Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Biết Võ

Chương 33: Gây chuyện.




Chương 33: Gây chuyện.

"Kiến thức... kiến thức cơ bản... kiến thức nâng cao... Toán... Lý ... Hoá..." Trọng Lâm như nhập ma, vừa đi vừa lẩm bẩm. Hắn bần thần bước ra khỏi lớp.

"Này Lâm..." Lý Dương gọi theo, nhưng Trọng Lâm nào nghe. Hắn vẫn vừa đi vừa lẩm bẩm như người mất hồn.

"Tẩu hoả nhập ma?" Dương Thiến ngạc nhiên nhìn Trọng Lâm. Đây là trạng thái của cao thủ khi tu luyện bị tẩu hoả nhập ma?

"Có lẽ vậy." Lý Dương cũng đồng tình với Dương Thiến, đây có lẽ là tình trạng trong tiểu thuyết hay nói là tẩu hoả nhập ma.

Cả hai vội chạy theo Trọng Lâm.

Trọng Lâm vẫn cứ trong vô thức vừa đi vừa lẩm bẩm. Thật ra là hắn đang cố gắng tổng hợp lại kiến thức trong ký ức. Chỉ là hắn vừa mới đến nơi này, nhiều thứ chưa kịp tiếp nhận, quá nhiều việc xảy ra, hắn chưa kịp chuẩn bị. Hắn đang vắt hết toàn bộ kiến thức trong đầu, lôi ra ôn luyện lại một lần. Rất may mắn cho hắn, mặc dù Trọng Lâm Địa Tinh không ra gì, nhưng kiến thức cơ bản vẫn phải có.

"Tránh ra, tránh ra..." Một đám học sinh cá biệt đi trong sẫn trường. Bọn này là thuộc câu lạc bộ võ thuật của trường, dẫn đầu là Nguyễn Bân, chủ tịch câu lạc bộ, nhưng thật ra chỉ là dựa tên tuổi câu lạc bộ mà tổ chức một đám bất hảo trong trường. Chuyên ăn h·iếp bạn bè. Học hành thì liên tục cúp học. Nguyễn Bân cũng là học sinh bị đúp, hắn học lớp 12 cũng đã hai năm rồi chưa tốt nghiệp. Sau đó dựa vào man lực mà leo lên chủ tịch câu lạc bộ võ thuật.

Cả đám lúc này đang nghênh ngang ra về, bọn này chẳng bao giờ học hành ra hồn, nhưng cứ thích ra về đúng giờ.

"Anh Bân, hình như Dương Thiến đang ở đó." Một tên mặt mũi hèn mọn thấp lùn, đang nhỏ giọng nói bên tai một thanh niên lực lưỡng, đầu húi cua, áo học sinh nhưng cởi cúc áo trên ra. Tên này là Nguyễn Bân.

"Đâu? Ừ đúng, là Dương Thiến." Nguyễn Bân vội vã cài lại cúc áo, sau đó chỉnh lại đầu tóc ngắn củn của mình. Tạo ra một phong cách lịch thiệp nhất. Nhưng nhìn qua thì cô hồn vẫn là cô hồn.

Nguyễn Bân đi khoan thai đến chỗ Dương Thiến. Lúc này Trọng Lâm cũng đang thất thần đi về. Hắn cũng chẳng để ý ai trước mặt. Cứ vô hồn mà đi.

Ầm!

Nguyễn Bân cũng mắt dán về Dương Thiến mà vội vã đi tới, Trọng Lâm thì vô hồn mà đi về, cả hai va vào nhau. Chỉ đơn thuần v·a c·hạm nhẹ nhàng. Trọng Lâm vẫn không để ý tiếp tục đi. Nguyễn Bân lúc này thì máu nóng nổi lên.

Trong cái trường này, ai dám không nể mặt hắn? Tên tuổi Nguyễn Bân mà bị một thằng nhỏ tuổi hơn đụng phải còn bỏ đi không một tiếng xin lỗi. Đã vậy còn là trước mặt Dương Thiến.

Dương Thiến cũng thấy cảnh Nguyễn Bân va phải Trọng Lâm, Nàng bỗng hơi hoảng sợ, sau đó thấy Trọng Lâm vẫn cứ đi tiếp, nàng thở phào nhẹ nhõm, có vẻ áy náy nhìn Nguyễn Bân. Hơi cúi đầu với Nguyễn Bân xem như thay Trọng Lâm xin lỗi.



