Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 694: Bảo vật








Bản đồ Mê cung hết sức phức tạp, cho dù trí nhớ Chu Văn rất tốt, cũng mất một khoảng thời gian để nhớ kỹ.

Ngoại trừ Mê cung quá phức tạp bên ngoài, cũng bởi Mê cung không ngừng biến hóa, trình độ biến hóa vô cùng phức tạp, vượt xa cực hạn người bình thường có thể tưởng.

Ghi nhớ tấm bản đồ này, không chỉ nhớ kỹ con đường, còn phối hợp với một chút công thức, đến lúc đó lạc đường, không đơn giản dựa vào đầu óc nhớ đường, mà phải lợi dụng công thức phối hợp bản đồ tính toán.

Phương diện này hao tốn không ít thời gian, vì phòng ngừa vạn nhất, Chu Văn phải khổ công một thoáng.

Hai ngày sau, Chu Văn cùng A Sinh cùng nhau đến một ruộng mương không đáng chú ý, nguyên bản nơi này là một ruộng khô, thế nhưng địa phương quá mức vắng vẻ, trải qua Dị thứ nguyên phong bạo về sau, nơi này chịu ảnh hướng phát sinh dị biến.

Mấy cây ngô nơi này cực cao, từng cây từng cây giống như là đại thụ thẳng tắp, phía trên kết bắp ngô còn lớn hơn đầu người, từng hạt ngô đều vàng óc thông thấu.

Mà từ lần Dị thứ nguyên phong bạo đó về sau, cây khô nơi này không hề khô héo, một mực không ngừng sinh trưởng.

Lối vào Mê cung ngay bên trong cây không, lúc trước An Thiên Tá cùng A Sinh bị một đầu Thần thoại sinh vật phá cấm truy sát, dưới tình huống hốt hoảng chạy bừa, trốn vào một cây ngô này, cuối cùng tiến vào Mê cung kia, cũng bởi vậy trốn khỏi nhất kiếp.


An Thiên Tá từ nơi đó, thu hoạch được đầu Thần thoại Phối sủng đầu tiên.

A Sinh di chuyển bên trong cây ngô trong chốc lát, rốt cuộc tìm một nơi, dùng xem đào mặt đất lên, sau đó phát hiện dưới đất lộ ra một tấm kim loại.

Nhấc tấm kim loại kia lên, phía dưới lộ ra một miệng giếng cổ.

A Sinh phủi đất trên tay nói:

- Sau này ta và Đốc Quân làm chút ngụy trang tại nơi này, miễn cho những người khác lại ngộ nhập trong đó. Thứ nhất phòng ngừa bảo rương bị người khác mở ra, thứ hai cũng sợ người chẳng may lạc vào đây, căn bản không thể thoát ra khỏi Mê cung phức tạp như vậy, đến lúc đó chỉ có đường chết.

- Văn thiếu gia, sau khi ngươi xuống nhất định phải theo sát ta, không được đi loạn.

A Sinh lại dặn dò một câu, lúc này mới nhảy xuống giếng.

Chu Văn đi theo A Sinh, cũng nhau nhảy xuống giếng cổ, phía dưới giếng cổ còn có nước, A Sinh lặn xuống nước, lúc sau xuất hiện một lối đi nằm ngang.

Rất nhanh, hai người xuyên qua lối đi dưới nước, xuất hiện một gian phòng đá vuông vức.

A Sinh mang theo Chu Văn không ngừng xuyên qua, mỗi một gian phòng đá thoạt nhìn giống y như đúc, cơ hồ không nhìn thấy điểm khác nhau.

Mà bên trong mỗi gian phòng đá, đều có sáu lối ra, chung quanh cùng trên dưới, đều có lối ra, người bình thường ở bên trong đi không được bao xa, sẽ bị lạc ở trong đó.

Huống chi gian phòng đá trong này sẽ tự mình di động, người bình thường muốn ra ngoài, đơn giản khó hơn lên trời.

Điều duy nhất đáng mừng chình là, bên trong Mê cung không có Dị thứ nguyên sinh vật, bọn hắn chỉ cần phân rõ đường đi, cam đoan bản thân không lạc đường là được.

A Sinh vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng tính toán cái gì, dùng thời gian ba bốn tiếng, cuối cùng mang theo Chu Văn tìm được một Bảo rương.

Gian phòng đá này có chút đặc biệt, bởi trong phòng đá này không có lối ra, nguyên bản lối ra lại để một cái thạch rương.

Cái này hoàn toàn trái ngược với Bảo rương bằng vàng bằng bạc trong đầu Chu Văn, nó chỉ là một chiếc thạch rương bình thường, thoạt nhìn chẳng có điểm nào đặc biệt.

