Chương 87: Cuộc chiến không công bằng (2)
Chương 87: Cuộc chiến không công bằng (2)
Nhanh, nhanh tới mức ở đây chưa ai kịp thấy, thì một người đã nằm bất động. Số quân nhân còn lại, ai nấy đứng như trời trồng. Không một ai nhúc nhích.
"Cùng lên đi, nếu không..." Trọng Lâm lạnh giọng liếc nhìn xung quanh. "Không ai còn cơ hội cả!"
"Lên!" Một tên quân nhân định thần lại, sau đó hét lớn.
Toàn bộ cùng nhau nhào lên. Lúc này bọn chúng biết, đã sai, sai thật lớn. Ai nói thiếu gia chỉ mới luyện võ hai tháng? Có ai chỉ hai tháng lại kinh khủng thế này không chứ?
Trọng Lâm liếc nhìn xung quanh, hắn nhận ra trong nhóm người này, vẫn còn một số người cấp 4. Mục tiêu Trọng Lâm là giải quyết cấp 4. Trọng Lâm muốn dùng đòn tâm lý. Bởi vì, Trọng Lâm dù có mạnh mẽ đến cỡ nào, gần một trăm người, hắn không đủ sức để mà chiến! Chỉ có thể g·iết gà doạ khỉ mà thôi. Vừa rồi, một đòn của hắn, cũng là dùng tốc độ nhanh đến cực hạn, để doạ nạt đám người này. Hiệu quả đã đạt được như mong muốn. Tiếp theo, cần phải lấy tốc độ sét đánh, giải quyết hết toàn bộ cấp 4 trong nhóm người này. Như vậy sẽ đánh một đòn tâm lý nặng nề vào nhóm người. Lúc đấy hắn có thể nhẹ nhõm vượt qua lần kiểm tra này.
Mục tiêu đầu tiên của Trọng Lâm là một nữ nhân cấp 4, cô nàng cũng thuộc trường phái á·m s·át. Liên tục ẩn núp trong nhóm người, đang chờ cơ hội một kích tất sát. Trọng Lâm đã để mắt tới nàng.
Liên tục né tránh những đòn đánh từ những tên quân nhân cấp 3, Trọng Lâm cực kỳ nhẹ nhõm như không có chuyện gì.
"Các ngươi chưa ăn cơm à? Tốc độ chậm chạp như vậy?" Vừa né tránh Trọng Lâm vừa khiêu khích. Trọng Lâm đang tìm mục tiêu kế tiếp sau cô nàng sát thủ kia.
Lúc này, một tên cấp 4 cùng lúc tiến công đến phía Trọng Lâm. Trọng Lâm liếc mắt nhìn sang. "Ngươi đầu tiên vậy!"
Hai tay hai luồng linh khí thuỷ hoả, một tay hiện lên ngọn lửa, một tay hiện lên dòng nước. Khí tức Trọng Lâm lúc này bộc phát ra cuồng bạo, mạnh mẽ gấp chục lần so với trước đó.
Tên quân nhân cấp 4 muốn dựa vào số đông để nghiền ép Trọng Lâm, nhưng hắn nào biết, hắn đã bị Trọng Lâm liệt vào danh sách bị xử đầu tiên. Nhưng ánh mắt Trọng Lâm vẫn không đặt lên tên quân nhân cấp 4 đó, mà vẫn luôn để ý đến hình ảnh của cô nàng sát thủ cấp 4 kia.
Trong cả đội ngũ chỉ có 4 tên cấp 4, số lượng này, thật sự vẫn rất ít. Trọng Lâm đã tìm ra được toàn bộ. Hắn trong đầu hiện ra phương án nhanh nhất để miễu sát cả 4 người.
...
"Thân pháp của thiếu chủ thật lợi hại." Đặng Y Nhi đứng ngoài rùng mình. Nàng đã nghĩ thiếu chủ rất lợi hại, nhưng đến mức này, thì thật kinh khủng.
Gần một trăm người, không thể tiếp cận thiếu chủ. Đây là đội quân vốn dĩ có chiến thuật cụ thể. Nhưng thiếu chủ một người, đã liên tiếp dùng đòn tâm lý, sau đó lại dựa vào thân pháp để làm loạn thế cục. Trận pháp của q·uân đ·ội, không thể dùng được. Không những vậy, còn có những người bị thiếu chủ vờn, sau đó tự t·ấn c·ông lẫn nhau.
