Chương 41: Quá khứ của Lý Dương.
Chương 41: Quá khứ của Lý Dương.
Trọng Lâm vừa nghe Hồ Đại gầm lên, thì đã vội nhảy về phía Lý Dương. Một tay chụp lấy trảo của Hồ Đại.
"Mày làm gì thế?"
Hồ Đại lườm Trọng Lâm, hắn không để ý đến Trọng Lâm. Một tay khác lại hoá trảo chụp về Lý Dương. Chân di chuyển qua một bên, đầu gối nâng lên để cản tay của Trọng Lâm.
Vì đánh quá bất ngờ, Trọng Lâm cũng không nghĩ rằng Hồ Đại sẽ ra tay với Lý Dương. Lý Dương bị Hồ Đại bắt lấy. Cổ Lý Dương bị Hồ Đại nắm gắt gao.
"Mày thả tao ra, không thì Lý Dương sẽ c·hết." Hồ Đại lạnh lùng nhìn Trọng Lâm.
"Mày điên hả Hồ Đại?" Trọng Lâm gầm lên với Hồ Đại.
Lúc này xung quanh có nhiều người quây quanh, vì đây là trong quán cafe mà. Không ít người thấy cảnh này.
"Chuyện gì thế? Chuyện tình gay tay ba?"
"Chắc đánh nhau vì người yêu?"
"Hay tụi nó thiếu tiền bị đòi nợ?"
Một đám không hiểu chuyện bu lại bàn tán. Cũng có người đang lấy điện thoại ra quay lại.
"Mày dừng lại đi Hồ Đại." Trọng Lâm gằn giọng với Hồ Đại. Lúc này cổ của Lý Dương đã hiện ra dấu ngón tay, cổ Lý Dương bắt đầu chảy máu.
Lý Dương lúc này ngơ ngác nhìn Hồ Đại. Hắn hoàn toàn không hiểu, tại sao Hồ Đại lại đòi g·iết hắn. Không phải chúng ta là bạn sao?
"Sao mày lại đánh tao?" Lý Dương hoàn toàn không hiểu, hắn muốn Hồ Đại trả lời hắn.
"Nếu tao đem đầu mày về cho môn phái, hoặc bắt sống mày về cho môn phái. Chắc chắn tao sẽ đổi đời!" Hồ Đại cười gằn với Lý Dương.
"Nếu mày không muốn nó c·hết, thì bỏ tao ra nhanh lên." Hồ Đại nhìn sang Trọng Lâm. Lúc này ánh mắt Hồ Đại lạnh lẽo. Nhưng đột nhiên một bên mắt của Hồ Đại, hướng mà Lý Dương không thấy được đang nháy nháy với Trọng Lâm.
Trọng Lâm phát hiện, hắn đột nhiên hiểu được. Hồ Đại đang dạy cho Lý Dương một bài học. Trọng Lâm không hiểu hoàn toàn, nhưng chắc chắn Hồ Đại không làm hại Lý Dương, chỉ cần biết nhiêu đó là đủ. Trọng Lâm buông tay Hồ Đại ra.
"Tốt, giờ thì mày đi theo tao nếu mày không muốn c·hết. Kháng cự lại tao bẻ gãy cổ mày ngay." Hồ Đại lạnh lẽo nói với Lý Dương.
Lý Dương thấy Trọng Lâm đã buông Hồ Đại ra. Đột nhiên hắn cảm thấy lạnh toát cả người. Chuyện này là sao? Tại sao không phải cùng vui với hắn, mà lại là muốn g·iết hắn. Còn Trọng Lâm, bạn thân của hắn, tại sao không cứu hắn?
Lý Dương đột nhiên cảm thấy bị phản bội. Hắn trầm lặng, mặc kệ Hồ Đại lôi kéo hắn đi. Với sức mạnh của Hồ Đại, xách hắn như xách gà mà thôi.
Hồ Đại mang Lý Dương rời đi khỏi nơi đông người, Trọng Lâm cũng chạy theo. Đám ăn dưa quần chúng cũng vội vã chạy theo. Nhưng chỉ mới qua một ngã cua, cả ba đã biến mất. Đám ăn dưa buồn bã đi về.
Hồ Đại liên tục xách Lý Dương nhảy lên cao, thân pháp của Hồ Đại cộng với sức mạnh của hắn, xách Lý Dương băng tường vượt nóc quá dễ dàng.
Trọng Lâm vẫn không hiểu Hồ Đại muốn làm gì, nhưng hắn tin tưởng cách làm người của Hồ Đại. Hắn đi theo phía sau.
Đến sân thượng của một toà nhà cao tầng. Hồ Đại vứt Lý Dương xuống.
"Mày biết không? Tao tìm kiếm quang dị năng giả lâu lắm rồi?" Hồ Đại cười gằn với Lý Dương. "Chỉ cần bắt mày về, thì dù là nhiệm vụ gì, cũng được hoàn thành, tao còn được môn phái trọng thị bồi dưỡng, còn được cung cấp toàn bộ tài nguyên cho tao tu luyện. Mày là cả một gia tài đấy."
Lý Dương đờ đẫn nhìn Hồ Đại, hắn không hiểu. Tại sao lại như vậy. Đây không phải là thứ hắn từng suy diễn ra. Hắn từng nghĩ rằng, khi biết hắn là dị năng giả, cả hai phải cực kỳ vui mừng mới đúng. Sau đó cả ba lập đội, cùng nhau xông xáo giang hồ, đánh ra một giang sơn, làm nên một truyền thuyết của cả ba mới đúng. Tại sao chỉ trong chớp mắt, mọi thứ thay đổi, mạng hắn đang bị đe doạ, hắn hoàn toàn hông hiểu tại sao.
