Ta Chỉ Là Phân Thân

Chương 49




Trung Châu, tên như ý nghĩa, nằm chính giữa đấu khí đại lục, được ngăn cách bởi kết giới của bát tộc, nếu đi bộ sẽ mãi không thể nào đến được bát tộc, mà sẽ đến những khu vực rời rạc củaTrung châu. Bát tộc do Đấu đế mỗi tộc thời kỳ cường thịnh tranh giành lãnh thổ mà phong ấn mỗi khu vực vào tiểu thế giới của chính mình mà lập nên địa vực riêng. Nói cách khác, vào trung châu chỉ có khu vực giao dịch riêng đặc thù như nhất điện, nhất tháp, nhị tông, tứ phương cát là còn thuộc địa vực trung châu, còn bát tộc phải có người dẫn đường mới vào được.

Nhất điện là hồn điện, là Boss cuối cùng của thế giới này.

Nhất tháp là đan tháp. Là Công hội Luyện dược sư trụ sở chính, quyền uy và năng lực thậm chí hơn hẳn Dược Tộc. Nhưng theo chế độ bang hội nên quyền lực và tài nguyên khá rời rạc.

Nhị tông là là Thiên Minh tông và Hoa Tông

Tam cốc là Băng Hà Cốc, Phần Viêm Cốc và Âm cốc

Tứ phương các là Tinh Vẫn các, Vạn Kiếm các, Hoàng tuyền các, Phong lôi các.

11 thế lực này chia cắt hoàn toàn bề mặt trung châu. Hầu hết đều do bát tộc viễn cổ lãnh đạo phía sau màn.

Do đó, Dược Thiên nếu muốn lịch luyện phải rời xa Trung Châu, mà phía Nam Trung Châu được khai phá ít nhất, do đó cơ duyên cũng sẽ nhiều nhất. Chính vì thế hắn lựa chọn nơi này.

Từ trung châu đến Già nam học viện phải qua hai chặng đường là đi trùng động đến Thiên Kình Sơn mạch sau đó đi bộ đến Hắc giác vực. Từ Hắc giác vực mới đến được già nam học viện.

“Khà khà, cô bé, không biết đây là Hắc giác vực sao mà dám đi một mình. Khà khà, theo bổn đại gia, đại gia sẽ bảo bọc ngươi!”

Một tên A miêu nhảy ra làm địa đầu xà

Dược Linh cũng phối hợp hô to: “Bớ người ta, cứu tôi với! Có kẻ bức hiếp dân nữ nhà lành!”

Mọi người ở đây nhìn cô như nhìn quái vật, bởi từ xưa đến nay, ở đây không biết kêu cứu là gì. Muốn gì cứ việc bỏ tiền ra truy hô là được. Ví dụ “ai chém giết tên này, bổn cô nương ra giá một vạn kim tệ!” chắc chắn sẽ có khối người nhảy ra.

“Khà khà, là đi, la to lên. Khu vực này bổn đại gia là địa đầu xà. Người cứ la to nữa đi cũng chẳng ai đến cứu!”

“Đại ca, xong việc nhớ chừa phần bọn tiểu đệ nữa nhé!”

“Ngươi không sợ bổn cô nương thân phận à!” Dược Linh hoảng sợ run run nói.

“Ha ha, tiểu nha đầu chắc vui chơi trốn ra khỏi nhà chứ gì. Chắc theo tình lang bỏ trốn phải không. Ở nơi đây mỗi ngày không có 1 ngàn cũng có tám trăm. Chớ lo. Bổn đại gia coi thô lỗ nhưng thực tế rất ôn nhu và dai sức. Yên tâm đi. Khà khà” Hắn cười dâm đãng bảo bảo

“Linh muội, cắt chân giữa hắn đi!” Buồn cười thấy Dược Linh giở trò nhưng không biết xử lý thế nào, đồng thời thấy lời của tên đó thật đáng ghét,Dược Thiên bèn thong thả nói.

“Được rồi, Dược Thiên ca ca. Tên này cũng thật đáng ghét.”

Sau đó, cô bé dùng hoả độn Rasengan mà Dược Thiên truyền thụ búng thẳng vào háng tên a miêu nào đó khiến hắn bay ngược cả chục mét đồng thời đũng quần khét lẹt.

Đến đấu khí đại lục, Dược Thiên đã thử lại các chiêu thức đã học ở kiếp trước. Rasengan có uy lực tương đương huyền cấp cao giai đấu kĩ. Thêm các thuộc tính tương đương địa cấp sơ giai đấu kĩ nhưng hao phí năng lượng khoảng ba thành dịa cấp sơ giai và thời gian thi triển rút ngắn rất nhiều, vả lại có thể công kích tầm xa. Do đó, thân thuộc nhất với Dược Linh. Đồng thời Dược Linh cũng thấy Dược Thiên tập luyện nên đã yêu cầu hắn truyền thụ.

