Chương 65: Bi thương chi ca - Thần thánh chi quang.
Trước đó tầm mười phút, khi Trưởng Lão bắt đầu đi lên bậc thang. Dương Thiến cùng Dường Kỳ Vũ và Lý Dương trốn vào trong mộ địa của mẹ Dương Thiến. Nơi này ấm áp như một ngôi nhà bình thường, không có vẻ gì là âm u như mộ địa.
"Trọng Lâm hắn có sao không?" Dương Thiến run rẩy hỏi Lý Dương.
Từ trước đến nay, dù là gặp nguy hiểm, nhưng cũng đều là chuyện to hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không. Nàng chưa bao giờ gặp cảnh huyết tinh như thế này. Cả khi nàng b·ị b·ắt cóc, lúc đấy nàng đã hôn mê, đến khi tỉnh dậy thì đã bị dọn dẹp sạch sẽ, không còn tí dấu vết nào. Lần này thì cảnh huyết tinh diễn ra trước mặt nàng.
Bi thương, đau khổ, cảm xúc r·ối l·oạn, Dương Thiến lúc này là như vậy. Trọng Lâm còn vì nhà nàng cản hậu, không biết sống c·hết. Nàng biết Trọng Lâm rất mạnh mẽ, nhưng dù có mạnh đến đâu, địch đông như vậy, chỉ e rằng hắn cũng chống đỡ không nổi.
Lý Dương nhẹ vuốt tóc nàng, hắn mỉm cười an ủi.
"Không sao đâu, hãy tin tưởng Trọng Lâm, hắn là siêu nhân đấy, không dễ dàng mà c·hết như vậy đâu!"
Lý Dương luôn tin tưởng vào Trọng Lâm, dù trong bất kỳ trường hợp nào, hắn cũng tin tưởng Trọng Lâm. Đây là lòng tin mù quáng của Lý Dương, hắn không biết tại sao, nhưng hắn lại tin chắc vào điều đó.
"Ồ, xem kìa, công chúa của chúng ta, đang run rẩy sợ hãi." Một giọng nói từ cửa chính vang lên.
Từ xa, Nguyễn Bân từ từ bước đến, ánh mắt của hắn lăng lệ sát khí, kèm theo vài phần đùa bỡn.
"Công chúa đừng lo lắng, hoàng tử của nàng đến cứu giúp nàng đây! Ha ha!" Nguyễn Bân cười lên điên cuồng.
Đi theo phía sau hắn là mấy tên từ Tỳ Ma Phái.
"Tên mập kia là Dương Kỳ Vũ?" Tên giáo chúng nói tiếng Đại Việt dò hỏi.
Nguyễn Bân gật đầu. Ánh mắt của hắn vẫn dán chặt vào Dương Thiến, Lý Dương tự nhiên là như không khí. Còn Dương Kỳ Vũ, hắn nào quan tâm, mục tiêu của hắn chỉ có Trọng Lâm và Dương Thiến. Dương Thiến ngay tại nơi này, chỉ còn Trọng Lâm, chỉ cần g·iết được hai tên này, thì tâm của hắn sẽ viên mãn, hắn sẽ toàn tâm toàn ý theo Vương, vì Vương phục vụ cả đời.
Nguyễn Bân ra hiệu cho đám Tỳ Ma giáo chúng tiến lên. Hắn thì đi đến bên cạnh Dương Thiến.
"Bé ngoan, ta sẽ chiều chuộng nàng." Nguyễn Bân vuốt vuốt gương mặt của Dương Thiến.
Dương Thiến né tránh Nguyễn Bân. Nhưng bị Nguyễn Bân ngăn chặn lại. Lý Dương thấy vậy vội chạy đến ngăn cản.
Vừa đưa tay ra định chụp lại tay của Nguyễn Bân, thì Nguyễn Bân quay người đá Lý Dương một cước, Lý Dương như đạn pháo, văng thẳng vào vách tường.
"Biến!" Nguyễn Bân trừng mắt với Lý Dương.
Nguyễn Bân lại quay sang nhìn Dương Thiến, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt của Dương Thiến. Sau đó một tát thật mạnh đánh vào mặt Dương Thiến.
