Ta Bán Cơm Tại Tu Tiên Giới

Chương 6




Sau khi hoàn hồn, ta ấn tay Tống Trường Thiện đang muốn tháo dải lụa trắng, chủ động lộ ra khuyết điểm của mình.

"Tiểu Tống à, ta phải dạy ngươi rồi. Tính cách của ngươi sẽ bị người khác bắt nạt đấy, sao có thể luôn luôn chiều theo người khác vô điều kiện chứ?"

Tính cách thích làm hài lòng người khác sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.

Tống Trường Thiện không hề cảm thấy bị dạy đến: "Chưởng quầy đã cứu mạng ta, sao có thể coi là người khác."

"Cứu mạng ngươi cũng không được," Ta khuyên nhủ, "Chúng ta là bạn bè, không phải địa chủ và tá điền, ngươi phải có chủ kiến của riêng mình, cũng nên yêu cầu người khác tôn trọng ngươi."

Tống Trường Thiện nghiêng đầu nhìn ta, dường như có chút nghi ngờ, lại mang theo chút tỉnh ngộ.

"Bạn bè?"

Ta gật đầu: "Gia nhập 'Dừng Lại Đi' của chúng ta, chúng ta chính là bạn tốt cả đời."

Tống Trường Thiện lại mỉm cười, hắn hình như biết mình đẹp trai, nên đặc biệt thích cười.

Chỉ là nụ cười trước đó đều như cách một tầng sương mù, khiến người ta cảm thấy đẹp thì đẹp đấy, nhưng không chân thật lắm.

Lần này, lại giống như sương mù tan đi, lộ ra đóa sen đêm lười biếng nhưng xinh đẹp đến cực điểm.

"Bạn bè à," Tống Trường Thiện khẽ động ngón tay, dường như kéo ra thứ gì đó từ biển sao, một sợi dây bạc móc trên tay hắn thành một đoạn dây buộc tóc, "Vậy ta nhất định sẽ trân trọng Tạ chưởng quầy - người bạn này."

Ta bị màn này làm cho kinh ngạc, nhưng nghĩ đến việc Tống Trường Thiện dù sao cũng xuất thân từ gia tộc tu tiên, nên cũng không nghĩ nhiều.

Chỉ là đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Thủ pháp này của ngươi tốn nhiều năng lượng không? Nếu không tốn nhiều, chúng ta sản xuất hàng loạt có phải là có thể tạo ra thương hiệu đặc trưng..."

Kết quả bị Tống Trường Thiện ấn đầu phủ quyết ý tưởng của ta.

"Rất tốn sức, vì vậy chỉ có thể biến cho một mình Tạ chưởng quầy, không có cách nào sản xuất hàng loạt."

Lòng bàn tay hắn đặt lên đầu ta khẽ lắc, như thể muốn xem có nghe thấy tiếng nước không.

"Sao còn chưa ngủ, đã bắt đầu nằm mơ rồi?"

Ta: "?"

Bạn à, bạn thay đổi sắc mặt nhanh quá đấy?

...



Có sự giúp đỡ của Tống Trường Thiện, việc kinh doanh của "Dừng Lại Đi" ngày càng phát đạt.

Trước đây vì ta không biết tính toán, một ngày nhiều nhất chỉ có thể tiếp mười mấy bàn khách.

Bây giờ ít nhất cũng tăng gấp ba lần.

Điều này cũng khiến vấn đề mới nổi lên - củi không đủ dùng.

Ta đã hỏi Tống Trường Thiện, có loại pháp thuật nào giống như bếp ga, có thể nhóm lửa và điều chỉnh lửa bất cứ lúc nào không.

Đáng tiếc Tống Trường Thiện tiếc nuối nói với ta, pháp thuật của tu tiên giới đều là để g.i.ế.c người mà tạo ra, loại pháp thuật sinh hoạt không có sát thương này không tồn tại.

Tu tiên giới đáng ghét, điểm kỹ năng đều cộng vào những chỗ không nên cộng.

Vì vậy, ta chỉ có thể để Tống Trường Thiện ở nhà trông coi, tự mình kéo xe đẩy nhỏ ra ngoài rừng cây bên ngoài con phố nhặt củi.

"Cây gậy nhỏ này thật thẳng, thích ghê, từ hôm nay trở đi nó chính là thánh kiếm của bổn vương.

"Ơ, đây là nấm gì vậy, chưa từng thấy loại này, thơm quá, mang về hỏi xem có ăn được không."

Ta bị sự mới lạ mê hoặc, càng đi càng lệch, và dần dần quên mất mục đích ban đầu.

Bịch.

Một "xác chết" bị lá cây che khuất khiến ta vấp ngã.

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Ta mơ màng bò dậy, quay đầu lại nhìn rõ bóng người bê bết m.á.u kia, suýt chút nữa cũng ngất xỉu theo.

Run rẩy tiến lại gần, sờ mũi nàng ta.

Không phải xác chết, vẫn còn thở.

Nhưng cũng sắp tắt thở rồi.

Vị trí eo bụng của cô nương này bị rách một lỗ lớn, như bị người ta móc nội tạng ra.

Tay phải của nàng ta như bị người ta bẻ gãy vặn xoắn, lộ ra xương trắng, tay trái còn lành lặn nắm chặt một thanh kiếm gãy, thân kiếm mờ nhạt, không nhìn ra hình dạng ban đầu.

Nhìn vết thương hiện tại, cô nương này e rằng đã đi một nửa cầu Nại Hà rồi, cho dù đưa đi chữa trị cũng vô dụng.

Nhưng lỡ như...