Hắn cũng rất “quý” cô bé, nên đã truyền thụ Rasengan và hoả độn Rasengan cho cô bé như quà sinh nhật ở thế giới này.

“Con ả khốn kiếp. Các ngươi giết bọn hắn cho ta!” A miêu nào đó gắng gượng ngóc đầu dậy quát bọn đệ tử.

Quay qua nhìn lại, bọn đệ tử nhìn nhau sau đó đồng loạt ngất xỉu giả vờ ôm đầu như có ai đó đang dùng tinh thần lực ám toán bọn hắn.

Thực tế, tiểu lưu manh trên đường phố, có kẻ nào ngu ngốc đâu. Đầu lĩnh bọn hắn đã là lục tinh đại đấu sư, người ta chỉ nhấc tay đã đánh hắn không còn sức phản kháng, còn bọn lâu la chúng hắn lấy gì địch lại. Ngẫm lại đối phương kinh khủng bực nào.

“Vị huynh đệ và cô nương xin dừng bước. Tại hạ xin thỉnh giáo!”

Đang định rời đi, bỗng có một âm thanh cắt quãng bước chân của bọn hắn

“Ngươi là ai! Ngươi định báo thù cho bọn côn đồ này à!” Dược Linh không kiên nhẫn hỏi gấp.

“Xin nhị vị đừng hiểu lầm. Tại hạ cùng bọn hắn không quan hệ gì hết. Tại hạ là Phạm Lao. Tại hạ là Tông chủ Huyết Tông ở Hắc Giác Vực này. Tại hạ thấy thân thủ của vị cô nương quá bất phàm khiến tại hạ sinh lòng ngưỡng mộ. Kính xin nhị vị theo tại hạ dùng bữa cơm làm quen.”

Thì ra hắn là địa đầu xà của Hắc giác vực này. Hay nói cách khác, hắn là thủ lĩnh của tên a miêu a cẩu đã lãnh cơm hộp lúc nãy. Thấy hai người năng lực cực cao nên muốn mời chào hai người mà thôi.

Dược Linh nhìn Dược Thiên. Thấy Dược Thiên gật đầu đồng ý nên nàng nói: “được thôi, chúng ta vừa đến địa vực nơi này. Nếu được Phạm minh chủ giúp đỡ thì còn gì bằng. Mời dẫn đường.”

Sau đó, ba người cùng đi đến tửu quán gọi món ăn.

“Xin hỏi Phạm tông chủ thế lực tại Hắc giác vực phân bố như thế nào?”

Cái địa phương này, đạo đức của ngươi, tiền tài của ngươi, nhân phẩm của ngươi, tất cả đều không có bất kỳ cái gì tác dụng. Chỉ cần có chỉ có thực lực, thậm chí ở cái địa phương này coi như ngươi ở trước mặt tất cả mọi người, quang minh chính đại giết người hay như tên lúc nãy, chỉ cần thực lực ngươi đủ mạnh, cũng không có người sẽ quản ngươi sự tình.

Nói tóm lại, ở cái địa phương này, chỉ cần ngươi có thực lực, như vậy hết thảy liền sẽ trở nên khác biệt, Hắc Giác vực nơi này mặc dù so sánh với toàn bộ Đấu Khí đại lục mà nói tương đương nhỏ bé, nhưng cũng là đấu khí đại lục phiên bản thu nhỏ, hết thảy giảng đều là thực lực, mạnh được yếu thua. Nắm tay lớn chính là đạo lý.

Tuy nhiên, thế lực đứng đầu ở đây là HắcMinh bao gồm nhiều tông phái lớn nhỏ, sơn trại gia nhập, trong đó có nhiều luyện dược sư hàng đầu, trong đó có dược hoàng Hàn Phong, lục phẩm đỉnh cao luyện dược sư trưởng lão. Bên cạnh đó còn có Bát phiến môn chủ trì đấu giá hội, hắc khô mộ tông phái còn có Thiên xà phủ. Mỗi thế lực cát cứ một địa phương chia cắt Hắc giác vực. Ngoài ra còn có Già Nam học viện cũng chiếm một phần nhỏ trên địa đồ Hắc giác vực.

“Được rồi, huynh muội chúng ta là đến nơi này lịch luyện để tăng hiểu biết. Ngươi có thể giúp đỡ được gì. Nếu hoàn thành tốt, ta có thể giúp ngươi đề thăng đấu tông cảnh.”

Thấy Phạm Lao đang ở đấu hoàng 7 sao, Dược Thiên bèn tung ra cành ô liu. Đồng thời thấy Phạm Lao còn đang nghi ngờ, hắn tiếp tục nói: “ta có phá tông đan”.