"Quang hệ dị năng giả hệ trị liệu! Mày biết không, mày là thứ cực kỳ quý giá, là thứ mà bất kỳ môn phái nào cũng muốn có, còn nếu không có được thì phải g·iết. Nếu tao bắt không được mày thì tao g·iết mày, kể cả Trọng Lâm có ngăn cản thì tao cũng sẽ g·iết mày. Dù gì thì g·iết mày phần thưởng của tao sẽ bị giảm bớt, nhưng vẫn có thưởng đó mày biết không?" Hồ Đại tiếp tục lạnh lùng nói với Lý Dương.
Hồ Đại tụ nội khí vào nắm đấm. Một đấm thật mạnh xuống sàn nhà bên cạnh Lý Dương.
"Mày xui xẻo hay may mắn đây, thức tỉnh đúng hệ dị năng cực kỳ hiếm thấy và trân quý nhất, nhưng cũng là hệ cực kỳ nguy hiểm nhất. Mày nhìn cái hố bên cạnh mày xem. Xương của mày cứng như nó không?" Hồ Đại cười ha ha, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lý Dương.
"Lâm, mày muốn cứu nó không? Mày thử đến cứu xem? Xem thử mày nhanh hay tao đấm c·hết nó nhanh hơn?" Hồ Đại nhìn Trọng Lâm. Lý Dương quay sang nhìn thấy Trọng Lâm.
Trọng Lâm nhìn Hồ Đại, sau đó nhìn Lý Dương. "Hồ Đại, mày nói cái gì đấy?" Trọng Lâm nhíu mày, quang hệ nào có rắc rối như vậy? Hồ Đại bịa chuyện cũng khó tin thật.
"Mày nghĩ thế giới bọn tao vui lắm sao?" Hồ Đại gầm lên với Lý Dương.
"Thế giới này tràn đầy c·hết chóc, tao mất gia đình vì thế giới này, tao mất người tao yêu thương vì thế giới này! Mày có biết không?"
"Khi mày có năng lực, mày khoe khoang. Tốt tao cho mày khoe, năng lực của mày rất mạnh, mạnh đến mức Thần Cấp cũng phải g·iết mày. Mạnh đến mức, chỉ cần tao bắt được mày thì tao sẽ có được tất cả. Sức mạnh, tiền tài, kể cả trả thù cho cha mẹ, cũng có thể thực hiện được. Mày nói tao nên làm gì với mày đây!"
Hồ Đại như điên cuồng gầm thét với Lý Dương. Bỗng nhiên nước mắt của hắn rơi xuống.
"Mày biết không Dương, tao từng ước mơ có cuộc sống bình thường như mày đấy. Tao muốn hàng ngày cắp sách đến trường, học về có cha mẹ chờ tao. Vô ưu vô lo, không quan tâm chuyện môn phái hay ân oán này nọ. Cứ đui mù mà sống qua ngày."
Hồ Đại như nỉ non với Lý Dương. Trọng Lâm đứng từ xa nhíu mày, chuyện này đi quá xa rồi. Đây có thật sự là đang thử thách Lý Dương hay không đây? Hắn thấy không ổn, không giống giả tí nào.
"Tao rất muốn bắt sống mày mang về môn phái, rồi mọi chuyện của tao sẽ qua, tao sẽ chọn cách sống như người bình thường."
Lý Dương im lặng lắng nghe Hồ Đại. Đây có lẽ là lần đầu tiên Hồ Đại bộc bạch với người khác.
"Vậy mày g·iết tao đi, tao không hiểu cảm xúc của mày khi mất gia đình là như thế nào? Nhưng tao hiểu cảm giác cô đơn của mày!" Lý Dương đột nhiên nhẹ nhàng nói với Hồ Đại.
"Cảm giác của tao và mày khác nhau!" Lý Dương nhìn sang Trọng Lâm. "Cảm ơn cậu, Dương, làm bạn với cậu là điều tớ quý nhất. Năng lực với mình không biết là tốt hay xấu. Nhưng ít nhất, nó khiến mình không cảm thấy lạc lỏng giữa các cậu. Có lẽ đây là một sự giải thoát."
Lý Dương lại nhìn sang Hồ Đại. "Làm đi, đưa mình về môn phái của cậu rồi lãnh thưởng. Mình không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nếu mình đi giúp cậu an ủi được vong linh của cha mẹ thì làm đi!"
Hồ Đại choáng váng nhìn Lý Dương. Kịch bản hơi sai đạo diễn ơi. Hồ Đại liếc nhìn sang Trọng Lâm. Trọng Lâm lúc này lại trầm mặc nhìn cả hai, không dưa ra bất kỳ ý kiến nào.
"Tại sao?" Hồ Đại khó hiểu hỏi Lý Dương.
"Vì tôi cũng không có cha mẹ."
Hồ Đại ngơ ngẩn, cái này sai quá rồi. Không giống như điều hắn nghĩ. Hồ Đại ngơ ngác nhìn Lý Dương. Ánh mắt Lý Dương buồn bã nhìn bầu trời.
"Tớ từng ước muốn được có cha mẹ, nhưng từ khi tớ có ý thức, biết suy nghĩ, là lúc tớ ở trại trẻ mồ côi." Lý Dương thầm kể lại.
"Cha mẹ... là hai từ tớ muốn gọi, nhưng chưa bao giờ được gọi." Lý Dương nhìn sang Hồ Đại rồi cười mỉm.
"Làm đi!"
...
p/s: tối nay vẫn sẽ có chương.