"Thiếu chủ là kỳ tài võ học, nếu không, sao có thể là đệ tử của Chiến Thần cơ chứ!" Vân Mộng mỉm cười.
"Chị Mộng, nếu chị cung thiếu chủ đánh với nhau, ai sẽ thắng?" Đặng Y Nhi bỗng nhiên bất ngờ hỏi.
Vân Mộng bỗng nhiên cười cười, nàng không trả lời Đặng Y Nhi, chỉ là nội lực đột nhiên vận lên. Ánh mắt nhìn về phía trận đấu.
Đặng Y Nhi cười khúc khích: "Xem ra là chị muốn dùng hành động để trả lời."
Lúc này Hắc Ảnh đứng bên cạnh bỗng nhiên biến mất. Không ai biết là hắn đã đi đâu. Đường Lân thấy vậy cười khẩy: "Xem ra có người không chịu nổi trước rồi."
...
Trọng Lâm đang tìm sơ hở của kẻ địch, hắn muốn một lần đánh tan tất cả, dựng lên quyền uy của mình. Một đánh một trăm thế này, hắn không đủ sức.
"Thiếu gia, ngươi có tài đức gì để lên làm thiếu chủ? Ngươi hiện tại vẫn chưa đủ tuổi!" Người đàn ông vạm vỡ cất tiếng. Hắn là một trong bốn tên cấp 4 đang tiến lên t·ấn c·ông Trọng Lâm.
Trọng Lâm liếc nhìn, sau đó không để ý, hắn vẫn đang tính toán khoảng cách và thời gian. Thật sự để đánh từng tên, Trọng Lâm làm vẫn được, nhưng rất phí sức, chưa kể, Trọng Lâm tin rằng, 8 tên đằng sau, không tên nào mà không mạnh mẽ, và không phải bọn chúng chỉ đứng nhìn cho vui, chắc chắn sẽ ra góp vui. Chỉ là không biết sẽ bao nhiêu người lên, Trọng Lâm không muốn phí sức quá nhiều với đám này. Cuộc vui còn phía sau.
Trong nháy máy, khi tên vạm vỡ cấp 4 vừa áp sát Trọng Lâm, cô nàng sát thủ lúc này cũng nhân cơ hội biến mất. Hai tên cấp 4 còn lại, một tên là dị năng giả, một tên là cổ võ giả cũng chớp lấy thời cơ.
"Bốn đánh một? Tính toán thời cơ tốt lắm." Trọng Lâm cười cười.
"Bôn lôi bộ!"
Tốc độ của gió là nhanh, nhưng tốc độ của sấm sét còn nhanh hơn cả gió. Gió còn chưa kịp thôi, ánh sáng của sấm sét đã đánh tan toàn bộ. Trọng Lâm dùng một trong những linh khí cực hiếm, Lôi Linh Khí. Bộ pháp của Trọng Lâm lúc này như bôn lôi, chỉ một cái nháy mắt, Trọng Lâm đã biến mất. Bốn tên cấp 4 vừa tiến lên bỗng sửng sốt.
"Tốc độ này!" Tên cấp 4 vạm vỡ bất ngờ.
"Không ổn!" Cô nàng sát thủ cũng bất ngờ, cảm giác bất an dâng lên.
Hai tên cấp 4 còn lại cũng vội vàng tìm kiếm Trọng Lâm.
"Ầm! Ầm!" Trọng Lâm biến mất trong khoảnh khắc, âm thanh mới vang lên.
Ầm!
Một bóng người từ trong bóng tối văng ra ngoài. Đó là cô nàng sát thủ, hình bóng Trọng Lâm vẫn chưa bắt được, cô nàng đã bị một quyền đ·ánh b·ất t·ỉnh.
"Một tên!" Tiếng nói của Trọng Lâm vang vọng trong không trung.
Lúc này tiếng nói của Trọng Lâm lại như tiếng của quỷ dữ vang vọng trong tâm của toàn bộ đám quân nhân trong chiến trường. Bọn chúng cảm thấy run sợ. Đây còn là chiến lực của con người sao. Một trăm người vây công, trong khoảnh khắc trảm tướng.
Ầm! Ầm!
