Chương 5: Bắt Cóc
Sáng sớm, khi mọi người bắt đầu đến võ đường. Trọng Lâm cũng đã dừng lại bài tập của mình. Hắn không muốn mọi người thấy hắn tập luyện. Hắn bắt đầu bài tập mà cha hắn đã đề ra cho hắn. Các bài tập thể lực. Nhưng khi này, hắn cảm giác bài tập này không đủ cho hắn. Sau một buổi sáng diễn luyện bài quyền của "Thái Cực Dưỡng Thể Quyền" hắn cảm thấy vấn đề cơ thể của mình đã được cải thiện. Cơ thể trở nên dẻo dai và khoẻ mạnh hơn trước.
-Hệ thống, cho ta bảng thông số.
Ting!...
Nội khí: 5/10
Khí huyết: 45/50
Tinh thần lực: 7/10.
Đánh giá: người bình thường.
....
Hắn dám chắc chắn, hắn khoẻ mạnh hơn người bình thường. Cơ thể của hắn cũng đã bình phục rất nhiều, giờ là lúc hắn phát triển bản thân của mình. Lúc này trong đầu hắn đề ra bài tập riêng cho bản thân mình, không thể căn cứ theo bài tập của cha đề ra, vì như thế không đủ.
Sau hơn hai tiếng tập luyện tại võ đường, hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn, cơ thể mạnh khoẻ và dồi dào sức lực hơn.
Hắn bắt đầu cho buổi đi học đầu tiên. Thật sự là buổi đi học đầu tiên của hắn, tại Địa Tinh cũng như tại Vẫn Tinh. Lần đầu tiên hắn chính thức đến trường.
...
Từ võ đường của nhà Trọng Lâm đến trường tương đối xa, vì võ đường của nhà hắn không thuộc khu vực trung tâm, mà trường học của hắn lại là trường trung tâm của thành phố. Trường của hắn học là dạng trường điểm, học sinh học tại đây chỉ có hai trường hợp, một là con nhà giàu, hai là học cực giỏi. Và tất nhiên, hắn thuộc về vế đầu tiên. Học lực của hắn không dám bàn, nếu không có cha mẹ hắn thì hắn vào được trường hay không là một vấn đề khác, chứ đừng nói là có khả năng lên lớp hay không.
Kiểm tra một chút ký ức của cơ thể này, Trọng Lâm cảm thấy nhức cả đầu. Thế giới này! Sao mà lắm vấn đề thế, nào là Sinh Học, Vật Lý học, Hoá học... còn cả ngoại ngữ. Riêng ngoại ngữ hắn lại khá chú tâm, vì tại Vẫn Tinh Động Thiên, muốn làm võ giả giỏi, phải biết cổ ngữ, đây cũng xem như là ngoại ngữ. Vì mật tịch, bí pháp toàn bộ đều là cổ ngữ dịch ra. Nhưng nếu luyện tập bản đã dịch sẵn đại trà, tất nhiên không thể nào sánh bằng bảng gốc cổ ngữ. Và tất nhiên hắn biết cổ ngữ. Nhưng tại Địa Tinh, không có bộ môn cổ ngữ, chỉ có ngoại ngữ, ngôn ngữ của các quốc gia khác nhau.
Địa Tinh gồm có 36 quốc gia lớn nhỏ, nơi hắn ở thuộc về khu vực phía đông, giáp liền với biển cả. Biển cả chia tách đại lục ra làm 5 khối: đông, tây, nam, bắc và trung tâm. Hắn thuộc khu vực phía đông, và là quốc gia nhỏ.
Tất cả kiến thức thường thức của cơ thể này chỉ có nhiêu đó, còn lại chỉ toàn các vấn đề ăn chơi. Hắn cảm thấy Trọng Lâm của thế giới này thật phế. Nếu là Trọng Lâm của Vẫn Tinh mà như vậy, không biết đ·ã c·hết bao nhiêu lần.
Tại Vẫn Tinh, không có con em quyền quý nào không biết võ, hoặc không có linh năng. Hầu như ai cũng biết, và con em thế gia, ra ngoài cũng phải cẩn thận, nếu không quá mạnh, thì phải có gia thế và hộ vệ mạnh, bằng không sẽ c·hết. Vẫn Tinh Động Thiên là nơi thờ phụng b·ạo l·ực, luật rừng, mạnh ăn kẻ yếu. Vậy nên nếu Trọng Lâm của Địa Tinh mà ở Vẫn Tinh thì chỉ có c·hết.
