Chương 59: Nội chiến!
Trong lúc đó, tại trụ sở của Dị Năng Cục. Nguyễn Long đang xem xét báo cáo tình báo về người Vân Quốc đột nhập vào Khánh Nha. Theo tình báo sơ bộ, đã phát hiện ra bọn chúng tại khu phía tây thành phố, có hai khả năng xảy ra. Một là bọn chúng núp trong khu phố bỏ hoang, hai là tại sườn núi phía tây. Nếu trong khu phố bỏ hoang, có lẽ mọi việc sẽ rất dễ dàng, mặc dù khu phố này cũng rất rộng, nhưng không khó tìm kiếm như trên sườn núi phía tây. Hắn muốn chia binh hai đường để dò xét, nhưng nhân lực Dị Năng Cục quá khan hiếm, tại trụ sở cũng chỉ có lác đác vài người.
Tình trạng Dị Năng Cục như hiện tại là do Dị Năng Cục chỉ mới thành lập, ngoài ra, khi có sức mạnh, rất ít người chịu đầu quân cho chính phủ. Chỉ có thể lâm thời điều động môn phái, vậy nên nhân lực của Dị Năng Cục cực kỳ khan hiếm. Một người đôi khi phải làm việc cho cả tiểu đội.
"Đại ca, có điện thoại từ tiểu sư đệ." Phong Hồ lớn tiếng gọi Nguyễn Long.
"Ồ? Hôm nay mặt trời mọc hướng tây hả?" Nguyễn Long tò mò hỏi. "Để xem tiểu sư đệ nói gì nào."
Nguyễn Long cười cười cầm điện thoại, hắn điều chỉnh lại giọng nói lạnh lùng. "Alo?"
"Nguyễn Long Cục Trưởng?" Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trung niên.
Nguyễn Long nhíu mày, đây không phải là giọng của Trọng Lâm. Là ai?
"Phải Nguyễn Long Cục Trưởng không?" Bên kia giọng nói càng lúc càng gấp gáp.
"Là ta, có chuyện gì?" Nguyễn Long lạnh giọng trả lời.
"Tại... tại khu nghĩa trang phía Bắc thành phố, có người Vận Quốc. Tôi là Dương Kỳ Vũ, hiện tại tôi đang bị người Vận Quốc t·ruy s·át ở khu nghĩa trang... Cục Trưởng xin cứu giúp." Dương Kỳ Vũ giọng nói gấp gáp run rẩy cầu xin.
"Trọng Lâm có ở đó?" Nguyễn Long dò hỏi.
"Có có! Cậu ta đang chiến đấu!"
"Địch nhân có bao nhiêu người?"
"Nhiều lắm, tôi đếm không hết. Cục trưởng xin nhanh đến cứu giúp." Càng nói Dương Kỳ Vũ càng run rẩy. Hắn cùng Dương Thiến đang nấp sau ngôi mộ của mẹ Dương Thiến. Vì là đại gia, nên hắn xây mộ như xây nhà, cũng là ước muốn dù có thế giới bên kia, vợ của hắn cũng có mái nhà ấm áp.
"Được, tôi đến ngay." Nguyễn Long cúp máy.
"Chuyện gì vậy đại ca?" Phong Hồ dò hỏi.
"Gọi Hắc Hổ, hai đứa bây đi đến khu phía Tây đến phía Nam tra xét, tìm kiếm tung tích của đám tà giáo. Bọn chúng đang truy bắt Dương Kỳ Vũ ở nghĩa trang phía Bắc. Trọng Lâm cũng đang ở nơi đấy. Bọn chúng vốn dĩ trốn như chuột, giờ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, ta nghi là kế dương đông kích tây, gây hỗn loạn phương bắc, rồi trốn theo phương nam, đó là hai đường có thể rời khỏi thành phố Khánh Nha. Nhưng không thể không suy nghĩ xem là còn kế nào khác hay không."
Nguyễn Long trầm tư suy nghĩ một lúc.
"Hắc Hổ!" Phong Hồ lớn tiếng gọi.
"Có ta!" Hắc Hổ từ bên ngoài đi vào. "Có nhiệm vụ?"
"Ừ! Đại ca giao nhiệm vụ." Phong Hồ đáp.
"Hai đứa bây giờ lập tức đi đến phía Nam và phía Tây thành phố. Hắc Hổ phía Nam, Phong Hồ phía tây. Nhiệm vụ là theo dõi và báo cáo tình hình nơi đó. Phong Hồ, mày tính tình hay gấp gáp, nên nhớ lời tao, chỉ theo dõi và báo lại tình huống, không được ra tay. Hắc Hổ, còn mày, nếu địch nhân xuất hiện tại phía nam thành phố, muốn rời đi, mày hãy kịp thời thông báo tình huống và ngăn chặn, nên nhớ chỉ phòng ngự và kéo chân, không ham chiến chờ tao và Phong Hồ đến."
"Vâng thưa đại ca." Phong Hồ cùng Hắc Hổ đáp.
"Đi đi!"
Phong Hồ cùng Hắc Hổ rời đi. Nguyễn Long cũng theo phía sau, sau đó chia ra ba hướng rời đi.
