Chương 81: Kỳ thi của trường Chức Nghiệp Quốc Gia.
Chương 81: Kỳ thi của trường Chức Nghiệp Quốc Gia.
"Này Lâm, mày nghe tin gì chưa?" Lý Dương vội vã chạy đến gõ cửa phòng của Trọng Lâm.
Lý Dương hiện tại đang sống tại nhà của Trọng Lâm, sáng sớm nay hắn vừa nghe tin tức về ngày thi tuyển của trường Chức Nghiệp Quốc Gia, hắn vội vàng chạy đến gọi Trọng Lâm.
"Làm gì mà om sòm vậy?" Trọng Lâm cười cười từ phía sau lưng Lý Dương đi tới.
"Mày không ở trong phòng à?" Lý Dương bất ngờ.
"Không, sáng nào tao cũng dậy từ sớm để luyện võ rồi. Còn mày, có chuyện gì thế?" Trọng Lâm tò mò nhìn Lý Dương.
Trọng Lâm cũng có phần khâm phục tính kiên cường của Lý Dương, trận chiến hôm qua, Lý Dương đã thể hiện sự mạnh mẽ của mình, mặc dù không đánh được ai, nhưng ý chí quyết tâm của hắn đã được Trần Chiến khen ngợi.
Trọng Lâm đã năn nỉ Trần Chiến nhận Lý Dương làm đệ tử, nhưng Trần Chiến không đồng ý. Nhưng vì Trọng Lâm cùng Lý Dương liên tục năn nỉ, Trần Chiến quyết định chỉ dạy cho Lý Dương, nhưng vẫn không nhận hắn làm đệ tử. Trần Chiến bảo đó là giới hạn cuối cùng của hắn, không thể cao hơn được nữa.
Lý Dương cũng đành chấp nhận, dù sao cũng là Thần Cấp cao thủ chỉ dạy, hắn chỉ cầu mong như vậy là đủ rồi. Không cần phải trèo cao mang danh hiệu đệ tử của Thần Cấp làm gì.
Sức khôi phục của Lý Dương cũng rất kinh khủng. Hôm qua mê man đến tối, sáng nay lại khoẻ như vâm rồi, như thể hôm qua không có chuyện gì. Trọng Lâm cũng kinh dị với sức khôi phục của Lý Dương.
"Trường học đã gửi mail về ngày thi tuyển vào trường Chức Nghiệp Quốc Gia." Lý Dương vội vã trả lời.
Không biết vì lý do gì, mà hiện tại quốc gia tổ chức cuộc thi tuyển chọn sớm hơn dự định một tháng. Hiện tại đang là giữa tháng 5, kỳ thi tuyển vào trường Chức Nghiệp Quốc Gia đáng lẽ là tổ chức vào giữa tháng 8. Nhưng hiện tại đã bị chuyển dời vào cuối tháng 6, tức chỉ còn khoảng 1 tháng rưỡi nữa. Sau khi thi tốt nghiệp một tháng.
"Thằng Lâm thì không cần phải thi tốt nghiệp, còn mày phải lo thi đó Dương!" Hồ Đại vừa ngáp vừa đi đến.
Đêm qua là một đêm Hồ Đại không ngủ, hắn điên cuồng tập luyện, đã hai ngày hai đêm hắn không ngủ rồi. Trận chiến hôm qua, hắn nghe xong chỉ suýt xoa, tại sao không cho hắn đi qua, sau đó hắn lại điên cuồng tu luyện. Bây giờ Hồ Đại nhìn như một con gấu trúc, tinh thần lực của hắn đã bắt đầu gặp vấn đề. Trọng Lâm nhíu mày nhìn Hồ Đại, tình trạng Hồ Đại hiện tại không ổn chút nào.
"Tại sao?" Lý Dương thắc mắc.
"Vì nó được tuyển thẳng rồi!" Hồ Đại cười hắc hắc.
Trọng Lâm lắc đầu. Trọng Lâm được tuyển thẳng chỉ vì thư mời của sư môn Hồ Đại. Nhưng hiện tại, Trọng Lâm là đệ tử của Trần Chiến, chỉ cần công bố, thì không cần thư mời, trường Chức Nghiệp Quốc Gia phải lấy xe tới rước hắn đi mới được.
"Tao không cần cái vé đó rồi!" Trọng Lâm cười cười.
"Sao thế? Mày không muốn vào trường Chức Nghiệp Quốc Gia?" Hồ Đại ngạc nhiên.
"Không phải, vẫn vào, nhưng sư phụ bắt tao phải tự đi thi, không được đi đường tắt!" Trọng Lâm chán nản.
