Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 131: Thiếu




*

Editor: Đào Sindy

Sau khi Ban gia bị xét nhà, mấy hoàn khố có quan hệ cũng không tệ lắm với Ban Hằng còn có ý đồ lén nhét chút vàng bạc châu báu cho Ban Hằng, biết Dung Hà không vì Ban gia rơi đài liền trở mặt không quen biết, ngược lại đón tất cả người Ban gia đi mới dừng lại ý nghĩ kia.

Sau đó Phong Ninh Đế giam lỏng ba người Ban gia, những hoàn khố này trên nhảy dưới tránh suy nghĩ một hồi phương pháp xử lý, nhưng bọn họ cũng chưa kịp nhảy nhót bao lâu, nhà mình cũng bị tịch thu theo rồi. Bọn họ là những quý tộc được thừa kế, trong triều không có chức vụ thực, Phong Ninh Đế nhìn bọn họ không vừa mắt, nhất định phải tịch thu nhà bọn họ, như vậy cũng không có cách nào.

Sau khi quân Dung gia đánh vào Kinh Thành, những hoàn khố này nhao nhao mừng rỡ xem náo nhiệt, mặc dù những huân quý này không thể khôi phục tước vị, nhưng gia sản tịch thu bị triều đình đã trả lại, chuyện này đối với bọn họ mà nói đã là niềm vui ngoài ý muốn.

Nhất là mấy vị hoàn khố trên triều đã giúp Dung Hà hiện tại cũng được phong lại mấy tước vị không lớn không nhỏ.

Những hoàn khố này cũng thức thời, biết bọn họ hiện tại không tiện tiến cung đi tạ ơn, cho nên khi thái giám tuyên chỉ trước mặt, bọn họ dập đầu mạnh mẽ về phía Hoàng Cung, nói một đống lời vuốt mông ngựa, ngày hôm sau liền mang theo hậu lễ đi phủ Tĩnh Đình Công.

Tân đế vừa lập, trưởng bối trong nhà không dám kéo bè kết phái ngay lúc này, cho nên mang theo lễ bái phỏng đều là tiểu bối tuổi trẻ, lấy cớ tụ hội mới bước vào đại môn Ban gia.

Mấy hoàn khố trẻ tuổi vì chính biến lần này, tính tình bớt phóng túng hơn trước, nói qua nói qua lại liền nói đến lão toan nho tự cho mình là thanh cao đứng về phía tiền triều.

"Gì mà từ chối triều đình chiêu hàng. " Ban Hằng không chút khách sáo nào nói: "Bệ hạ có năng lực, có tài cán, trong lòng có bách tính, các ngươi nói những người này, bệ hạ thấy thế nào được? Mở miệng một tiếng không nhìn trúng triều đình, không thông đồng làm bậy với phú quý, nói thật như họ có cơ hội thông đồng làm bậy ấy, mặt mũi bao lớn chứ."

Mấy người không nghĩ tới còn chưa thông, tò mò hỏi: "Thật không có chuyện này?"

"Thật không có. " Ban Hằng khẳng định lắc đầu: "Bệ hạ rất coi trọng người ưu tú tài đức vẹn toàn, nghe tỷ ta nói, nếu thật có đại thần có tài trị thế không đồng ý bị triều đình chiêu hàng, bệ hạ sẽ đích thân đi mời. Các ngươi nói mấy người này, huyên náo vui mừng như vậy, lúc nào thì triều đình để ý đến họ?"

"Cho nên trong lòng bọn họ chua lét, trên mặt lại tỏ vẻ thanh cao à?" Hoàn khố nào đó xùy cười một tiếng: "Ta không thích nhất là loại người này, lúc ngủ ban đêm không chừng nằm mơ cũng ngóng trông triều đình triệu dùng, buổi sáng rời giường còn phải làm bộ khinh thường, làm thơ rêu rao cho chính mình, làm người thành thật chút không tốt sao?"