"Tao không biết bọn mày muốn làm cái gì, nhưng nếu đụng đến Trọng Lâm thì không xong với tao."
Nguyễn Long lập tức đạp phong linh khí bay lên trời, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến khu nghĩa trang phía Bắc.
...
"Anh Hảo?" Trọng Lâm gầm lên.
Trần Hảo đang bị bốn tên cấp bốn vây công. Ngoài ra bên ngoài có có ba tên đang đứng xem, không chiến đấu.
"Đại Trưởng Lão, nhân lúc này, chúng ta lên bắt Dương Kỳ Vũ đi. Không có nhiều thời gian để ở đây chơi đùa." Một tên trong đó nói.
"Không cần ngươi dạy cho ta! Nên nhớ ngươi chỉ là Đường Chủ, ở đây là ta quyết định."
Đường chủ vốn dĩ là phái chống đối. Hắn rất khó chịu quyết định của Giáo Chủ, vì Giáo Chủ mà rất nhiều người đ·ã c·hết, bây giờ cả đám còn bị vây hãm tại nơi này. Không biết Giáo Chủ lên cơn điên gì, mà lại làm ra quyết định này, xuôi nam, môn phái thì bị tàn sát, người đi theo thì kẻ c·hết, kẻ phơi thây. Đường chủ rất tức giận, Trưởng Lão phái chống đối Giáo Chủ cũng đ·ã c·hết, giờ là hắn đứng đầu.
"Giáo chủ muốn Tỳ Ma phái tận diệt phải không?" Đường chủ hét lên với Trưởng Lão. "Tại sao vậy chứ? Giáo phái đang yên lành, bây giờ thì tan nát, nếu không phải do Giáo Chủ ngu dốt thì làm gì ra cớ này chứ."
Trưởng Lão im lặng không nói, hắn chỉ nhìn chằm chằm tên Đường Chủ. "Giáo Chủ chỉ vì lớn mạnh giáo phái."
"Im đi!" Đường chủ hét ầm lên. "Chó má cái lớn mạnh, đang yên đang lành thì bị vây quét, kẻ c·hết người tàn, đây là lớn mạnh? Đây là hắn đang phá huỷ căn cơ của giáo phái."
"Muốn c·hết?" Tên hắc y nhân còn lại lên tiếng. Một làn khói đen âm u bao phủ quanh người hắn, sát khí càng lúc càng tăng.
"Hừ!" Trưởng Lão đưa tay ra cản lại tên hắc y nhân này.
"Sư phụ?" Tên hắc y nhân kinh ngạc.
"Hạ Vũ, con dừng lại." Đại Trưởng Lão "Đây không phải là lúc để n·ội c·hiến, theo lệnh giáo chủ mà làm."
Hạ Vũ là đệ tử thứ hai của hắn, cũng là đệ tử tốt nhất của hắn. Vốn dĩ hắn muốn Hạ Vũ ở lại cùng giáo chủ. Nhưng hắn nhất định phải đi theo, hai bên giằng co, kết quả hắn cùng đại sư huynh tráo đổi y phục cho nhau, hắn đến nơi này.
"Tên này mồm mép không sạch. Con muốn hắn ngậm miệng!" Hạ Vũ lạnh giọng.
"Tốt cho hai sư đồ kẻ tung người hứng. Không phải là các ngươi muốn g·iết ta sao? Giết đi!!!" Đường chủ hét lớn.
...
Trọng Lâm nhanh chóng lướt tới, một tên giáo chúng quay lại thấy Trọng Lâm, hắn cảm ứng sơ qua, chỉ là một tên Cổ Võ Giả cấp hai.
"Ngươi qua g·iết hắn!" Hắn ra lệnh cho một tên khác.
Một tên giáo chúng khác tách ra, lướt đến Trọng Lâm.
"Chỉ một tên cấp hai, c·hết đi!" Tên giáo chúng hét lên.
"Phiền qua, nghe chả hiểu cái mẹ gì hết." Trọng Lâm chán ghét. "Nhưng có kẻ để phát tiết."
Trọng Lâm không né tránh, quyền nắm hoả linh khí, cứng đối cứng với tên giáo chúng.
Một quyền đánh lui tên giáo chúng, Trọng Lâm cũng lui lại vài bước.
"Sảng khoái!"
Nếu như đột kích bất ngờ, Trọng Lâm đủ sức g·iết tên này, nhưng lúc này hắn cần dùng b·ạo l·ực để giải toả căng thẳng trong người.
"Tiếp tục!" Trọng Lâm cười lớn.
Tên giáo chúng thấy vậy bất ngờ, một tên cấp hai có thể cứng đối cứng với cấp bốn? Thật khó tin.
"Cái quái gì thế kia?" Tên giáo chúng nhìn lại nắm tay, cảm giác đau đớn kịch liệt xung quanh nắm đấm.
Tại Địa Tinh hầu như chưa nghe đến linh khí của Cổ Võ Giả, thì đừng nói đến là nghe đến tác dụng của linh khí. Linh khí t·ấn c·ông, đau đớn như kim châm, như đao cắt.
