Ta Có Hệ Thống Gamer Tại One Piece

Chương 16: Muộn Rồi Sao




Hai viên đạn bay đi với tốc độ cực nhanh, lúc chuẩn bị bắn chúng đầu hai người thì bóng dáng của Nam đã xuất hiện. Nhưng vì phải cứu một lúc hai người mà đạn lại gần trong gang tấc, vì vậy Nam chỉ có thể lựa chọn cứu một người mà người gần hắn nhất là mẹ của Aoi, bố của Aoi vì ở xa Nam không thể đến kịp nên bị một bắn xuyên đầu chết tại chỗ, hắn chỉ cứu được mẹ của Aoi nhưng cũng bị viên đạn bắn trúng phần vai tuy là phần không trọng yếu nhưng máu chảy nhiều cộng với các vết thương bị tra tấn chưa lành từ trước nên nếu cứu chữa không kịp thời thì khó có thể giữ lại được tính mạng.

Nam đặt mẹ của Aoi xuống đất, xé một miếng vải từ cái áo của mình cố gắng ngăn máu chảy ra từ vết thương.

“Bác gái, cố gắng lên, bác sẽ không sao đâu”Nam giọng vội vàng trấn an

Mẹ Aoi quá kinh ngạc , không chỉ mẹ Aoi mà tất cả mọi người ở đây đều quá kinh ngạc khi được chứng kiến một loạt hành động kì dị vừa rồi, đến nỗi đến bây giờ não của tất cả mọi người mới load được truyện gì vừa xảy ra.Tên hoàng tử ở phía xa thì hai mắt tròn xoe mặt ngốc trệ đứng thừ ra đó. Mẹ của Aoi đang định mở lời nói gì đó thì Nam lại ngăn lại.

“Bác giữ sức đi, đừng nói gì cả, cháu là bạn của Aoi, đến để giúp bác, rất nhanh Aoi sẽ tới đây thôi”

Mẹ của Aoi nghe thấy tên của con gái mình thì cũng bớt kinh hãi và an tâm vài phần nhưng nhớ ra gì đó vẫn cố lấy sức mở lời nói giọng khá nhỏ.

“Nếu cháu là bạn của Aoi thì giúp bác đưa Aoi đến đây cho bác, để bác có thể gặp mặt con bé lần cuối được không? bác sắp không cố được bao lâu nữa rồi”

Nam sau khi nghe bà nói xong thì khẽ gật đầu đồng ý, từ từ đặt bà nằm trên mặt đất, rồi lập tức biến mất.Còn mẹ Aoi thì nhìn về phía chồng mình vẫn bị treo trên cột thì ánh mắt trầm mặc, như đang nghĩ gì đó.

Nam không dám chần chừ nửa giây vì hắn sợ lại đến muộn như lúc cứu cha mẹ Aoi, hắn dùng hết tốc lực chạy đến chỗ Aoi đang gào thét tuyệt vọng dùng chút sức mọn còn lại cố chen lấn để thoát khỏi đám đông kia. Chỉ sau vẻn vẹn chục giây Nam đã đến và mang Aoi đến chỗ của mẹ cô.

Hai mẹ con trùng phùng Aoi lập tức ôm mẹ òa khóc, giọng nức nở nói

“Mẹ… mẹ … cố … gắng… lên…Mẹ … sẽ… không… sao… đâu…”

Mẹ Aoi được gặp người con gái của mình trước khi lìa xa trần gian thì nở một nụ cười hiền hậu, một tay cố đưa lên xoa mới tóc con gái của mình.

“Con gái ngốc, đừng khóc. Mẹ biết tình trạng của mẹ ra sao….”

Đang nói thì bà dừng lại, tay đưa vào trong áo lấy ra một chiếc vòng cổ đặt lên tay Aoi. Chiếc vòng cổ có dây màu xanh rêu chả biết được làm từ gì, ở giữa vòng cổ có 1 viên bảo thạch màu xanh, bên trong bảo thạch có một dòng chữ “Pisces D.Aoi Suisen”

Aoi được mẹ dúi vào tay một chiếc vòng cổ, liếc qua tên trong chiếc vòng thì Aoi khẽ nhíu mày như đã nghĩ ra được gì đó. Nhưng không đợi cô suy nghĩ tiếp thì đã bị mẹ của cô cất giọng kéo cô về hiện thực.

“Aoi à, đến giờ phút này cha mẹ cũng không giấu diếm con làm gì nữa, thực ra con không phải là con gái ruột của ta và cha con. Cha con nhặt được con trên một chiếc nôi nhỏ trôi lênh đênh ngoài biển vào một lần đi buôn hàng, do ta khó có thể sinh con nên đã nhận nuôi con, chiếc vòng cổ này là thứ duy nhất ở cùng con khi đó và tên trong chiếc vòng có lẽ mới chính là tên thật của con….”

“Xin lỗi vì đã giấu con bao năm qua…. khụ… khụ…”

Dường như bà đã tới giới hạn, lời nói chưa dứt thì đã ho ra một đống máu, có lẽ là do nội thương khi bị tra tấn. Nhưng bà vẫn cố dùng chút tàn còn xót lại nói ra hết nỗi lòng của một người mẹ.

“Dù con không phải là con gái ruột của chúng ta nhưng chúng ta yêu thương con hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Từ nhỏ con đã là một cô gái xinh xắn, thông minh và rất biết nghe lời. Chúng ta ích kỷ không nói cho con biết từ sớm vì sợ nếu con biết thì con sẽ đi tìm gia đình thật của mình mà bỏ lại chúng ta. Nhưng giờ thì chúng ta sắp không còn được chăm sóc, ở bên con được nữa rồi. Vậy nên hãy giữ chiếc vòng, ra khơi và đi tìm gia đình thật sự của con.”

Aoi nghe mẹ nói thì không kìm được lòng khóc càng to, giọng càng nức nở.

“Mẹ đừng nói nữa! Mẹ nuôi thì sao , mẹ ruột thì sao, với con mà nói thì mẹ chính là mẹ ruột của con, mẹ mãi là người mẹ mà con thương yêu nhất. Mẹ sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu”

Nghe được câu nói này của Aoi thì dường như bà đã mãn nguyện. Trên môi nở một nụ cười trìu mến đầy yêu thương. Bà nhìn về phía Nam sau đó khẽ nói

“Nhờ cháu chăm sóc Aoi giúp bác”

“Cháu … nhất định sẽ chăm sóc Aoi thật tốt”Nam được mẹ Aoi nhờ vả thì giọng kiên quyết trả lời.

Nhận được sự đồng ý của Nam, bà như đã yên tâm rời đi. Tay khẽ đặt lên tay của con gái đang ôm cổ mình.

“Con gái à, con nhất định phải sống thật …”

“Đoàng…”

HẾT CHƯƠNG