Ta Có Cái Mỏ Hỗn

Chương 3




5.

Mặc dù nết của ta hướng nội nhưng cái miệng của ta thì hướng ngoại!

Ta không thể im lặng được khi nghe thấy những lời nói của Thúy Nhi.

"Ngươi trút giận cho hắn? Ngươi lấy thân phận gì? Ngươi còn không biết xấu hổ?"

"Tấn vương phủ quả là quy củ tốt quá nha! Một đứa nha hoàn cũng dám cắt xén thức ăn của Vương phi, nói là trút giận giúp cho Vương gia!"

"Vương gia, hai người này không phải bảo mẫu và nha hoàn của ngươi đâu, là tổ tông nhảy lên đầu lên cổ ngươi mới đúng."

Cái miệng ta nói nhiều đến mức sắp hỏng rồi. Nhưng cho dù đêm nay bọn họ có trèo cửa sổ nhà ta thì ta vẫn nói.

Lan Hương thấy ta gây chuyện thì lại nước mắt lưng tròng:

"Tiểu thư, đừng nói mấy câu..."

Ta cũng muốn bớt nói vài lời, nhưng cái miệng ta lại không kiềm chế được.

Tiêu Trường Minh tức giận đến run người, cộng với khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của hắn, nhiệt độ cả căn phòng giảm xuống vài độ C, những người xung quanh không khỏi rùng mình.

Mọi người nhìn ta thương cảm, nghĩ rằng ta sắp hẹo rồi.

Không ngờ, Tiêu Trường Minh nói: "Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn ăn cái gì?"

Ta kinh ngạc lắm. Có phải hắn đang muốn cải thiện bữa ăn cho ta không?

Ta muốn nói rằng, chỉ cần ba món mặn và một món canh là được.

Nhưng vừa mở miệng thì đã liệt kê cả một danh sách dài tên món ăn.

"Cừu hấp, chân gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt quay, gà quay, ngỗng quay..."

Sau đó, ta thấy Tiêu Trường Minh trầm mặc một lát rồi mới mở miệng:

"Thực đơn này của Vương phi, Tấn vương phủ chúng ta không cung ứng nổi."

"Từ hôm nay trở đi, giáng ngươi từ Vương phi xuống làm thông phòng, mỗi ngày ba món mặn một món canh!"

Cả người ta đều ngây dại.

Vừa rồi ta còn chế giễu Thúy Nhi ngay cả thông phòng cũng không làm được?

6.

Ta nghĩ, thân là nữ chính truyện ngược, nguyên nhân của mọi đau khổ là vì thích nam chính.

Tuy rằng ta không có giống trong nguyên tác, bị giáng xuống thành nha hoàn, giặt quần áo, quét r.ác, lau bàn, rửa chén, sống một cuộc sống nhu nhược mà kiên cường.

Nhưng Tiêu Trường Minh nói là thông phòng!

Thông phòng, là phải ngủ với hắn!

Ta không muốn ngủ với hắn!

Ta bật người từ chối.

"Vương gia, hay là ngươi viết thư bỏ vợ đi? Ta về nhà ăn cơm mẹ nấu!"

Tiêu Trường Minh không chút lưu tình mà cự tuyệt ta.

"Ngươi nằm mơ!"

"Giang gia vứt bỏ Vương phi của bản vương, tặng ngươi qua đây, chắc chắn phải biết hậu quả khi bị bản vương phát hiện!"

"Ngươi ở trong phủ Tấn Vương cho tốt, trừ phi một ngày nào đó Giang Thượng Thư tìm được muội muội của ngươi trở về giao cho ta, bằng không thì cả đời này ngươi cũng không được đi đâu hết."

Thằng cha điên khùng vặn vẹo này.

Ta không thích!

Ta muốn nói: "Vương gia, tha cho ta đi, ta sai rồi."

Mở miệng thì lại là.

"Chẳng lẽ là ngươi thấy ta thú vị, nảy sinh hứng thú đối với ta?"

"Ngoài miệng nói là bởi vì Giang Vận Tiên mà giam ta lại, thực ra là muốn giữ ta ở bên người."

"Vương gia thật đúng là khẩu thị tâm phi!"

Lời của ta nói ra khỏi miệng, bốn phía lâm vào yên tĩnh như ch.ết, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Ngay cả Thúy Nhi - người xem ta như kẻ thù truyền kiếp, cũng bỗng nhiên dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía ta.

Ta khóc trong lòng nhiều chút.

Hehehe… Ta sẽ không phải là nữ chính đầu tiên bị hẹo vì cái mỏ hỗn đó chứ?

Chợt nghe Tiêu Trường Minh gằn từng chữ: "Giang Ấu Liên, ngươi nói bản vương thích ngươi?"

"Bản vương sẽ chứng minh cho ngươi xem, rốt cuộc bản vương có hứng thú với ngươi hay không."

Trong lòng ta hoảng loạn.

Không phải chứ, sao lại thành thế này?

Nhưng Tiêu Trường Minh đã sai người trói ta lại.

Sau đó, hắn đem bán ta cho...

Thanh lâu?