Một luồng khí đen bao quanh nắm tay, đẩy linh khi trong nắm đấm ra ngoài, cảm giác đau đớn dần biến mất. Tên giáo chúng lạnh mặt nhìn Trọng Lâm.
"Lườm cái đéo gì thế!" Trọng Lâm cười lớn. Hắn lại tiếp tục xông đến.
Không đi theo pháp quyết, không quyền pháp hoa lệ. Hắn đấm như tên lưu manh đường phố, nhào lên, vung đấm, lui lại. Cứ như vậy hắn cùng tên giáo chúng vờn nhau.
Trần Hảo khi nghe Trọng Lâm kêu gọi đã nhìn sang, nhưng hắn không thể phân thân ra giúp Trọng Lâm. Hắn muốn bảo Trọng Lâm trốn đi. Nhưng lúc này hắn thấy cái gì? Một tên cấp hai đi so đấm với một kẻ cấp bốn. Nhưng kết quả lại là hoà nhau. Thế giới muốn điên rồi? Nếu Trọng Lâm đánh lén hay á·m s·át được một tên cấp bốn thì hắn không ngạc nhiên, đây lại là đấm nhau trực diện??? Không phải đánh nhau đối chiến mà là đấm nhau, quyền quyền đến thịt, không màu mè hoa lệ.
"Ha ha ha! Sảng khoái!" Trọng Lâm trên người hiện ra nhiều vết bầm, nhưng không thể phá vỡ được phòng thủ của cơ thể hắn, trên người hắn lúc này chỉ có ngoại thương, chỉ có hao tổn nội khí, nhưng hắn lại dùng chính là linh khí, vậy nên hầu như hắn vẫn ở trạng thái sung túc. Tên giáo chúng kia thì đau đớn càng lúc càng tăng, mỗi lần đụng chạm với Trọng Lâm là một lần đau muốn c·hết đi sống lại, mà cơn đau cứ ngày càng gia tăng.
"Giúp ta, tên này có gì đó kỳ lạ!" Tên giáo chúng hét lên. Một tên khác tách rời khỏi vòng vây chiến đấu với Trần Hảo, quay sang giúp đồng đội.
"Nhờ giúp đỡ? Thế thì không chơi nữa!" Trọng Lâm nhìn thấy một tên giáo chúng khác hướng bên này chạy sang, vậy là tên này vừa mới gọi giúp đỡ? Dù không hiểu nói gì, nhưng nhìn hành động Trọng Lâm cũng hiểu được.
"Thái Cực Quyết! Lưỡng Cực Quyền Pháp!"
Trọng Lâm lúc này sắc mặt nghiêm túc. Một đối một hắn chơi đùa được, nhưng hai chọi một, hắn chắc chắn thua nếu đánh nhau kiểu này. Vậy nên hắn không chơi nữa, chơi vậy đủ sảng khoái rồi, cảm giác bực tức trong người giảm đi rất nhiều. Hắn biến đổi chiêu thức, Lưỡng Cực Quyền Pháp là một loại quyền pháp thâm ảo của Thái Cực Quyết, vận dụng thái cực, đưa hai cực đối nhau hoà thành một thể, tạo thành p·há h·oại cực mạnh, lực công kích cực cao. Nhưng điều này cũng gây tổn thương đến người dùng, nó gần như là Thất Thương Quyền, một quyền địch thương mười ta thương bảy. Nhưng với Trọng Lâm lại khác, hắn đã quá thuần thục Thái Cực Quyết, nên chuyện lấy thương đổi thương hầu như là không có, nếu có cũng chỉ là một chút phản phệ nhẹ.
Lưỡng Cực vừa ra, Thuỷ Hoả tương dung, hai tay Trọng Lâm toát ra hai luồng linh khí khác nhau. Một bên hoả dũng mãnh sinh động, một bên thuỷ nhu hoà mềm dẻo. Một nhu một cương.
Quyền pháp biến ảo, thân pháp biến ảo. Trọng Lâm lúc này lại như một bóng ma, chớp mắt biến mất. Nơi hắn xuất hiện lại là nơi của tên giáo chúng muốn đi sang giúp đỡ.
Tay hoá trảo, Hoả Trảo cương mãnh, thân pháp biến ảo, vừa xuất hiện đã một trảo chụp lấy yết hầu của tên giáo chúng. Vừa rút ra khỏi chiến đấu để giúp đồng bạn, hắn không đề cao cảnh giác, đã bị Trọng Lâm bắt lấy sơ hở, chỉ trong tích tắc, một trảo xé nát cổ họng của tên này. Hoả linh khi đốt cháy cổ họng của hắn. Tên giáo chúng chỉ vừa thả long chỉ trong chớp mắt đã bị g·iết, không thét lên được một tiếng.
"Một tên!" Trọng Lâm lời nói như ma quỷ vang vọng xung quanh.
Trần Hảo hoảng hốt nhìn Trọng Lâm. Toàn bộ như đứng lặng lại. Tên giáo chúng đối chiến với Trọng Lâm như c·hết lặng. Trọng Lâm nhìn hắn sau đó cười cười rồi lại biến mất.