"Loại người này, muốn xử lí rất dễ dàng. " Một hoàn khố khác nói: " Không phải bọn họ muốn mặt à, vậy chúng ta sẽ không cho bọn họ mặt."

"Ta có ý kiến hay. " Ban Hằng vỗ bàn một cái: "Chúng ta mời con hát biểu diễn ở chợ, làm cho buồn cười một chút, xấu hổ chết bọn họ."

"Cứ làm như thế, bọn họ không biết xấu hổ, chúng ta cũng không cần cho bọn họ mặt mũi."

Ngay lúc những văn nhân này tự cho là thanh cao bị thổi phồng đến nhẹ nhàng vui sướng, ngay cả chính họ cũng nghĩ mình thật sự từ chối Đế Vương triệu kiến, bỗng nhiên có một số hoàn khố rảnh đến không có chuyện gì làm bắt đầu mời người nghe sách xem kịch miễn phí.

Trong sách hí nói gì?

Đại khái là một số người không có tài năng gì, hết lần này tới lần khác còn tự cho là tài trí hơn người, xem thường người đọc sách bình thường, hâm mộ một số đồng môn vào triều làm quan, tránh trên giường lén khóc thút thít, ngày hôm sau tiếp tục một mặt thanh cao ra ngoài.

Có bộ số người đọc sách quả thực tự cho là tài trí hơn người, ánh mắt nhìn bách tính bình thường đều là liếc xéo, cho nên bản hí khôi hài này vừa ra, nhắm trúng bách tính xem náo nhiệt cười vang, nhất là mấy người diễn vai người đọc sách hài hước, được không ít bách tính ban thưởng.

Trong lúc nhất thời nổi danh trong kinh thành.

Người đọc sách và hoàn khố không có cách phân rõ phải trái, ngươi nói bọn họ đang vũ nhục người ta, bọn họ chỉ cho mình là nhàn rỗi nhàm chán, tùy tiện mời bách tính Kinh Thành xem mấy xuất diễn.

Người đọc sách kích động như thế làm gì? Ngươi làm người chính trực, lại không ra vẻ thanh cao, nói chuyện giúp loại người đọc sách đáng giận kia làm gì, chẳng phải dơ bẩn thanh danh của ngươi sao?

Mấy người đọc sách này còn có thể nói gì?

Nói mình bị đâm trúng đau đớn, hay là ra vẻ hào phóng rồi nghẹn cục tức lại?

Bị những hoàn khố như Ban Hằng giày vò một phen, những lão tài tử này lập tức yên tĩnh xuống, không chỉ không còn làm thơ, còn tránh trong phòng một thời gian thật dài không đi ra ngoài, sợ người khác nói hắn ta là người như vậy.

Nhưng những hành vi này của bọn họ sớm đắc tội với văn nhân vào triều làm quan, không chức vị chính là phẩm hạnh cao khiết, bọn họ làm quan trong triều thì là gì? Một số người ẩn nhẫn không phát, không muốn làm hỏng thanh danh của mình, hiện tại tình thế đúng lúc, bọn họ đương nhiên muốn thừa cơ giẫm một cước.

Một là trút giận cho mình, hai là nịnh nọt Hoàng đế đương triều.

Đám hoàn khố Ban Hằng làm chuyện này truyền đến tai Dung Hà, Dung Hà nói với Ban Họa: "Vẫn là cách của Hằng đệ tốt."

"Đầu óc của hắn cũng chỉ ở thời điểm này mới có thể sử dụng một lát, chàng tuyệt đối đừng khen hắn. " Ban Họa tức giận nói: "Chút thủ đoạn tính là gì, bọn họ tổn hại ý tưởng cũng không ít, năm đó Tạ Khải Lâm ở kinh thành cũng coi là tài tử phong lưu, sau đó thì thanh danh như rác bị quét đi."

"Hắn thì tính là phong lưu tài tử gì đâu? " Dung Hà không chút do dự nói: "Đẹp hơn ta hay có tài hơn ta chứ?"