Mãi suy nghĩ về Địa Tinh và Vẫn Tinh Động Thiên, Trọng Lâm đi bộ đến trường, hắn không muốn đón xe, cũng không muốn xe nhà chở hắn đi. Bởi vì hắn muốn cảm nhận thế giới này. Và hắn muốn rèn luyện cơ thể, đi bộ cũng có thể rèn luyện. Bất kỳ việc gì, hắn đều ghép vào rèn luyện. Nếu việc học không phải bắt buộc, hắn cũng sẽ không đi học mà là đi tu luyện.
....
-Đại ca, Trọng Lâm đang đi bộ đến trường, khoảng cách hắn đến nơi còn khoảng hai mươi phút.
Bên đường có một nam thanh niên, tóc tai luộm thuộm đủ màu, ăn mặc sành điệu. Tên thanh niên này đã đi theo Trọng Lâm được một lúc. Lúc này hắn đang nói nhỏ với chiếc bộ đàm cầm trên tay.
-Được, tiếp tục theo dõi. Đội A, báo cáo tình hình của Lý Dương và Dương Thiến.
-Báo cáo đại ca, Lý Dương vẫn còn ở nhà, Dương Thiến đang trên xe đến trường.
-Đội B tiến hành kế hoạch tại trường.
-Vâng!
Trong bộ đàm vang lên tiếng đàm thoại của nhiều người. Nhưng là một người chỉ huy và nhiều người báo cáo.
...
-Lý Dương ơi Lý Dương, hôm nay mình có mang đồ ăn sáng cho bạn, bạn đến sớm cùng mình nhé.
Dương Thiến đang trên xe đến trường, lúc này cô nàng đang gọi điện thoại cho Lý Dương. Hầu như sáng nào Dương Thiến cũng mang đồ ăn sáng cho Lý Dương, đây xem như muốn bao nuôi Lý Dương. Nhưng Lý Dương chưa bao giờ nhận.
-Cảm ơn Dương Thiến, mình ăn rồi, bạn ăn đi, nếu không ăn thì mang cho Trọng Lâm, chắc chắn tên đấy chưa ăn.
Lý Dương lúc này đang chuẩn bị lên lớp. Nhà hắn cách trường không bao xa, nên sáng này hắn cũng gần giờ mới đến trường trên con xe đạp của mình.
-Trọng Lâm, Trọng Lâm, lúc nào cũng là Trọng Lâm, sao bạn không bao giờ quan tâm mình mà chỉ quan tâm tên đó hả?
Dương Thiến hét ầm lên trong xe. Lý Dương lúc nào cũng chỉ quan tâm Trọng Lâm, và luôn có ý né tránh Dương Thiến, nên khiến Dương Thiến cực kỳ ghét Trọng Lâm.
-Mình có đổ cho chó ăn cũng không cho tên chơi thuốc đó ăn!
Nói xong cúp máy, Dương Thiến bực mình gắt gỏng trong xe. Hôm nay cũng không phải lần đầu tiên, và chắc chắn phải là lần cuối cùng Dương Thiến như vậy. Bảo vệ của cô nàng đã quá quen với cảnh này. Lúc đầu còn thấy giật mình và muốn xử lý tên nào đã làm tiểu thư tức giận. Nhưng rồi, mọi thứ đã dần quen, với việc này, các bảo vệ thờ ơ xem như không nghe thấy.
...
-Báo cáo đại ca, Dương Thiến đã đến trường. Lý Dương chuẩn bị đến trường, dự kiến mười phút nữa sẽ đến. Trọng Lâm đang đi bộ đến, cũng còn mười phút nữa đến trường.
-Được, năm phút sau bắt đầu hành động, đội B chuẩn bị vào kế hoạch. Lần này nhất định phải thành công.
Một thanh niên đang đứng đối diện với cổng trường Cao Thắng, đây là nơi mà Trọng Lâm, Lý Dương và Dương Thiến đi học, cũng là trường danh giá nhất thành phố này.
-Lần này nhất định phải thành công, cũng đến lúc nhà họ Dương phải trả giá.
...
Đến trường, Dương Thiên bực tức xuống xe và đi thẳng vào lớp, lúc này trong lớp cũng không có nhiều người, Dương Thiến gần như luôn là người đến lớp sớm nhất, vì cô nàng muốn đến sớm để đón Lý Dương. Vì Lý Dương từng bảo là thích người luôn đến sớm để chuẩn bị cho mọi việc. Thế là từ đó Dương Thiến bỏ luôn tính thích ngủ mà luôn luôn dậy sớm đến lớp để chờ Lý Dương. Nhà của Dương Thiến cũng vì chuyện này mà sửng sốt không biết bao nhiêu lần, con gái rượu của mình thế mà từ bỏ ngủ nướng và dậy sớm. Cứ như mặt trời mọc hướng Tây.