"Con điếm, không phải mày luôn muốn thằng chó c·hết kia bảo vệ mày sao, gọi đi, gọi nó đến cứu mày đi!" Nguyễn Bân gầm lên trêu tức.
Lý Dương nghiến răng nhìn Nguyễn Bân.
"Thằng chó, đánh con gái có gì là hay, có giỏi thì g·iết tao này!"
"Mày? Chuột không có quyền lên tiếng!" Nguyễn Bân hời hợt một chưởng cách không đánh vào Lý Dương.
Lý Dương bị đẩy lùi cả thước, lại tiếp tục va vào vách tường. Nguyễn Bân không thèm để ý đến Lý Dương, hắn tin chắc một chưởng này Lý Dương không c·hết thì cũng mất nửa cái mạng.
Dương Kỳ Vũ bị ba tên Tỳ Ma Phái bao vây. Lúc này thân hình mập mạp của hắn lại linh hoạt kỳ lạ, né tránh thoăn thoắt như một linh hầu. Lúc trẻ Dương Kỳ Vũ cũng từng tập luyện võ thuật, nhưng cũng chỉ là cường thân kiện thể mà thôi, nhưng thời gian dài lăn lộn giữa làn ranh sống c·hết, nhiều lần bị á·m s·át, đã tạo cho hắn một bản năng phản ứng với nguy hiểm, thân pháp cũng có phần tinh tiến. Nhưng cũng chỉ có thể trốn chạy, kêu hắn đánh nhau thì thôi, đem hắn làm khiên thịt may ra còn có tác dụng.
Dương Thiến bị Nguyễn Bân tát, tiếng tát to vang vọng khắp ngôi mộ, Dương Kỳ Vũ nhìn sang, thấy Dương Thiến bị tát, Lý Dương thì b·ị đ·ánh văng vào vách tường.
"Dương Thiến!" Dương Kỳ Vũ tức giận trừng muốn rách cả mí mắt, hắn lao đến Nguyễn Bân.
"Thằng chó, mày dám đánh con tao!" Dương Kỳ Vũ vung tay lên đấm Nguyễn Bân.
Nguyễn Bân cười khinh thường, hắn búng tay một cái, Dương Kỳ Vũ đã b·ị đ·ánh văng ra xa. Lúc này ba tên Tỳ Ma Phái chạy đến, liên tiếp ba đao chém lên người Dương Kỳ Vũ. Dương Kỳ Vũ nằm dài trong một vũng máu.
"Cha!" Dương Thiến thét lên đau đớn.
Cha của nàng đã b·ị c·hém hôn mê, Lý Dương sống c·hết không rõ. Trọng Lâm đoạn hậu, không rõ sống c·hết. Dương Thiến bi thương khóc không thành tiếng. Hôm nay có lẽ là sinh nhật đau khổ nhất của nàng. Từng người từng người yêu quý nhất của nàng đang dần bỏ nàng rời đi.
"Tao đã hứa, sẽ h·ành h·ạ mày đến c·hết, mới hả được cơn giận của tao." Nguyễn Bân cười ha ha vỗ vỗ vào mặt của Dương Thiến.
"Tên kia thì của bọn Vận Quốc." Nguyễn Bân nhìn vào Dương Kỳ Vũ. "Vậy bắt đầu từ thằng Lý Dương, nó là bạn thân của mày đúng không? Nhìn tao xé xác nó ra nhé."
"Hoá ra bọn người này là do mày mang đến!" Dương Thiến thét lên.
"Ha ha, món quà sinh nhật của anh dành cho cưng đấy, thích không?" Nguyễn Bân ánh mắt trìu mến nhìn Dương Thiến.
"Súc sinh!" Dương Thiến khóc nấc. Hoá ra toàn bộ là do nàng, chính nàng là người gây ra chuyện hỗn loạn này. Tâm can nàng đau đớn.
"Nhìn anh gói quà tặng cưng nhé! Cưng sẽ yêu mến anh cả đời!" Nguyễn Bân giọng nói ngả ngớn với Dương Thiến. Đây là hắn muốn h·ành h·ạ tâm lý của Dương Thiến. Tâm lý của hắn đã biến thái, phẫn hận Dương Thiến cùng Trọng Lâm, tiếp nhận ma khí, khiến tâm trí của hắn đã trở nên biến thái khác xa người thường.