Trần Chiến đã đề ra lịch tập luyện cho Trọng Lâm, trong đó có cả việc đi thi trường Đại học Chức Nghiệp Quốc Gia. Trọng Lâm sẽ có một tháng đi vào bí cảnh để tu luyện, sau khi trở về sẽ tham gia vào kỳ thi Đại học. Trọng Lâm thầm nghĩ hình như sư phụ của hắn đã biết trước ngày thi, vậy nên mới đề ra lịch tập luyện, hắn có 1 tuần để làm các việc riêng, sau đó theo Trần Chiến đi bí cảnh, khi về cũng là lúc thi Đại học. Nói Trần Chiến không biết ngày thi và không biết cách thức thi, Trọng Lâm không tin.
"Trong mail có ghi cách thức thi tuyển không?" Trọng Lâm hỏi Lý Dương.
"Bên trường học thông báo là đến trước ngày thi ba ngày mới công bố cách thức dự thi." Lý Dương lắc đầu.
"Vé vào trường trực tiếp của tao, mày vứt cho thằng Dương đi." Trọng Lâm nói với Hồ Đại. Hiện tại hắn không cần cái suất nhập học trực tiếp, bỏ cũng phí, chi bằng cho Lý Dương.
"Tao không cần! Tao muốn tự mình đi thi!" Lý Dương khẳng định. Hắn muốn bằng thực lực của mình đi vào trường, không muốn nhờ quan hệ. Hắn muốn chứng tỏ với Trọng Lâm cùng Hồ Đại, vòng tròn này có hắn.
Hồ Đại ngơ ngác nhìn hai tên điên. Bên ngoài vì cái suất này, người ta đánh vỡ đầu. Chính bản thân hắn cũng bị trục xuất sư môn. Hai tên này thì tốt, mày không cần, tao không cần. Hồ Đại cảm thấy hắn quá khác người.
"Thật chán hai đứa mày. Có biết vì suất này, tao và môn phái từ mặt nhau không? Còn phải nhờ anh Long ra mặt." Hồ Đại chán nản.
"Vậy suất còn lại, mày cho anh Long đi, không chừng anh ấy có nhân tuyển tốt!" Trọng Lâm nhíu mày.
"Tốt! Vậy cho anh Long, hai suất cho anh ấy hết. Tao cũng không cần!" Hồ Đại quyết định.
"Cái gì thế? Không phải mày được vào thẳng sao?" Lý Dương bất ngờ.
"Đứa yếu như mày cũng tự lực cánh sinh, tao đi đường tắt có vẻ lạc loài quá!" Hồ Đại cười ha ha. "Xem như đây là thử thách của cường giả đi."
"Thế mới tốt! Như vậy có động lực hơn!" Trọng Lâm cười cười, đấm nhẹ ngực của Hồ Đại.
Bạn bè của hắn, hiện tại ai cũng có một trái tim cường giả, quyết định con đường đến đích của bản thân mình.
"Lý Dương, mày phải lo thi tốt nghiệp đấy. Không có suất vào thẳng, thì mày phải trải qua kỳ thi tốt nghiệp." Trọng Lâm nhìn Lý Dương cười cười.
Trọng Lâm thì đã được đặc cách tốt nghiệp, không cần thi, còn là loại khá. Đây là Trần Chiến cho hắn. Trần Chiến nói thời gian dành để tu luyện tốt hơn là đi học. Vậy là hắn làm cho Trọng Lâm cái bằng luôn. Không cần thi.
Hồ Đại thì hắn còn không đi học, xuất thân môn phái, nên đi thẳng. Chỉ còn lại Lý Dương.
"Thi tốt nghiệp với tao chỉ là chuyện nhỏ." Lý Dương cười cười.
"Tốt, vậy sắp tới, mày lo thi tốt nghiệp, sau đó tập luyện theo sư phụ đã hướng dẫn. Hồ Đại, sư phụ nói mày sẽ đi cùng tao đến bí cảnh. Sư phụ có điều cần nói với mày, nhưng chờ đến lúc đi bí cảnh, sư phụ sẽ gặp mày." Trọng Lâm phân phó cho từng người.
"Khoan khoan, nãy giờ mày cứ sư phụ sư phụ, tao thắc mắc mà quên hỏi. Sư phụ của mày là ai thế?" Hồ Đại dò hỏi.
"Không phải lần trước mày đã biết tao có một sư phụ Thần Cấp?" Trọng Lâm lấy cớ lần đánh với Văn Dũng, Trần Hảo nói là sư phụ của Trọng Lâm cứu cả đám. Lúc đó không có sư phụ, hắn chỉ ậm ừ cho qua, còn hiện tại có rồi, danh chính ngôn thuận nhận thôi.