Vào lớp quẳng đồ ăn sáng lên bàn, Dương Thiến lại lầm bầm nguyền rủa Trọng Lâm. Đây là cái tên mà Dương Thiến luôn trút bực tức. Nhưng lúc này, có một học sinh khá lạ đến với vẻ hớt hải gọi Dương Thiến:
-Chị Thiến, có chuyện không hay rồi? Lý Dương...
Lúc này Dương Thiến vội vã dò hỏi học sinh này, chỉ cần nghe tên Lý Dương là đầu óc cô nàng mất kiểm soát, chưa kiểm dáng vẻ hớt hải của học sinh này càng làm cho Dương Thiến lo lắng.
-Lý Dương làm sao? Có chuyện gì với Lý Dương?
-Lý Dương bị t·ai n·ạn xe, chị nhanh đến đó đi. Anh Dương bị xe ô tô đụng trúng, giờ phải đi c·ấp c·ứu, em không biết gọi cho ai, nên đành phải đến báo cho chị.
-Ở đâu, dẫn tôi đến đấy nhanh lên.
-Theo em!
Học sinh kia vội vã chạy đi, Dương Thiến cũng đi theo học sinh này rời khỏi trường.
...
-Đại ca, Dương Thiến chuẩn bị rời trường. Đội bảo vệ của Dương Thiến bên ngoài, cũng đang có người xử lý.
-Được, tiếp tục kế hoạch.
...
Khi Dương Thiến vào trường, đội bảo vệ của Dương Thiến cũng dừng lại gần đấy để bảo vệ cho Dương Thiến, vì trường học không cho học sinh mang bảo vệ đi theo vào lớp. Nhưng cho phép bảo vệ ở bên ngoài để trông chừng, vì trường này khá nhiều con em thế gia theo học, nên chuyện học sinh có bảo vệ đi theo cũng là bình thường.
-Các anh là bảo vệ Dương Thiến?
Một người mặc áo bảo vệ của trường Cao Thắng tiến đến bên xe của Dương Thiến và hỏi.
-Có chuyện gì?
Một bảo vệ ngồi trong xe mở kính xe và hỏi.
-Tiểu thư nhà quý vị rời trường, chúng tôi đã cố hỏi đi đâu nhưng tiểu thư không trả lời, và đã bỏ đi theo hướng này.
Bảo vệ chỉ về hướng ngược lại với xe. Tình trạng các tiểu thư, quý tử đến trường sau đó bỏ trốn bảo vệ đi chơi không phải là chuyện hiếm. Nên chuyện bảo vệ trường thông báo cho bảo vệ các nhà cũng không còn là chuyện lạ. Dương Thiến trốn bảo vệ đi chơi cũng không phải lần đầu. Lần nào cũng khiến các bảo vệ đau đầu.
-Cảm ơn! Các anh em, lại có chuyện đau đầu rồi.
-Phải đi tìm thôi, công việc chúng ta mà.- Một bảo vệ khác trong xe ngán ngẩm lắc đầu. Lần nào trốn đi cũng là chuyện không may cho các bảo vệ.
Xe của Dương Thiến quay đầu và chạy theo hướng bảo vệ đã chỉ.
Bảo vệ của trường Cao Thắng đứng nhìn chiếc xe dần đi xa.
-Mục tiêu đã vào vị trí. Báo cáo hết.
...
-Lý Dương ở đâu?
Lúc này Dương Thiến vội vã chạy theo học sinh kia. Lòng lo lắng cho Lý Dương nên không để ý xung quanh. Xung quanh đường càng lúc càng vắng, ít người qua lại vì lúc này trời sớm chưa kể khu vực này lại khá vắng vẻ. Đi vào một hẻm nhỏ, học sinh kia dừng lại và bảo.
-Lý Dương ở nơi này!
-Nơi nào?
Giờ phút này, Dương Thiến đâu còn không biết là mình đã bị lừa. Nào có Lý Dương nào ở đây! Trong hẻm nhỏ đã có sẵn ba người mặc áo đen chờ sẵn. Dương Thiến muốn quay lại chạy đi, thì đầu con hẻm lại xuất hiện thêm ba người tay cầm v·ũ k·hí chặn đường đi của Dương Thiến.
-Em Thiến à? Có nhớ anh không? Anh nhớ em lắm đấy! Ha ha...
