Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Chương 19




Chap 19: Người chết cũng có thể có mạch đập?
--------------------------------
Khương Cẩm không phải là lo lắng vô cớ. 
Thứ nhất, hôm nay chợ phiên đông người, nếu đi lạc thì không dễ tìm, Liễu Diệp lại còn là lần đầu tiên ra cửa, Khương Cẩm sợ nàng ta thật sự đi lạc. Thứ hai, nàng âm thầm lo lắng chính là, hôm qua Tôn lão đại phu bị thương, lại sống chết không chịu nói nguyên nhân, cho dù Khương Cẩm cảm thấy Định Nam hầu phủ không có khả năng, nhưng ít nhiều vẫn có chút băn khoăn.
Mà Liễu Diệp lại là đối tượng trực tiếp làm cho chuyện hôn sự của Định Nam hầu phủ thất bại, với tính tình của Vương thị, chỉ sợ bà ta hận không thể ăn thịt Liễu Diệp.
Do đó Khương Cẩm bước ra hỏi mấy người ngoài cửa, có người nói thấy một cô nương áo lục đi về phía tây. Khương Cẩm liền đa tạ, trước tiên quay vào dặn dò chủ quán mấy câu, nếu Liễu Diệp tới, bảo nàng ta ở lại đợi mình, nói xong thì đi về phía tây tìm người.
Vậy hiện tại Liễu Diệp ở đâu? Kỳ thật nàng đang phải tìm chỗ ngũ cốc luân hồi a (Ly: đi nhà xí ý :)) )
Nói đến cũng vừa khéo, lúc Khương Cẩm ở trong tiệm bán bông, vải mặc cả, Liễu Diệp đứng đến nhàm chán, liền ra cửa xem đường phố. Nào ngờ trùng hợp nhìn thấy thị vệ của Thất hoàng tử - Tưởng nhị. Vì trước kia hắn có ân tình với nàng, liền chạy qua muốn nói lời cảm tạ. Không ngờ nàng đi theo hắn, hắn lại hướng phía xa hơn mà bước nhanh, giống như đang có việc gấp, cơ hồ là muốn bay trên mặt đường. Liễu Diệp một mạch đi theo, một lát liền không biết đã đi đến đâu, không biết có phải do trời lạnh hay không, bụng chợt quặn lên đành vội vã đi tìm nhà xí trước, cũng quên mất trở về quầy bán vải báo Khương Cẩm một câu.
Bất quá, Khương Cẩm tìm Liễu Diệp vậy mà cũng không khó khăn lắm, chủ yếu là vì diện mạo Liễu Diệp vẫn tương đối có chút đặc trưng, mặt không chỉ rổ, trên mặt còn có vài vết sẹo chưa lành, rất nhanh đã có người chỉ cho Khương Cẩm đến nhà xí mà tìm.
Thời đại này đã có nhà vệ sinh công cộng, hơn nữa còn là đang ở đô thành của Đại Lương, phương tiện công cộng càng được làm rất chu đáo. tách ra 2 bên nam nữ bằng một bức tường cao dày, không thể nào rình trộm được. Đương nhiên là dù thế nào cũng ko thể so sánh với cơ sở vật chất hiện đại được, đến cùng không có bồn cầu hiện đại, mùi vị kia quả thật ... Khương Cẩm
tìm đến một cái ngõ không xa lắm, gõ cửa chờ, đó là một chỗ trên gió nên mùi cũng không bay tới.
Bởi vì trong ngõ nhỏ không có nhiều quán xá, nên tương đối yên lặng, nhất thời Liễu Diệp từ nhà vệ sinh công cộng kia ra tới vẫn chưa nhìn thấy Khương Cẩm, vẫn là Khương Cẩm vẫy tay với nàng ta trước, nàng ta mới đi về phía Khương Cẩm.
Nghĩ đến mình vừa mới sợ bóng sợ gió một hồi, Khương Cẩm nhịn ko được oán trách Liễu DIệp "Cô đó, có muốn đi nhà xí cũng phải nói ta biết một tiếng chứ!"