Phá tông đan, lục phẩm đan được đỉnh cao, có 80 phần trăm trợ giúp đấu hoàng đỉnh phong đột phá thành công đấu tông.

“Tốt, ta sẽ an bài tốt cho công tử và tiểu thư có được khoá du lịch đầy ấn tượng.”

Vì thế, thay vì đến Già nam học viện, Trần Thiên cùng Dược Linh đến tổng hội Huyết tông nghỉ ngơi. Mục đích của Trần Thiên là tìm Dược hoàng Hàn Phong xem hắn đã có mặt tại Hắc Giác vực hay chưa. Nếu đã đến rồi, hắn cũng không em ngại cướp đoạt bản nguyên từ hắn.

“Dược công tử, Dược tiểu thư, mời dùng bữa!” một nha hoàn đưa bữa ăn và mời hai người dùng bữa.

“Ca ca, dùng thử xem,cũng không tệ!”

“Muội không sợ bọn hắn hạ độc trong thức ăn à!”

“Hì hì, muội ước gì bọn hắn làm như thế! Nếu vậy muội cũng có lý do chính đáng bắt chẹt bọn hắn. Muội thấy khuôn mặt tên tông chủ thật gian giảo khó chịu!”

“Sẽ có cơ hội, ta chắc chắn sẽ không lâu đâu!” Trần Thiên cười thần bí nói.

Sau đó, Phạm Lao để con hắn là Phạm Lăng dẫn hai người du ngoạn khắp Hắc Giác vực, đồng thời giới thiệu rất nhiều khu vui chơi giải trí cho hai người biết. Đặc biệt, Phạm Lăng rất chú ý đến thái độ cua Dược Linh. Luôn có những chiêu trò tiêu khiển khiến cô bé hài lòng. Còn Dược Thiên chỉ hừ lạnh và không nói gì. Đồng thời thả lỏng theo hướng dẫn viên. Có lẽ hắn cũng chỉ xem Phạm Lăng là giun dế mà thôi, không đáng nhắc đến.

“Bẩm tông chủ, Hắc Khô Mộ gây hấn chúng ta. Bọn chúng đã bắt đi thiếu tông chủ và đòi chúng ta 10 ức kim tệ chuộc người!”

Đang ở nghị sảnh bàn một số công việc linh tin với Phạm Lao. Một vị trưởng lão Huyết tông vội vã chạy vào lớn tiếng báo.

Không biết đây có phải là cố ý an bài cho Trần Thiên biết hay không. Đáng lẽ những chuyện như thế này đều là cơ mật, phải bẩm báo riêng tông chủ mới đúng, còn bây giờ, bọn hắn nháo trò lớn như thế. Nhưng cũng hợp ý Trần Thiên. Hắn đang tìm cách để thu phục các thế lực ở Hắc giác vực. Theo hắn, đây có lẽ là một cơ hội tốt. Chính vì thế, hắn vỗ bàn quát lớn:

“Đâu lí nào lại thế. Phạm tông chủ, chuẩn bị nhân lực cùng ta tiêu diệt Hắc Khô mộ. Phạm huynh ta rất thưởng thức. Đâu lý nào để huynh ấy chịu tủi nhục như thế!”

Phạm Lao khoé mắt xoay tròn, miệng mở nụ cười khó ai thấy được, bèn khom người nói:

“Nhờ vào Dược huynh giúp đỡ. Huyết tông ta và Hắc Khô Mộ xưa nay nhân lực như nhau, nếu trực tiếp khai chiến chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương. Nếu Dược huynh chịu giúp đỡ, không những cứu được con ta, thậm chí còn có thể tiêu diệt được Hắc Khô Mộ!”

Đến đây, Trần Thiên nếu không biết Phạm Lao giở khổ nhục kế hắn cũng quá ngu ngốc rồi. Chính vì thế, hắn cũng phối hợp diễn:

“Phạm tông chủ nhiệt tình với huynh muội ta thế, ta giúp đỡ là điều đương nhiên. Dược tông chủ mau sắp xếp. Nếu để càng lâu, Phạm Lăng huynh sẽ ăn thiệt thòi càng nhiều.”

...

Tổng đà Hắc Khô mộ

“Hắc lão quỹ! Ra nhận lấy cái chết!” Phạm Lao lớn tiếng quát trước cửa.

“Ha ha, Phạm tông chủ thật nhanh chân. Thế nào, tiền chuộc đem đủ rồi chứ!”

“Con ta đâu, mang ra!”

Hắc lão quỷ cũng không chần chừ. Gọi người đem trói gô Phạm Lăng lôi ra để nằm dưới đất như con chó chết...