Nguyễn Bân thấy Dương Thiến cúi đầu chào mình, hắn lầm tưởng, Dương Thiến để ý hắn. Nữ thần của trường để ý mình, còn có một tên không có mắt va phải mình, cơ hội thể hiện sức mạnh của bản thân với nữ thần là đây chứ đâu.

Nguyễn Bân hoàn toàn hiểu sai ý của Dương Thiến. Mà hiểu sai cũng phải, vốn dĩ Dương Thiến có bao giờ để ai vào mắt, nhiều lần Nguyễn Bân lởn vởn trước mặt Dương Thiến, đều bị Dương Thiến ngó lơ, lần này lại gật đầu với hắn. Vậy chẳng khác nào nữ thần đã bắt đầu coi trọng hắn?

"Thằng chó, mày tông bố mày còn ngó lơ bỏ đi hả?" Nguyễn Bân gầm lên với Trọng Lâm.

"Hả?" Trọng Lâm quay lại ngó một cái, sau đó lại bỏ đi.

Nguyễn Bân lúc này đã máu nóng lên đầu. Có đứa không biết sợ hắn. "Tụi mày vây nó lại cho tao." Hắn ra lệnh cho đám đàn em của mình.

Một đám lâu la vây lại Trọng Lâm, nhưng Trọng Lâm vẫn không quan tâm và đi thẳng, ai vây mặc kệ, hắn cứ đi, đường này không phải của riêng ai.

Nguyễn Bân cáu thật sự, đây hoàn toàn là chà đạp hắn trong mắt nữ thần.

"Đập c·hết mẹ nó cho tao!!!" Nguyễn Bân gầm lên với đám đàn em.

Một đám cũng bắt đầu hung hăn, chỉ một tên thư sinh trong trường, thế mà không coi đại ca ra gì, đây không phải muốn c·hết là gì?

Mặc dù ngoại hình Trọng Lâm không giống thư sinh, cũng hơi cường tráng vì có luyện võ, nhưng trong mắt Nguyễn Bân cũng chỉ là thư sinh, trong trường này ngoại trừ hắn và đám đàn em, còn lại đều là thư sinh.

Một đám vây quanh Trọng Lâm, nhưng Trọng Lâm cũng không để ý, hắn len lỏi qua và rời đi, như không nhìn thấy. Đích thật là hắn cố ý không muốn nhìn.

Đám đàn em thấy vậy vung tay lên đánh Trọng Lâm. Trọng Lâm nhẹ nhàng né tránh.

"Muốn c·hết."

Dương Thiến thấy bất ổn, muốn xông lên ngăn lại. Nguyễn Bân thấy vậy thì ngăn nàng lại.

"Dương Thiến, em không cần sợ đâu, đám này nghe lời anh lắm, nó không làm gì em đâu." Nguyễn Bân mỉm cười với Dương Thiến.



Dương Thiến ánh mắt lo lắng nhìn Nguyễn Bân.

"Mau kêu bọn chúng dừng lại, không thôi coi chừng có án mạng."

Nguyễn Bân thấy ánh mắt lo lắng của Dương Thiến, hắn phát cáu lên. Hoá ra là lo lắng cho thằng đó. Vậy nó càng phải c·hết. Nhưng với Dương Thiến, hắn vẫn phải nhẹ nhàng nói với nàng.

"Em đừng lo, không sao đâu, anh chỉ dạy cho nó một bài học mà thôi." Nguyễn Bân mỉm cười và nhấn mạnh chữ dạy.

"Bọn mày đập cho nó một trận, cho nó biết đây không phải là nơi nó dám giương oai. Đụng tao còn bỏ đi."

Trọng Lâm vốn đã không muốn quản, nhưng có đứa vô cớ đánh hắn, hắn không quản không được.

Vừa né tránh một tên đàn em muốn bắt hắn, hắn trở tay tặng cho tên đó một đấm. Hắn là cao thủ, còn đám này, chỉ là d·u c·ôn, mang danh là thành viên câu lạc bộ võ thuật, nhưng chỉ có đánh lộn đầu đường xó chợ, chứ nào có quyền thuật hay võ thuật gì. Chỉ một đấm, Trọng Lâm cho tên này nằm ra đất.

Cả đám thấy tên vừa lên đã nằm xuống. Máu nóng xông lên đầu.

"Đập c·hết mẹ nó, nó đ·ánh c·hết thằng Long rồi, đấm c·hết mẹ nó." Cả đám điên cuồng gào thét lao vào Trọng Lâm.