Nguyễn Bân đang muốn đi đến Lý Dương, thì một bóng người xuất hiện. Dương Thiến mừng rỡ, ngỡ rằng đó là Trọng Lâm quay lại.
"Chuyện nơi này sao rồi?" Trưởng Lão lạnh giọng hỏi vào bên trong.
Người đến là Đại Trưởng Lão của Tỳ Ma Phái, giọng nói cất lên Dương Thiến không hiểu, nhưng biết chắc là người Vận Quốc, không phải người có thể cứu mình. Dương Thiến hy vọng sụp đổ. Trọng Lâm không xuất hiện, mà lại là người xa lạ, vậy thì Trọng Lâm chắc là lành ít dữ nhiều.
Bi thương, đau đớn, Dương Thiến c·hết lặng, lúc này, nàng đã không còn suy nghĩ được chuyện gì nữa. Tâm trí trống rỗng, hy vọng sụp đổ tan tành. Nàng cũng sẽ c·hết mà thôi.
Dương Thiến nhắm chặt hai mắt, nước mắt từ từ rơi xuống.
"Bẩm Đại Trưởng Lão, đã bắt được Dương Kỳ Vũ, là tên mập này." Tên Tỳ Ma giáo chúng vác Dương Kỳ Vũ vứt đến trước mặt Đại Trưởng Lão.
"Tốt, đừng để hắn c·hết. Hai tên còn lại, g·iết đi!" Đại Trưởng Lão lạnh lùng ra lệnh, hắn nhìn thấy có hai người xa lạ là Dương Thiến và Lý Dương. Chuyện này, ngoài Dương Kỳ Vũ có giá trị, còn lại, hắn muốn g·iết hết cho đỡ phiền phức. Có kẻ sống là có một phần biến số, không thể để biến số xảy ra.
"Vâng!" Mấy tên giáo chúng tuân lệnh. Bọn chúng lăm lăm kiếm trong tay, đi đến bên Dương Thiến cùng Lý Dương.
"Này, hai tên này là của tao, phần bọn mày đã lấy thì biến đi, còn lại là của tao!" Nguyễn Bân cau mày nói với đám giáo chúng.
Một tên Tỳ Ma giáo chúng nói thầm với Đại Trưởng Lão. Đại Trưởng Lão cau mày, sau đó gật đầu, xem như lợi ích hợp tác vậy. Hắn không dám chắc sau lưng tên này có người đứng sau hay không, nhưng ít đi phiền phức thì càng tốt.
"Đại Trưởng Lão muốn bọn chúng phải c·hết!" Tên Tỳ Ma giáo chúng nói với Nguyễn Bân.
"Yên tâm, đừng xía vào chuyện của tao, chuyện bọn mày xong rồi thì biến đi!" Nguyễn Bân đuổi khách.
Lý Dương lúc này nghiến răng, hắn cố gắng chịu đau đớn. Cơn đau như muốn nhấn chìm cả tâm trí của hắn.
"Không không, mình đã có sức mạnh, không thể yếu đuối như vậy được, như vậy sao theo kịp bước chân của Trọng Lâm."
Lý Dương cổ vũ tinh thần chính mình. Hắn muốn theo bước Trọng Lâm, hắn muốn chiến đấu bên cạnh bạn bè, lúc này, hắn không thể yếu đuối được.
Trọng Lâm đã giao nhiệm vụ bảo vệ Dương Thiến cho hắn, hắn không thể làm Trọng Lâm thất vọng.
Lý Dương tụ tập năng lượng, một luồng ánh sáng ấm áp bao phủ quanh người Lý Dương, ma khí bao phủ thân thể hắn nhanh chóng biến mất và bị hoà tan. Thương thế của hắn từ từ tốt hẳn lên.
Lý Dương luồng vào trong túi quần rút ra một cây ngân châm. Châm này là Trọng Lâm đưa cho hắn để luyện tập châm cứu điểm huyệt trong y sinh pháp quyết của hắn.
Lý Dương vận lực, ném châm về phía Nguyễn Bân. Nguyễn Bân lúc này đang đối thoại với Đại Trưởng Lão, bỗng cảm giác được có thứ đang bay về phía mình. Nguyễn Bân hừ lạnh, bắt được phi châm. Phi châm trong tay hắn vang lên tiếng xèo xèo, chỉ một lúc rồi phi châm đen kịt, rơi xuống đất.