"Một người ở trên trời, một người dưới mặt đất, so cái gì mà so?" Ban Họa nhéo mặt y một cái, lột một quả nhãn nhét vào trong miệng y: "Ta còn chưa so với Thạch cô nương, Lâm cô nương, còn có Công chúa Quận chúa gì đó mà."

Dung Hà nhả hột vào tay, bật cười nói: "Nàng nói những người này, ta ngay cả hình dạng các nàng thế nào cũng không nhớ nổi, nếu như nàng hỏi trong số đó ai đẹp nhất, ta cũng không đáp lại được."

"Miệng của đám nam nhân các người, chim sẻ đang bay trên trời cũng có thể bị dụ xuống."

"Chim sẻ có gì tốt để dụ dỗ, ta dụ dỗ Phượng Hoàng như nàng xuống, cho vừa lòng thỏa ý."

Hai phu thê cầm đuốc soi lời nói trong đêm, lại là một đêm dịu dàng, khi Ban Họa từ trên giường tỉnh lại, Dung Hà đã vào triều rồi.

Nghe thái giám trong điện báo lại, nói hôm nay Phúc Bình Thái hậu muốn xuất cung đến cung vùng ngoại ô ở lại, hỏi nàng có cần ban ý chỉ hay không.

Phúc Bình Thái hậu chính là thân mẫu của Thái Tử và Tưởng Lạc, mặc dù tiền triều đã vong, nhưng Dung Hà từng nhận ân huệ của bà cho nên vẫn giữ lại phong hào Thái hậu cho bà, tước vị người nhà mẹ của bà cũng duy trì không thay đổi, cho Thái hậu đủ mặt mũi.

"Hôm nay đi à?" Ban Họa hơi sững sờ, đứng dậy nói: " Ta đi xem một chút."

"Nương nương." Như Ý có chút bận tâm nhìn Ban Họa vài lần, lần trước Phúc Bình Thái hậu cầu nương nương giúp đỡ bạo quân, sau khi nương nương từ chối, Thái hậu và nương nương liền chưa từng gặp mặt, hiện tại nàng lo lắng Thái hậu sẽ không cho nương nương sắc mặt tốt.

Ánh mắt Ban Họa yên tĩnh nói: "Đi thôi."

Mặt Phúc Bình Thái hậu không thay đổi đứng ở một bên, nhìn thái giám cung nữ thu dọn rương rinh ra, nói với ma ma bên cạnh đang hết nhìn đông tới nhìn tây: "Ngươi đang nhìn gì thế?"

Bị Thái hậu phát hiện động tác nhỏ của mình, trên mặt bà ta có chút xấu hổ, không biết trả lời như thế nào. Bà ta nghĩ Hoàng hậu nương nương sẽ phái một người để đưa tiễn, chí ít sau khi Thái hậu đi cung khác, thời gian có thể tốt hơn một chút.

Thái hậu Vong quốc, mặc dù vẫn là Thái hậu, nhưng người nào sẽ coi ra gì? Nhưng nếu Hoàng hậu cho mặt mũi, hạ nhân cung khác định không dám không tốt với Thái hậu, bà ta làm cung nhân, sao không biết tâm tư những người phía dưới, thế nhưng những lời này làm sao bà ta có thể nói thẳng cùng Thái hậu?

Trên thực tế Phúc Bình Thái hậu biết bà ta đang suy nghĩ gì, chỉ là lúc này bà chỉ có thể giả bộ như không biết thôi. Bà từng nghĩ tới chết bên ngoài, nhưng nếu bà chết rồi, Đại nhi tử, nữ nhi của bà nên làm sao? Nhị nhi tử bà không dạy tốt, chẳng lẽ còn phải dùng thủ đoạn tự sát này, nhắm trúng tân đế không vui, cuối cùng liên lụy đại nhi tử sao?