"Kỳ thật là bởi vì ta nhìn thấy Tưởng nhị công tử nên mới muốn đuổi theo, định nói cảm ơn hắn. Không nghĩ hắn đi nhanh quá, ta không đuổi theo được bao lâu đã mất dấu." Liễu Diệp kính sợ nhất chính là Khương Cẩm, giải thích xong rồi liền có ý đổi đề tài "Cô nương, cô có nghe được âm thanh gì không?"
"Âm thanh?"
Khương Cẩm bị nàng vừa nhắc nhở, quả nhiên tựa hồ nghe được động tĩnh mơ hồ ở bên trong ngõ nhỏ truyền ra, hình như là âm thanh loạt xoạt, loạt xoạt....
Khương Cẩm do dự một chút, vẫn quyết định đi về phía ngõ nhỏ. Liễu Diệp lại có chút chần chừ, "Có khác gì đi tìm phiền toái."
"Vẫn là đi xem thử."
Khương Cẩm sờ sờ cổ tay áo, bên trong nàng cất một cây dao cắt thuốc nhỏ. Do lần trước thuê nhà gặp phải du côn, sau đó nàng bắt đầu mang theo nó.
Nàng làm sao không biết có thể sẽ rước phiền toái. Nhưng làm người đôi khi vẫn không quản được tâm của bản thân. Ít nhất Khương Cẩm sợ chính mình ngày sau nhớ lại sẽ hối hận.
Liễu Diệp nghe Khương Cẩm nói như vậy, cũng không hề chần chừ nữa. Nàng ta vốn dĩ là một người thiện lương, bằng không lúc trước cũng sẽ không giúp đỡ Khương Cẩm.
Hai người nhỏ giọng đi qua đó, không ngờ lại bắt gặp một phụ nữ trung niên đang ngồi xổm trên mặt đất, túm lấy một kiện áo ngoài của của nam tử. Hình như là người bị thân thể to mộng của bà ta che khuất. 
Tuy là Khương Cẩm luôn luôn ngay thẳng, nhưng cũng không khỏi liên tưởng đến chuyện nam nữ tư tình, ví dụ như "dã chiến" trong ngõ nhỏ linh tinh gì đó.
"Đi thôi"
Khương Cẩm có chút xấu hổ, nhẹ nhàng túm lấy 1 góc ống tay áo của Liễu Diệp chuẩn bị đi ra ngoài. Không ngờ phụ nhân trung niên kia bất chợt đứng lên.
"Không phải chuyện xấu, người này đã không còn thở, ừm, xem như đã chết. Chỉ tiếc quần áo kia là tơ lụa thượng hạng, có thể đổi được bạc đó." Phụ nhân kia nói năng hàm hồ, Khương Cẩm còn đang khó hiểu thì Liễu Diệp đã biến sắc, thấy trên mặt đất có một hài tử đang nằm. Phụ nhân kia đã lột đi quần áo trên người hài tử đó, chỉ chừa một chiếc quần trung y màu trắng.
"Người nọ đã chết sao?"
"Thì ra là thế."
Cho dù đã chết, cũng thật quá đáng, Khương Cẩm liếc phụ nhân kia một cái, nhịn không được đứng ra bênh vực lẽ phải một hồi.
"Người cũng đã chết, người còn lột quần áo của người ta, cũng không sợ người ta đi theo ngươi sao?"
Phụ nhân kia thấy Khương Cẩm gầy yếu, Liễu Diệp cũng không quá cao lớn, sự chột dạ vừa nãy cũng tan đi hơn phân nữa, giữ chặt lấy quần áo tơ lụa trong tay, ngang ngược nói "Làm sao? Rãnh rỗi muốn đến đây quản chuyện của người khác? Người chết cũng không phải tình nhân của ngươi."
Khương Cẩm bị bộ dáng ăn ngang nói ngược, la lối ăn vạ của phụ nhân này làm cho nổi đóa, lời còn chưa kịp nói Liễu Diệp đã phát hỏa trước: "Làm sao? ota chính là rãnh rỗi đi quản chuyện người khác, ngươi còn có thể làm gì?"
Phụ nhân nhướng mày, bắt đầu xoắn tay áo: "Lão nương ăn muối còn nhiều hơn hoàng mao nha đầu nhà ngươi ăn cơm, nhà ta ở ngay gần đây, con cái không cũng đã sinh bốn đứa, ngươi muốn thế nào?" 
