Đã qua ba ngày thời gian kể từ khi Milona trở thành đồng đội của Nam. Lúc này trên tàu ai làm việc nấy, Milona thì lái tàu, Nam thì nằm ngay bên trên phòng lái thưởng thức những cơn gió biển, Milona thì đang ở tại một cái đài quan sát nhỏ trên đỉnh cột buồm còn mấy tên đồng đội ủa Milona thì đang chạy loanh quanh làm việc vặt. Cứ tưởng một ngày yên bình nữa sẽ như vậy mà qua đi thì phía trên đài quan sát Milona nheo mắt nhìn về phía xa như phát hiện một cái gì đó. Milona lập tức lấy một cái ống nhòm ra quan sát, một lúc sau thì cô mừng rỡ cúi xuống la lớn như muốn tất cả mọi người nghe thấy tay thì chỉ chỉ về một phía.
- Có đảo, có đảo a.
Nam đang hiu hiu ngủ thì nghe được Milona la lên, hắn ngồi dậy đưa mắt nhìn theo hướng tay của Milona, không chỉ Nam mà tất cả mọi người đều nhìn theo hướng tay chỉ của Milona nhưng bất quá tất cả chỉ thấy ở hướng tay của Milona có 1 cái chấm nhỏ, bọn hắn đâu có ống nhòm a. Nam ra hiệu cho Aoi lái thuyền về hướng của đảo, chiếc thuyền dưới năng lực gió của Aoi thì như con thú đã ngắm được con mồi của mình lao vun vút trên mặt biển. Chẳng mấy chốc thuyền của Nam đã tới gần đảo. Hòn đảo khá lớn, có hình chữ U, hai bên cánh đa số là rừng rậm cùng một số cảng nhỏ của ngư dân, còn ở trung tâm đảo là khu dân cư nhà cửa san sát. Và nổi trội lên hẳn đó chính là một tòa pháo đài cực kì đồ sộ của hải quân, nó được xây ở trên một ngọn núi cao phía sau khu dân cư.
Nam đã di chuyển lên mũi thuyền, hắn đảo mắt một vòng kết cấu hòn đảo thì trên mặt không khỏi khẽ nhếch mép cười mỉa mai một cái. Đang đứng bên cạnh Nam, Milona thấy một màn này thì tò mò “Không biết tên này cười cái gì a” cô bèn hỏi.
- Này, cậu cười cái gì vậy.
Nam nghe được Milona hỏi thì không trả lời ngay mà lại hỏi ngược lại Milona.
- Theo cậu thì ý nghĩa của hải quân tồn tại trên đảo này là gì?
- Thì đương nhiên là để bảo vệ người dân ở đây rồi.
Milona không cần suy nghĩ ngay lập tức trả lời.
- Vậy cậu nhìn xem. Căn cứ hải quân được xây trên một ngọn núi phía sau khu dân cư đúng không? Vậy nếu hải tặc đến cướp thì người dân như thế nào đây a. Chỉ sợ bọn hải tặc đến cướp hết của cải người dân xong xuôi rồi lên thuyền ngủ một giấc thì sợ bọn hải quân lúc này mới chạy từ trên đỉnh núi xuống tới chân núi quá. Như này còn tính cái gì bảo vệ? Như này gọi là treo đều dê bán thịt chó a.
- Phốc. Ha ha
Không chỉ Milona ngay cả bọn đồng đội của của cô, cả Aoi đang lái thuyền sau khi nghe được Nam giải thích thì cũng được một phen cười vỡ bụng, nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục a.
Thuyền của Nam (phải gọi là thuyền mà Nam trưng dụng được mới đúng) từ từ đi vào cảng tại trung tâm đảo. Bến cảng cũng khá rộng xung quanh người qua lại tấp nập, bên cạnh chỗ thuyền Nam neo đậu còn có 4 5 cái thuyền nữa có lẽ là thuyền buôn, phía xa xa còn có 2 chiếc tàu hải quân neo đậu cạnh nhau bên trên thuyền còn có 2 3 tên lính hải quân đang vận chuyển hàng hóa. Nam cùng mọi người xuống thuyền bởi vì thuyền của Nam đã tháo hải tặc kì xuống nên không ai biết đó là thuyền hải tặc, mọi người cũng chỉ coi thuyền Nam là thuyền buôn mà tiếp đón mà thôi.
- Này anh bạn có cần bốc dỡ hàng hay mua bán một cái gì không. Ta đây là rất rành về đảo này. Có việc gì cần gì cứ hỏi ta là … được.
Một tên ăn mặc phổ thông quần áo thấy Nam bước xuống trước thì lên tiếng mời chào nhưng khi hắn rời mắt khỏi Nam nhìn về phía Aoi và Milona thì hắn cố lắm mới nói nốt được chữ cuối rồi sau đó đứng đực ra như cái xác không hồn.
Nam thấy tên này như vậy thì lắc đầu cười khổ “CMN, hắn nhìn đến đơ ra rồi sao, đúng là không có tí bản sự nào. hazzzz”( thanh niên chê bai người ta trong khi hắn trước cũng vậy). Cũng không thể trách hắn được Aoi từ khi có được năng lực trái ác quỷ thì trên người Aoi đã tăng thêm mấy phần khí chất cộng thêm nhan sắc và vóc dáng mê người kia thì khi người ta nhìn vào sẽ chỉ dám ngưỡng chứ không dám cầu a. Nam hắng giọng nói với tên người lạ kia
- Muốn giữ mạng thì cẩn thận cái mắt của ngươi.
Giọng nói của Nam tuy không quá to nhưng cũng đủ để tên kia cùng mấy người xung quanh nghe thấy. Hắn nói xong thì lập tức tỏa ra sát khí để hù dọa, khiến mấy người xung quanh phải biết ý mà lui ra xa, tên kia thì đang chìm trong mĩ cảnh bỗng thấy sống lưng lành lạnh cũng sợ hãi không dám nhìn nữa. Thấy hắn như vậy Nam lại nói tiếp
- Dẫn đường tới quán ăn đi.
Tên kia nghe vậy thì lập tức quay đầu dẫn đường không dám một lời ho he nhưng trong lòng hắn lại rất khó chịu “Sáng nay không biết chân nào bước ra cửa trước mà xui quá vậy, hazzzz, ngày gì không biết?”. Hắn dẫn Nam cùng mọi người đi thẳng đường lớn vào khu dân cư, vừa đi hắn vừa giới thiệu sơ qua về hòn đảo, chả mấy chốc cả nhóm người đã đến quán ăn.
HẾT CHƯƠNG