Huống chi bà đối với Dung Hà còn có mấy phần ân tình, nếu bà còn sống thì Dung Hà đối với Đại nhi tử và nữ nhi cũng có thể tốt hơn mấy phần.

Cho nên bà chỉ có thể sống, an phận thành thành thật thật mà sống.

Ngay lúc bà sắp đạp lên xe ngựa thì bà chợt nghe giọng ma ma có chút ngạc nhiên.

"Thái hậu, là Hoàng hậu nương nương!"

Phúc Bình Thái hậu quay đầu nhìn lại, vậy mà thật là Ban Họa đến đây. Bà dẫm chân xuống, quay người đối mặt Ban Họa.

"Nương nương. " Ban Họa đưa một hộp gỗ cho ma ma bên người Thái hậu: "Đi cung khác bảo trọng nhiều hơn, nếu có gì không quen thì hãy phái người vào cung nói một tiếng. Nếu rảnh rỗi, ta cũng sẽ đi thăm viếng người."

Bờ môi Phúc Bình Thái hậu khẽ run, nửa ngày sau mới nói: "Người không nên tới."

Bà là Thái hậu tiền triều, Ban Họa là Công chúa tiền triều khâm phong, còn chảy một dòng máu của gia tộc Tưởng thị, nàng và những người tiền triều quá gần, đối với nàng không phải chuyện gì tốt.

"Nương nương không cần lo lắng, trong lòng ta hiểu rõ. " Ban Họa vịn tay Phúc Bình Thái hậu lên xe ngựa, nàng đứng ngoài xe ngựa, nhỏ giọng nói: " Sau khi đến cung khác, nương nương không cần sầu lo, bệ hạ là người rộng lượng, chắc chắn đối xử tử tế với Hòa Thân Vương và An Nhạc Công Chúa."

Trong mắt Phúc Bình Thái hậu ngấn lệ, bái nàng, thả rèm xe ngựa xuống.

"Như Ý. " Ban Họa quay đầu nhìn về phía Như Ý: "Ngươi đưa Thái hậu xuất cung."

"Vâng."

Ban Họa trở lại Đại Nguyệt cung, Dung Hà còn chưa hạ triều, Thường ma ma theo nàng tiến cung đi đến trước mặt nàng, tự tay dâng canh dưỡng nhan bổ dưỡng lên cho Ban Họa: "Nương nương sao thế, cung nhân làm người mất hứng à?"

"Không. " Ban Họa trầm mặc uống xong canh, súc miệng lau miệng mới nói: " Ta vừa đi đưa tiễn Thái hậu."

Thường ma ma cười cực kỳ hiền hoà: "Nương nương đi đưa tiễn nàng là đúng."

"Một là mối quan hệ cá nhân của hai người, hai là lộ rõ khí độ quốc mẫu của người." Thường ma ma đi theo bên cạnh Đức Ninh Trưởng Công chúa nhiều năm, lại là tâm phúc của Trưởng Công chúa, cho nên nghe không ít việc ngầm nhiều người không nhận ra.

Thái hậu ngoại trừ vừa gả cho Vân Khánh Đế chịu chút khổ, thời gian sau đó vẫn luôn phong quang vô lo, nam nhân kính trọng bà nhất, con thứ thứ nữ vốn không lọt vào mắt bà, so với Hoàng hậu các triều Đại nghiệp bớt lo hơn nhiều. Cuộc sống càng bớt lo, lại càng khiến tính cách người ta hồn nhiên ngây thơ, thấy mặt tối có hạn, Thái hậu đúng là như thế.

"Khí độ với chả không gì chứ." Ban Họa rủ mí mắt xuống cười nói: "Ma ma đừng nói ta tốt như vậy."

Thường ma ma cười lắc đầu: "Nương nương rất tốt, tốt giống Công Chúa Điện Hạ."

"Ta không bằng tổ mẫu."

Thường ma ma



Truyện convert hay : Ta Băng Sơn Mỹ Nữ Lão Bà