Hai t·iếng n·ổ mạnh vang lên. Tên dị năng giả và cổ võ giả cấp bốn cũng b·ất t·ỉnh.
"Dị võ..." Tên cổ võ giả chỉ kịp vang lên một câu ngắt quãng, đã bị Trọng Lâm đ·ánh b·ất t·ỉnh.
Trên chiến trường, chỉ còn lại một tên cấp 4 duy nhất là người đàn ông vạm vỡ kia. Lúc này hắn cũng mồ hôi đổ ròng ròng. Lúc này cảm giác run sợ dâng lên trong lòng của hắn. Đây không còn là con người, không có cấp 3 nào như thế này cả!
Trong khoảnh khắc ngơ ngác, Trọng Lâm đã một quyền đánh tên vạm vỡ văng lên không trung. Một luồng hoả diễm cũng theo đó tung bay đuổi theo tên vạm vỡ.
"A! A! A!...."
Cảm giác đau rát và bỏng da, đau đớn xông lên não. Tên vạm vỡ kêu lên đau đớn. Hắn phòng ngự mạnh hơn ba tên kia, nên kiên trì cũng lâu hơn, chỉ là không lâu hơn được bao nhiêu, hắn cũng đi theo đồng bạn. Ngất đi!
Toàn trường tĩnh lặng!
Toàn bộ quân nhân còn lại đã đứng như trời trồng. Không ai dám tiến lên. Chỉ một chớp mắt, cả bốn người mạnh nhất đã chiến bại. Bọn họ còn chưa tung ra thực lực của mình, đã bị Trọng Lâm đ·ánh b·ất t·ỉnh toàn bộ.
Trọng Lâm từ từ quay lưng lại nhìn bọn họ. Cả đám cảm giác như bị một con mãnh thú để mắt tơi. Run sợ!
Trọng Lâm đột nhiên biến mất.
Ầm! Ầm! Ầm!
Liên tiếp mấy t·iếng n·ổ mạnh vang lên. Nhưng không ai thấy được hình ảnh chỉ nghe t·iếng n·ổ mạnh.
Trọng Lâm xuất hiện lại một lần nữa ở vị trí cũ. Hắc Ảnh lúc này hiện thân. Khoé miệng có một vệt máu tươi, hắn nhanh chóng lau đi.
"Thiếu chủ, ta công nhận!" Chỉ mấy từ, Hắc Ảnh lại biến mất, trở về vị trí đứng của mình.
Lúc này toàn trường càng im lặng hơn. Bát đại thủ lĩnh, cũng không phải là đối thủ của Trọng Lâm. Còn ai dám bước lên.
...
"Xem ra Trọng Lâm tiến bộ cực kỳ to lớn. Thực lực của hắn là của chính hắn, không phải chỉ là lời đồn!" Vân Trọng Nguyên lúc này cười nói. Nụ cười trên môi của hắn càng lúc càng tươi, đến mức nếp nhăn hiện cả trên mí mắt của hắn.
"Hắn chưa tung hết sức!" Trọng Cường chỉ nói một câu.
"Còn chưa hết sức?" Vân Trọng Nguyên giật mình.
Chưa hết sức đã đánh trọng thương Hắc Ảnh là một tên Cổ Võ Giả cấp 5, nếu hết sức, không lẽ là miễu sát? Vân Trọng Nguyên cũng ngạc nhiên.
"Xem ra chỉ có cô ta mới đánh bại được Trọng Lâm! Nhưng không chừng cũng sẽ nối bước Hắc Ảnh!" Trọng Cường nghiêm mặt nhìn Vân Mộng.
...
"Thiếu chủ! Ta công nhận ngươi là thiếu chủ, nhưng ta vẫn muốn cùng ngươi đánh một trận!" Vân Mộng từ từ bước ra.
Trọng Lâm nghe giọng nói yểu điệu, hắn tưởng là Đặng Y Nhi. Nhưng vừa quay lại, hắn nhìn thấy Vân Mộng. Trong đầu hắn là hàng vạn còn dấu chấm hỏi.
"Trên đời có người như vậy!" Trọng Lâm rùng mình.
"Tiếp chiêu!" Vân Mộng cơ bắp nhúc nhích, như những con rắn đang vờn quanh cơ thể cô ta, cảnh tượng cực kỳ kinh dị.