Nguyễn Bân nhíu mày nhìn ngón tay của hắn, hai ngón tay chụp lấy phi châm đang đỏ bừng lên như bị phỏng nhẹ.
"Tao khinh thường mày rồi! Hoá ra là Dị Năng Giả!" Nguyễn Bân lườm sang Lý Dương.
Nguyễn Bân mặc kệ Đại Trưởng Lão, hắn lướt đến bên Lý Dương với tốc độ cực kỳ khủng kh·iếp.
"Thằng chó, mày tưởng cây tăm đó làm gì được tao?"
Nguyễn Bân chụp lấy cổ Lý Dương, một đấm chính diện vào mặt Lý Dương.
Lý Dương yếu ớt như một cục bông. Hắn chỉ mới luyện tập được có một ngày, nào có năng lực chiến đấu gì. Đối đầu với một Ma Vật như Nguyễn Bân, không bị đấm phát c·hết tươi đã là may mắn.
Lý Dương bị Nguyễn Bân đấm bay thẳng đến quan tài của mẹ Dương Thiên. Hắn tung đổ quan tài, quan tài lật úp xuống. Từ trong quan tài, một bộ xương đã khô lâu năm lăn ra.
Dương Thiến ngơ ngác nhìn bộ xương từ quan tài lăn ra, nàng nghẹn ngào đi từng bước đến quan tài.
"Mẹ!" Dương Thiến ngồi xuống đất, nàng ôm lấy bộ xương khóc rống lên.
"Mẹ ơi! Do con, đến c·hết mẹ cũng không được an nghỉ! Là do con!" Đau đớn bi thương, Dương Thiến khóc nấc, đôi mắt sưng lên, cổ họng khàn khô.
Nỗi bi thương đến tột cùng, Dương Thiến ngất đi. Trong tâm nàng có một tiếng rắc rắc vang lên. Nhưng nàng lúc này đã ngất đi.
Lý Dương lồm cồm đứng dậy, máu tươi rỉ ra từ khoé miệng.
"Vẫn chưa c·hết! Mày lỳ đòn nhỉ?" Nguyễn Bân tức giận nhìn Lý Dương, với sức mạnh của hắn, đáng lẽ phải đấm c·hết tên này rồi mới phải.
Lý Dương gắng gượng đứng dậy, trong tâm hắn liên tục kêu gào đứng lên, đứng lên.
Đáng lẽ hắn đ·ã c·hết, nhưng luồng nội khí mà Nguyễn Bân đánh hắn, đi vào người hắn thì bị một lực cản giảm bớt, trong người hắn vang lên tiếng xèo xèo, giảm bớt lực t·ấn c·ông của Nguyễn Bân, nhưng vẫn làm hắn trọng thương nghiêm trọng, nội tạng như vỡ nát, lá gan đã thành mảnh vụn. Lý Dương hiện tại đứng dậy là do ý chí kiên cường của hắn.
"Tao... không... bỏ cuộc... đâu...!" Lý Dương thều thào.
Trong đầu Lý Dương lúc này nhớ lại ánh mắt của vị thần hắn gặp trong mơ, bên tai hắn vang lên một câu nói, hắn thầm nói theo.
"Thần thánh chi ca...!"
Từ trên bầu trời, mây như bị tách ra, một luồng ánh sáng chói lọi chiếu rọi xuống, xuyên qua cả ngôi nhà, chiếu lên người của Lý Dương, thương thế của hắn trong chớp mắt bình phục toàn bộ. Lý Dương trong con ngươi hiện ra ký hiệu hình mặt trời.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Nguyễn Bân.
"Quang hệ dị năng giả?" Đại Trưởng Lão nghi hoặc nhìn Lý Dương.
"Mày muốn c·hết như thế nào?" Lý Dương lạnh lùng nhìn Nguyễn Bân, giọng nói như đến từ trên trời vang vọng bên tai của Nguyễn Bân.
...
p/s: sắp đến hồi kết của arc này,cầu đánh giá và đề cử :D Mỗi lời nhận xét của quý vị độc giả là một lời động viên và góp sức giúp mình cải thiện bộ truyện tốt hơn.