Khương Cẩm thấy tình hình không tốt vội nói "Quần áo kia bà cứ cầm lấy, chỉ là người này trần trụi nằm đây như vậy cũng không tốt, cũng chỉ là một hài tử chưa thành niên. Đại tỷ đây nếu có áo cũ có thể mang ra một bộ cho hắn mặc vào, cũng tránh buổi tối hắn đến gõ cửa nhà ngươi đòi lại."
Lời nói này của Khương Cẩm làm phụ nhân kia có chút do dự, con người quả nhiên đều có một chút mê tín.
Phụ nhân kia thầm nghĩ, quần áo bà ta lột cũng không phải loại tơ lụa tầm thường, vuốt xuống vừa nhẵn mịn vừa mềm nhẹ, còn là quần áo mùa đông, cho dù mang đến hiệu cầm đồ cũng có thể đổi được năm sáu lượng, càng khó nói chính là trên quần áo còn có đính một khối mỹ ngọc. bà chưa từng gặp qua thứ tốt như vậy, ngay cả miếng ngọc của gia chủ nhà bà giúp việc, xem như trân bảo luôn mang theo bên mình cũng không đẹp bằng cái này. Giá trị của nó như thế nào cũng phải tám mươi, một trăm lượng.
Vô duyên vô cớ được phát tài như vậy, cho dù là có lấy ra một bộ quần áo rách thì có làm sao? Còn miễn cho nửa đêm quỷ đến gõ cửa.
"Ta cũng không phải loại người nhẫn tâm kia, ngươi chờ ta mang đến. Vóc người con thứ 3 của ta cùng hắn tính ra cũng không sai biệt lắm."
Phụ nhân trung niên kia quả nhiên đi được hai bước, bước vào trong cánh cửa sơn đen ở phụ cận. Chỉ là thời điểm bà tìm quần áo, tìm xong lại luyến tiếc những cái đó trông còn tốt. Sau đó lại vào nhà, đem ra một kiện quần áo đã cũ của lão đại nhà bà từng mặc, vải mòn đến nỗi đã vá trên vá dưới mang ra.
Ra tới cũng không có mặc vào cho hài tử kia, chỉ ném bừa trên mặt đất sau đó lui về sau cánh cửa. Bang một cái, đại môn đóng lại.
Liễu Diệp tức giận quát mắng "Sinh ra không biết xấu hổ, táng tận lương tâm như vậy, chờ thiên lôi giáng ngũ lôi oanh đỉnh đi!"
Khương Cẩm lại yên lặng nhặt lấy cổ quần áo rách kia, chuẩn bị mặc vào cho tiểu thiếu niên. Trong lòng nàng có chút khổ sổ không nói nên lời, khó chịu dâng lên trong lòng ngực rồi lại không thể khóc được.
Kiếp trước nàng cũng là người bị vứt bỏ, thiếu chút nữa là bị chết cóng, đến lúc gần như hấp hối thì được người ta cứu, đưa đến viện phúc lợi mới có thể lớn lên...
Đứa nhỏ này nhìn còn chưa đến mười tuổi, sinh ra phi thường tuấn tú, cũng không biết là con cái nhà ai, ăn mặc cũng tốt, người nhà chắc là đau lòng đến chết đi sống lại?
Chờ thay đổi quần áo cho hắn xong, Khương Cẩm liền chuẩn bị đi báo quan, có ý nghĩ tốt xấu gì cũng phải tìm lại thân phận cho đứa nhỏ này, cho dù hắn đã chết đi nữa. 
"Không đúng, đã chết?"
Khương Cẩm vốn dĩ một mặt yên lặng khổ sở, một mặt mặc quần áo cho thiếu niên kia. Nhưng mà thời điểm nghĩ đến chữ chết này, nàng đang chuẩn bị buộc dây áo cho thiếu niên. 
Đầu ngón tay cọ qua sườn cổ tinh tế thon dài của thiếu niên, mạch đập rất nhỏ nảy lên làm cho dây thần kinh của Khương Cẩm xúc động đến căng ra.
Từ từ, mạch đập?


Người chết, làm sao có thể có mạch đập?
-----------Chap 19-hoàn---------------