Một tiếng cười vang lên từ đầu con hẻm. Một người đàn ông tầm ba mươi tuổi xuất hiện. Hắn ăn mặc sang trọng, mắt đeo kính, vẻ mặt tri thức, tay nâng nâng gọng kính trên mặt.
-Văn Dũng, tên chó c·hết nhà mày, lại dụ tao vào nơi này! Cha tao mà biết thì mày không còn đường sống đâu!
Dương Thiến gầm lên, cực kỳ giận dữ. Văn Dũng là quản gia của nhà Dương Thiến, được cha Dương Thiến nhận nuôi từ nhỏ. Văn Dũng là cô nhi, nhưng cha của Dương Thiến, ông Dương Kỳ Vũ, cực kỳ yêu thích Văn Dũng, xem Văn Dũng như con ruột, và giao trọng trách tổng quản quản gia của gia đình cho Văn Dũng. Nhưng đến một ngày, Dương Kỳ Vũ phát hiện Văn Dũng lén lút dùng tên tuổi của nhà họ Dương để làm điều phi pháp. Buôn chất cấm, thu gom băng nhóm trong khu vực xung quanh, bảo kê các sòng bạc ngầm, còn có cả việc buôn hàng nóng, và toàn bộ đều dùng tên tuổi của nhà họ Dương để làm. Khi phát hiện, nhà họ Dương đã suýt thân bại danh liệt, nên Văn Dũng đã bị nhà họ Dương đuổi g·iết. Nhưng Văn Dũng đã trốn thoát trước khi nhà họ Dương vây bắt hắn.
-Trước khi tao c·hết, thì tao nên vui vẻ với tiểu thư nhà họ Dương một tí không nhỉ. Xinh đẹp, non xanh mơn mởn! Ha ha...
Tiếng cười hèn mọn từ Văn Dũng phát ra, sau đó hắn rít lên.
-Vì nhà mày mà giờ tao phải trốn chui trốn nhủi, cũng vì nhà mày, tao đã cống hiến toàn bộ cho nhà mày, nhưng kết quả là thế nào? Nhà mày vứt bỏ tao, coi tao như vật thế mạng? Giờ thì muốn g·iết tao diệt khẩu? Tao không trả thù, không g·iết cả nhà mày, thì tao còn đáng làm đàn ông không hả? Con khốn nạn!
Bốp!!!
Một tát vang lên, Văn Dũng tát thật mạnh vào mặt của Dương Thiến. Bao nhiêu tức giận về nhà họ Dương, hắn trút hết lên cái tát này.
-Đây là lợi tức, từ từ tao sẽ chơi đùa với nhà của mày thật tốt. Đưa con chó này lên xe! Kế hoạch thành công, toàn bộ rút lui. Còn hai tên kia,g·iết đi,giả tạo hiện trường do nhà họ Dương làm.
-Dạ!!
Dương Thiến bị Văn Dũng bắt lên xe, sau đó đưa đi ra khỏi thành phố.
...
-Sao không thấy tiểu thư?
Đội xe bảo vệ của Dương Thiến lúc này cảm thấy không lành. Đã đi theo hướng của bảo vệ nhà trường chỉ, nhưng mười phút trôi qua, không thấy ai hết.
-Long, quay lại trường nhanh lên!
Đội trưởng của đội bảo vệ, Trần Hảo, ra lệnh cho lái xe quay lại trường. Lúc này Trần Hảo cảm giác bất an dâng lên.
-Vào trường kiểm tra các bảo vệ, đề xuất xem xét camera của nhà trường.
Trần Hảo ra lệnh cho các bảo vệ. Đây là đặc quyền của các đội bảo vệ các nhà quyền quý khi các cậu ấm cô chiêu xảy ra chuyện. Và nhà trường cũng phải phối hợp với các đội bảo vệ khi xảy ra chuyện, nếu không trường học có lẽ sẽ đóng cửa chỉ trong một ngày, dù cho thế lực phía sau nhà trường có lớn đến thế nào đi nữa, cũng không thể đối phó với toàn bộ các nhà quyền quý có con em đang học trong trường liên hợp lại.
-Đội trưởng, trường học thật sự không có bảo vệ này, sáng nay chỉ có bốn bảo vệ đi làm. Toàn bộ đều tại vị trí công việc, không có ai rời đi, camera giá·m s·át trong trường, đúng là có cảnh tiểu thư rời đi cùng một học sinh, nhưng bảo vệ thì không ai rời khỏi.
Long sắc mặt khó coi báo cáo lại với Trần Hảo. Thật sự xảy ra chuyện và có lẽ, tiểu thư đã b·ị b·ắt cóc.