"Là người lần đó? Thần Cấp?" Hồ Đại kinh hỉ. Thần Cấp muốn gặp riêng hắn. Đây là vinh hạnh, đến cả chưởng môn của bọn hắn, cũng chưa được gặp Thần Cấp, môn phái của hắn cũng không có Thần Cấp, chưởng môn cũng chỉ mới cấp 8 mà thôi.
"Đúng, sư phụ tao là Trần Chiến. Khoảng một tuần sau, sư phụ tao sẽ đến đón tao và mày cùng đi bí cảnh." Trọng Lâm nói ra tên của sư phụ hắn. Sau đó khoé miệng hắn nhếch lên, hắn muốn xem Hồ Đại khi nghe tên sư phụ của hắn sẽ ra sao. Có một sư phụ mạnh nhất Địa Tinh, không hãnh diện sao được, phải khoe khoang một tí.
"Trần... Trần... Chiến... Chiến Thần Bất Bại!?" Hồ Đại miệng chữ O mở to hết sức. Đủ để nhét quả trứng gà.
Hồ Đại từng nghi hoặc, hắn tin chắc Trọng Lâm có sư phụ, bằng không thì không thể nào lực chiến kinh khủng như vậy được. Không ngờ hắn đoán đúng, còn vượt mức tưởng tượng của hắn.
"Thảo nào, mày như quái vật." Hồ Đại lắc đầu. Nhưng tâm trí hắn thì đang nhảy cẩng lên. Đệ nhất Thần Cấp muốn gặp hắn. Vinh hạnh cực kỳ.
"Nhìn cái mặt của nó, là biết nó đang sướng rồi! Cả đám nhờ phúc của thằng Lâm đó!" Lý Dương cười cười.
"Mày cũng được Trần Chiến gặp riêng?" Hồ Đại kinh ngạc.
"Đúng, Trần Chiến sư phụ chỉ dạy cho tao tu luyện a!" Lý Dương cười một cách nham hiểm với Hồ Đại.
"Mày gặp Chiến Thần lúc nào? Sao cả đám bọn mày, không gọi tao?" Hồ Đại thét ầm lên.
"Không phải hôm qua tao kể rồi sao, mày chỉ ậm ừ rồi vùi đầu tu luyện. Mất cơ hội nhá!" Trọng Lâm cười ha ha. Vẻ mặt của Hồ Đại đã thoả lòng hiếu thắng của Trọng Lâm.
"Bọn khốn! Không phải anh em, tao với tụi mày không phải anh em! Tại sao cơ hội như vậy không gọi tao!" Hồ Đại lúc này thét lớn, hắn tiếc như muốn đứt ruột. Cơ hội gặp người trong truyền thuyết, hắn đã để vụt mất. Nhưng may mắn, còn có cơ hội là một tuần sau. Hồ Đại nắm chặt nắm tay, hắn quyết tâm phải lọt mắt Trần Chiến. Cơ hội ngàn năm có một.
"Đến chỗ anh Long không?" Trọng Lâm cười cười.
Trọng Lâm còn nợ Nguyễn Long một lời cảm ơn. Dù sao hôm qua Nguyễn Long đã tức tốc tới cứu viện cho hắn, và hắn cũng nghe nói là phía Nam thành phố xảy ra chuyện, nhưng Nguyễn Long vẫn bỏ qua để cứu hắn. Ân tình này hắn nhận, dù không ưa Nguyễn Long, cái mặt lạnh đó thật khó ưa. Nhưng lời cảm ơn vẫn phải nói.
"Đi thôi!" Lý Dương cùng Hồ Đại cười nói.
Cả ba cùng nhau rời đi. Tiếng cười đùa vui vẻ của các thiếu niên không biết tương lai như thế nào, chỉ biết hiện tại, có vui cùng vui, thích khoe khoang một chút, thích trêu đùa nhau một chút. Hiếu thắng, bồng bột, sốc nổi cũng là một phần của thiếu niên. Trọng Lâm hắn bất giác đã thay đổi tâm tính mà chính hắn cũng không biết. Không còn âm trầm, lạnh lùng, tức giận hoặc là nghi hoặc không biết mình là ai. Trần Chiến xem như là liều thuốc đã cứu vớt Trọng Lâm. Dù Trọng Lâm đã nói phải sống theo ý mình, nhưng lời của Trần Chiến mới là lời khẳng định cho Trọng Lâm.