Ta Có Hệ Thống Gamer Tại One Piece

Chương 25: Milona Cầu Xin




Tất cả thành viên của băng hải tặc xạ thủ ngỡ như tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng lướt qua vậy. Nhưng sự thật chính là sự thật, họ đã được Nam cứu thoát khỏi tay của thần chết. Milona ngồi trên boong tàu ánh mắt nhìn Nam như đang nhìn một con quái thú hình người vậy, nhưng cô thân là thuyền trưởng nên bắt buộc cô phải lên tiếng.

- Sao lại cứu bọn ta.

- Tại sao ư? Coi như vừa rồi là tích đức cho con cháu sau này đi. Lí do như vậy đã được hay chưa.

Nam giễu cợt trả lời. Đến hắn cũng không biết tại sao mình lại ra tay cứu người nữa. Bất quá câu trả lời của Nam dĩ nhiên là không làm hài lòng được Milona, nhưng cô cũng không nói hay hỏi thêm gì nữa, cô chỉ dám nghĩ thầm trong đầu “Có ngu mới tin lời ngươi nói”. Trong khi tất cả mọi người trên thuyền chìm vào im lặng thì chiếc thuyền đã lên tới đỉnh núi, bay lên, rồi phi xuống với tốc độ kinh người.

Đang trên đường phi xuống thì một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên khiến mọi người lập tức phải bịt tai mình lại, mấy tên yếu sinh lý còn bị tiếng gầm làm cho thủng màng nhĩ, nặng hơn thì lăn ra bất tỉnh nhân sự.

- i …i…i…I ( cũng chả biết cá voi kêu như nào @@)

Rất nhanh Nam và Aoi mở ra haki quan sát, họ chỉ thấy xa xa là nửa trên của một cá voi. Con cá voi có thân thể khổng lồ, chỉ với nửa thân trên nó đã sừng sững như một ngọn núi, phía trước miệng của nó chi chit những vết sẹo khổng lồ, và trên những chiếc sẹo đó có hình một chiếc đầu lâu đội mũ rơm. Rất nhanh Nam đã nhận ra thì ra con cá voi này chính là Laboon, biểu tượng mũ rơm kia không sai vào đâu được rồi. Laboon như biết được có thuyền từ trên tháp xuống thì gầm thị uy một hồi, thị uy xong thì nó lại lặn xuống biển.

Chả mấy chốc thuyền của Nam đã hạ cánh an toàn, cuối cùng thì hắn cũng đã tiến vào đại hải trình. Nam quay đầu sang nhìn Milona đoạn nói.

- Giờ cô tính sao? Bây giờ ta sẽ đi tới quần đảo sabaody cũng không thể mang theo cô và các đồng đội cô theo được. Xuống thuyền đi.

Milona vừa mới vui mừng khi mình đã bước vào đại hải trình thì đã bị câu nói của Nam làm cụt hứng. Cô đắn đo suy nghĩ một hồi rồi đã đưa ra quyết định

- Xuống ở đây thì khác gì bảo chúng ta đi chết. Ở đây cái gì cũng không có a. Cậu là ân nhân cứu mạng của chúng tôi không phải là định đem con bỏ chợ đấy chứ.

Suy nghĩ một hồi Milona lại nói tiếp.

- Cậu có thể đưa tôi cùng với đồng đội của tôi tới water seven được không?

- Tới water seven? Tại sao tôi phải giúp? Với lại cô đến đó để đóng thuyền đúng không? Liệu các cô có đủ tiền?

Câu nói của Nam như đánh trúng vào tim đen của Milona, cô lặng im không đáp. Hiện tại cô đang rất lo lắng bất quá Cô không phải là cho cô mà là đang lo cho những đồng đội của mình. Họ theo cô ra khơi, đề cử cô làm thuyền trưởng , vậy mà ngay cả khả năng bảo vệ họ những lúc nguy hiểm cô cũng không làm được, vậy cái danh thuyền trưởng của cô có xứng hay là không. Đấu tranh tư tưởng không lâu rốt cuộc cô cũng đành phải đưa ra quyết định. Hai tay cô siết chặt,hai mắt đã long lanh nước,nói

- Không cần tới water seven nữa. Cậu chỉ cần đưa họ an toàn đến một hòn đảo bất kỳ là được rồi. Đổi lại…..

- Tôi sẽ đi theo anh. Như vậy đươc không…

Milona giọng yếu ới, cầu xin.

Đồng đội của cô khi nghe thấy thuyền trưởng của mình vì bọn họ mà không màng đến mình thì gào lên.

- Thuyền trưởng đừng bỏ chúng tôi. Xin cô…

Đứng gần Milona, Nam thấy Milona vì đồng đội mà bản thân cũng không màng thì có chút tán thưởng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở tán thưởng mà thôi, nhiêu đó vẫn chưa đủ.

- Cô theo tôi sao? Hay là bỏ đi, có cô chỉ thêm gánh nặng.

Khi Milona nghe đến 2 từ ‘gánh nặng’ cô lập tức phản kháng, gánh nặng ư, cô là thuyền trưởng của 1 băng mà còn là gánh nặng của hắn ư. Bất quá đấy cũng chỉ là suy nghĩ mà không dám nói ra vì dường như Milona đã nhận biết được Nam mạnh hơn cô gấp 1000 lần có khi còn hơn a.

- Tôi không phải là gánh nặng, tôi hiện tại rất mạnh, tôi còn có thể mạnh thêm nữa.

- Mạnh vậy sao?

Như đã kích thích được khát vọng của Milona, Nam mừng thầm.

- Tôi sẽ cho cô cơ hội chứng minh.

Lời nói vừa dứt Nam lấy kiếm của mình ra sau đó vẽ một vòng tròn quanh người, bán kính vòng tròn chỉ có 0.25m. Vẽ xong vòng tròn thì kiếm cũng biến mất, Nam nói

- Cô tấn công, tôi phòng thủ. Chỉ cần tôi ra khỏi vòng tròn tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của cô. Thế nào?

Milona nhìn nhìn cái vòng tròn bé tí dưới chân Nam thì cau mày.

- Coi thường tôi sao?

- Không phải coi thường cô mà là tôi tự tin vào chính bản thân mình có được hay không?

- Tự luyến. Vậy đừng trách tôi không khách khí.

HẾT CHƯƠNG