- Bảo rương nơi này vô cùng kỳ lạ, một người chỉ có thể mở tối đa ba Bảo rương, vượt qua ba cái, coi như dùng hết toàn lực oanh kích, cũng không làm gì được. Căn cứ chúng ta kinh nghiệm trước kia, Bảo rương có thể trống không, có thể có trứng Phối sủng, Thứ nguyên kết tinh, vật phẩm kỳ dị.


A Sinh nói.

Chu Văn đi lên phía trước, duỗi tay đè nắm chặt nắp Bảo rương, sau đó nhấc lên.

Bốn phía không có Kim quang, không có Bảo khí, bên trong một Bảo rương to như vậy, lại chỉ có một cái đồng hồ cát lớn chừng bàn tay.

- Đây là vật gì? Không biết có tác dụng gì?

Chu Văn lấy đồng hồ cát trong Bảo rương ra ngoài, thả trên tay đánh giá.

Chỉ thấy hạt cát bên trong đồng hồ cát, đang chảy từ bên này sang bên khác.

Những hạt cát kia là một loại cát trắng, không phải loại cát vàng bình thường, thoạt nhìn càng thêm tinh tế tỉ mỉ.

- Trong Bảo rương không thiếu đồ vật kỳ quái, có hữu dụng hay không rất khó nói, nhưng sau này có thể chậm rãi nghiên cứu.

A Sinh nói.

Chu Văn gật đầu, đang chuẩn bị thu hồi đồng hồ cát lại, lại phát hiện một chuyện kỳ quái.

Bởi thời điểm thả vào túi đeo lưng, cho nên Chu Văn vứt ngược đồng hồ cát qua, kỳ dị là, thời điềm đồng hồ cát lộn lại, hạt cát không rơi theo thói thường, mà vẫn theo một chiều cũ.

- Kỳ quái!

Chu Văn lại thả đồng hồ cát lên tay dò xét lần nữa, thấy hạt cát chảy ngược, hoàn toàn trái ngược quy tắc vật lý.

- Đồng hồ cát này thật không tầm thường!

Chu Văn có chút hiếu kỳ loay hoay thử đồng hồ cát, vô luận đồng hồ cát đảo chiều theo phương hướng nào, hạt cát bên trong đều cố chấp chảy theo một phương hướng ban đầu.

Có điều trừ cái đó ra, cũng không phát hiện được chỗ thần kỳ nào, Chu Văn rót Nguyên khí, nhưng đồng hồ cát không phản ứng gì.

Thấy đồng hồ cát không có tác dụng gì đặc biệt, Chu Văn lại bỏ nó vào trong túi đeo lưng, đi theo A Sinh tiếp tục kiếm Bảo rương khác.


Trong khoảng thời gian này bọn hắn dừng lại, vị trí phòng đá lại phát sinh biến hóa, A Sinh một mực suy tính, sau đó mang theo Chu Văn tiếp tục đi.

Thời gian đi chừng hơn nửa tiếng, Chu Văn đột nhiên nghe được đinh một tiếng, tựa như thanh âm nồi cơm điện báo chín.

Chu Văn và A Sinh đều giật nảy mình, sau đó phát hiện, thanh âm kia xuất phát từ túi đeo lưng truyền tới.

Vẻ mặt Chu Văn dị trạng mở balo, bên trong cũng không có đồ vật gì cơ giới, cũng không có đồ vật gì tương tự đồ hồ.

Chu Văn đột nhiên phát hiện, hạt cát bên trong đồng hồ cát, đã chảy hết về phía một bên.

- Chẳng lẽ thanh âm vừa rồi phát ra từ nó?

Chu Văn cảm thấy trừ nó ra, chẳng còn thứ nào khác.

Tả hữu lặp đi lặp lại nhìn một chút, đồng hồ cát ngoại trừ bắt đầu chảy ngược lại, cũng phát sinh sự kiện gì.

Lại vứt đồng hồ cát vào ba lô, hai người tiếp tục đi, nhưng bọn hắn vừa bước vào phóng đá tiếp theo, lại đột nhiên phát hiện, trong phòng đá xuất hiện một lưu quang.

Trước đó hết thảy các phòng Chu Văn đi qua, đều giống nhau, không có điểm gì khác biệt, trên tường cũng không điêu khác vật gì.

Nhưng trên vách tường phòng đá này, lại xuất hiện bích họa Phượng Hoàng, lúc này lại bắn ra tia sáng như sắp sống lại.

Thời điểm bích họa Phượng Hoàng kia sáng lên, toàn bộ lối đi trong phòng đá tự động phong bế.