng bá mấy sản phẩm mới đi ?"

Đào Nguyên đút cho anh miếng cà rốt: "Cái này ngon không ?"

Viễn Phong đút lại miếng sườn nhỏ: "Em nên ăn nhiều thịt đi, này ngon hơn đấy."

Hai người tình tứ với nhau, ngoài Hàn Doanh và Minh Vân, vợ chồng nhà Khoa là cặp đôi thì 3 người đều cảm thấy khó ăn uống thoải mái trong tình huống này.

Nhưng đây vừa là ngày hỉ, vừa là tiệc nên cũng không muốn làm mất vui.

Liên Nam: "Tiểu Nguyên, giờ em và nam thần đã trở thành vợ chồng không công khai rồi, lúc nào tổ chức đám cưới chính thức nhớ mời tụi anh tới đấy."

Khoa Vũ bất bình: "Còn bảo mời ? Nhất định phải tới, ai không tới đều là cầu hết, đền bù bằng một căn biệt thự đi !"

Đào Nguyên nhìn cô: "Chị ơi, hiện tại em cũng chưa có danh tiếng gì đi, làm vội như thế sợ rằng...."

Viễn Phong: "Anh thấy không vội, làm bây giờ luôn cũng được...Đau !"

Cậu nhéo một phát vào đùi anh vì lộng ngôn không phù hợp, nghĩ anh còn chưa chê sự nghiệp quá cao rồi nên muốn tìm cách hạ thấp danh tiếng đúng không.

Đấy là đang nghĩ cho tiền đồ của anh đấy, tỉnh táo lại giúp em đi !

Zino tiếp lời: "Chuyển sang vấn để tiếp theo, hai đứa hiện tại có nơi nào để sống cùng sau giải nghệ chưa ?"

Anh chau mày, tiện tay gắp sushi ăn: "Vẫn còn hơi sớm để nhắc tới chuyện nhà cửa đấy."

"Thế mà cậu còn bảo làm đám cưới bây giờ cũng chưa muộn, đàn ông gì đâu...."



"...Nhắc sau."

Liên Nam tiện tay mở TV lên, vừa hay kênh chuyên mục cho thể thao điện tử đang thông báo về các tuyển thủ đã ký hợp đồng chuyển đội, cũng có những người vang danh chấp nhận vì mực độ đãi ngộ cao hơn.

Đó chính là ở các chiến đội, nhưng ở đây lại hoàn toàn không cần thiết.

Zino nhìn xung quanh: "Năm nay không đứa nào muốn chuyển đội, đống giấy tờ chuẩn bị từ trước cũng nên đem bán ve chai luôn rồi."

Viễn Phong: "Giàu kết xù thế này còn đem đống đấy bán ve chai, vả lại ở đây thoải mái và tự do hơn so với mấy nơi khác."

Mãn Hạnh: "Có đội muốn mời em về, nhưng em cũng từ chối tức khắc rồi. Suy cho cùng, ở đây mới là chiến đội em thấy tự do nhất."

Đào Nguyên: "Chuyển đội hả....."

Anh để ý liền hỏi: "Sao vậy ? Em không ổn điều gì ư ?"

Nghĩ ngợi để trả lời sau khi nghe anh hỏi, nhưng kết cục chỉ là một câu bâng quơ: "Em chỉ nghĩ chuyển đội quá nhàm chán thôi."

Buổi tối sau đó.

Tiệc đã tàn đi, mọi người đều đang dọn dẹp bãi chiến trường với khuôn mặt vô cùng hài lòng, cậu ngồi trên phòng cũng cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ lâu liền không nhịn được mà vùi mình vào giường.

Viễn Phong vừa bước ra phòng tắm, cả người cũng chỉ mặc quần đùi nhìn cục bông đang làm ổ trên giường, chậm rãi tới gần và trùm mền lên, bắt gọn trong tầm tay.

"Ai nha ~ Tối nay nương nương đang muốn lấy lòng ta ư ?"

"Ai là nương nương của anh ! Ngộp thở, mau bỏ ra...."

Khó khăn lắm mới chui ra khỏi cái mền, mặt lại suýt đập vào ngực anh.

"Cẩn thận chứ, bằng không người đau lại là anh."

"Ngực anh cứng cáp thế này còn đau thì có lẽ anh đã độn đấy."

Cũng đã quá quen với việc anh khỏa thân nằm vào ban đêm rồi, nên cho dù miếng thịt trước mặt này hấp dẫn cỡ nào cậu bây giờ cũng không ngại như lúc xưa nữa.



"Tắm xong còn không mặc áo, anh không sợ bị cảm ?"

"Lát nữa sẽ mặc, nhưng anh có chuyện này để ý tới...."

Phải mất một lúc ngập ngừng mới tiếp tục nói: "Em không có ý định chuyển đội đấy chứ ? Hay là do....yêu cầu của em quá cao ?"

"...Anh là trẻ lên ba hay trí tuệ đã bị tình yêu vả quá nhiều rồi ?"

Nói xong cậu khó khăn ngồi tựa lưng vào thành giường: "Em cũng không có danh tiếng hiện tại ngoài Á quân sự kiện nhỏ, livestream chỉ để kiếm sống, mấy chiến đội khác thấy em sợ rằng bị chặn cửa ngay rổi."

"Em cũng đâu..."

"Bởi vì em toàn nói xấu kỹ năng của họ nên có thể không hòà đồng nổi 1 ngày."

"....."

Viễn Phong mệt mỏi nằm trên đùi cậu: "Thôi thì mình xí xoa đi, giờ đã tiến lên thành viên chính thức rồi thì phải chứng minh bằng kỹ năng để họ khâm phục."

"Có lẽ chặng đường tuyển thủ này, vẫn còn phải để anh dẫn dắt lâu dài rồi."

"Anh sẽ cố hết sức, để cùng em chơi thêm nhiều năm rồi giải nghệ cũng chưa muộn."

"Nghe cứ như anh đã là ông già rồi...."

Đào Nguyên kéo anh ôm vào lòng, sự chú ý lại chuyển về hướng hai bàn tay đang đeo nhẫn đôi cùng nhau đang phản chiếu ánh sáng đèn.

Cuối cùng tâm nguyện muốn làm lúc còn ở bệnh viện, giờ đã thực hiện được rồi......

"Tay anh đeo nhẫn đôi cùng em...."

"Quả thực rất đẹp, cũng là minh chứng tốt nhất của hai ta."

-End Episode 2-