Trọng Lâm lúc này bực bội, đã muốn c·hết vậy thì hắn cho cả đám cùng c·hết.

"Đừng Lâm ơi, bọn họ chỉ là học sinh." Dương Thiến hét lên.

Trọng Lâm nghe Dương Thiến hét lên, hắn cũng chậm lại. Đúng a, đám này chỉ là học sinh, mình làm chuyện gì thì lại phiền đến cha mẹ, hắn đã hứa với mẹ là hoàn thành chương trình học. Lúc này gây chuyện lại phải bỏ lỡ nhiều thứ, nhất là lời hứa với mẹ. Hắn đành phải nhẹ tay, chỉ đánh đám này ngất xỉu.

Một đám d·u c·ôn so đấu với một võ giả cấp hai, không cần nghĩ cũng biết. Mỗi tên chỉ một quyền, toàn bộ đều nằm trên đất.

Sân trường lúc này im thin thít. Lúc đầu cả đám học sinh thấy chuyện vui thì bu lại xem. Chuyện vui xảy ra, một học sinh lạ mặt cân hết câu lạc bộ võ thuật. Cả sân trường tiếng la hét cổ vũ bỗng im lặng như tờ. Chỉ còn một mình Trọng Lâm đứng giữa một đám đang nằm.

"Còn một mình mày, lên luôn đi, đừng mất thời gian của tao." Trọng Lâm nhìn Nguyễn Bân. Hắn biết tên này là tên cầm đầu, còn mỗi tên này nữa là xong.



Nguyễn Bân lúc này trợn mặt nhìn Trọng Lâm. Đây thật sự là cao thủ? Một mình đánh một đám.

"Mày... mày đánh đàn em của tao?" Nguyễn Bân lúc này vừa tức giận vừa... muốn trốn. Một mình hắn đánh với hai ba đứa thì vô tư, còn như Trọng Lâm thì cho hắn xin. Hắn biết đây là cao thủ. Hoá ra khi nãy, ánh mắt lo lắng của Dương Thiến, là dành cho hắn.

"Lâm, ngừng đi, mấy tên này không đáng cho mày đánh đâu." Lý Dương lúc này cũng ra khuyên can Trọng Lâm.

Dương Thiến nhìn Nguyễn Bân. "Ngu ngốc, đã nói rồi, giờ thì tự cầu phúc đi."

Trọng Lâm phớt lờ Lý Dương, hắn đến trước mặt Nguyễn Bân.

"Mày không đến thì tao đến, mất thời gian." Trọng Lâm cũng tặng cho Nguyễn Bân một đấm, Nguyễn Bân nằm sấp.

"Lần sau thấy mặt tao thì tránh ra, tao đã tránh bọn mày, nhưng bọn mày vẫn lấn tới, thì lần sau tự tránh tao ra nhé!" Trọng Lâm cúi người nói với Nguyễn Bân.

Nguyễn Bân lúc này xấu hổ, phẫn nộ, căm tức, đủ loại cảm xúc tiêu cực nổi lên trong lòng hắn. Hắn nghiến rằng thầm nghĩ "Tên chó má, tao muốn g·iết mày, tao muốn g·iết mày!!!!" Hắn chỉ dám thầm nghĩ trong đầu, không dám lên tiếng, giả ngất. Hắn cũng sợ.

Trọng Lâm bỏ đi, lại tiếp tục lẩm bẩm, sắp xếp lại kiến thức trong đầu. Thật nhiều a! Thời gian thì lại gấp.

"Dương, giúp tao a, không thì kỳ này không khéo tao qua không nổi." Trọng Lâm mặt mũi cau có nhìn Lý Dương.

"Mày sao thế?" Lý Dương lo lắng, không lẽ Trọng Lâm thật sự xảy ra chuyện?

"Giúp tao ôn thi, bắt đầu từ ngày mai, mày qua nhà tao kèm tao ôn thi. Quyết định vậy nhé." Nói xong Trọng Lâm vội chạy về nhà.

Lý Dương và Dương Thiến ngẩn ra, tên này, hoá ra là đang lo lắng thi cử. Chuyện lạ!!! Hắn thật sự tẩu hoả nhập ma rồi!

.....

"Thiếu gia, đã tìm được người thử nghiệm, hy vọng mang lại một chút niềm vui cho thiếu gia." Từ xa trường học, lão quản gia Đào đang chăm chú xem xét.

"Tốt, chú cứ làm đi, cho cháu biết kết quả là được."

"Vâng, thiếu gia!"