Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Có Một Tòa Thành

Chương 1




Chương 1

Vào những năm cuối cùng trước khi một trận chiến tàn khốc diễn ra trên toàn thế giới.Tại nơi xa xăm nhất về phương Bắc, dọc theo con sông Frostlead, và nằm sát với biên giới của đế quốc thú nhân đã từng vỹ đại là một thành trì đang được xây dựng.

Thường thì nó cũng không quá đáng ngạc nhiên khi một quý tộc cố gắng xây dựng một tòa thành, thứ quyết định địa vị của bọn họ ở phương Bắc thay vì tước vị như phương Nam.

Thế nhưng, nơi đây hiện tại có ít nhất bốn mươi ngàn nô lệ đang quần quật công tác bên cạnh những bức tường đã bao vây lấy phân nửa lãnh địa của nhà Genk, một gia tộc có thể nói là khá lâu đời so với những tiểu quý tộc khác ở phương Bắc đế quốc Aldric này.

Rồi cũng vì thời khắc huy hoàng ngày hôm nay, bọn họ đã chờ đợi hơn một trăm năm để tích lũy những thứ cần thiết cho một tòa thành vững chải của một đại quý tộc. Nhưng mãi đến thời của Keneth Genk thì thành Genk bây giờ mới chính thức được xây dựng vào bốn tháng trước, với sự trợ giúp của hàng trăm pháp sư cấp thanh đồng.

Nhờ vậy, những bức tường cùng ngôi nhà mọc lên như nấm sau cơn mưa nhờ pháp thuật, cũng liền mới mấy tháng trước thì một nơi hoang vu nằm gần con sông Frostlead đã trở thành một nơi nhộn nhịp đầy những cơ hội. Và vì thế nên không bao giờ có đủ nhân công cho một nơi chỉ còn thiếu sức người như thế.

Chính điều này khiến cho những tay lái buôn nô lệ như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi mà nhào vào kiếm những đồng vàng đồng bạc sáng bóng. Tuy rằng, hầu hết bọn họ không chiếm được tiện nghi gì, nhưng ngành buôn nô lệ chỉ cần không lỗ là đã lời nên xét về tổng thể thì nó cũng không quá tệ.

Mà cũng chính vào thời điểm này, bên trong một trụ sở tạm thời được xây dựng ở khu vực ngoại thành, có một cuộc trao đổi nô lệ của một thương nhân nằm ở biên giới phương Nam đang diễn ra, với một đối thủ khá đáng gờm. Mặc dù, đối thủ của tay thương nhân béo mập là một thằng nhóc chưa tới mười hai tuổi.

Nói thật thì tay thương nhân khi thấy thằng bé đến để thương lượng với hắn ta thì đã từng tưởng tượng đến một viễn cảnh rất tốt đẹp, khi hắn chỉ cần tâng bốc con quỷ nhỏ trước mắt vài câu là mọi sự đã xong, rồi tiền sẽ chảy như nước vào túi hắn.

Nhưng kết quả lại làm cho hắn ta xạm mặt lại vì tức giận, và nếu không phải đây là con trai của vị lãnh chúa đang thống trị mảnh đất này thì Ian tin rằng mình đã xài nắm đấm để nói chuyện thay vì đang ngồi trao đổi một cách khiến cho người ngạt thở như vầy.

Nó bắt đầu từ việc cứ mỗi lần hắn lấy lý do khá hữu dụng ở phương Nam để nói rằng:

"Chúng tôi có những nô lệ chất lượng nhất, cả nam và nữ đều còn trẻ khỏe, và hầu hết đều có kinh nghiệm làm nông..."



Thế là, đứa trẻ trước mắt của hắn lại nở một nụ cười hồn nhiên đáp lại:

"Bọn ta có nguồn cung nô lệ thú nhân ở khắp phương Bắc này. Thế nên, tại sao ngươi lại có ý nghĩ rằng một nô lệ bình thường lại tương đồng với một nô lệ thú nhân vậy."

Và đó, là nguyên nhân khiến cho cuộc trò chuyện này vẫn chưa đi đến hồi kết.

Tuy nhiên, mỗi lần nghe cái điều vô lý này từ miệng của đứa trẻ thì Ian lại muốn chửi ầm lên.

Đúng là thú nhân được coi là nhất đẳng khổ lực ở phương Bắc, nhưng lũ nô lệ đó chỉ có thành White là tiếp nhận theo đúng quy cách, trái lại, những thành trì khác hầu hết đều dùng thú nhân như những nô lệ quá độ trước khi bọn họ dùng những nô lệ này vào việc trồng trọt, thứ mà lũ thú nhân chắc chắn làm rất tệ.

Nhưng mà, nếu nhìn ở góc độ ngắn hạn như đứa trẻ trước mắt hắn đây thì thành Genk đúng là cần thú nhân hơn nhân loại, và việc nói chuyện về một tầm nhìn xa hơn với một đứa trẻ nó khá là tệ. Ít nhất, Ian không làm được khiến cho hắn ta ngày càng nôn nóng.

Cũng bởi đứng trước mắt hắn là hai lựa chọn, thứ nhất là thu tay về, rồi lại mang một hy vọng mới về việc những lãnh chúa phương Nam c·hiến t·ranh để hắn có thể tiêu thụ hết mớ 'hàng hóa' của mình, còn thứ hai là bán hết chúng với một cái giá vừa vặn chạm đến ranh giới cuối cùng của chính hắn.

Chỉ là điều này làm cho một tên thương nhân đã ra vào thương trường hai mươi năm như Ian bẽ mặt. Hắn có thể quỳ như một con chó trước lợi ích, nhưng lại không thể chấp nhận rằng bản thân đang thua khi đàm phán với một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.

Thế nên, đầu óc của Ian lúc này bắt đầu vận chuyển cho phép hắn nghĩ đến vài yếu tố khác ngoài miệng lưỡi để giải quyết một thương vụ khó khăn.

Và cứ như vậy, hắn chợt nhớ đến một món hàng 'Lỗi' mới mà hắn vừa nhập vào. Đó là một người Elf, không, phải nói đúng hơn là chỉ có lũ bán Elf mới phát sinh tình huống không có ma lực như món hàng của hắn đang giữ.

Mà giá trị của những Elf không có ma lực chỉ cao hơn một nô lệ tầm thường một chút, và những quý tộc chắc chắn sẽ không trả tiền cho huyết mạch của một sản phẩm 'Lỗi' như thế. Tuy rằng, nó trở nên không xác đinh khi trước mặt hắn đây là một đứa trẻ hẳn là ham mê những thứ khác ngoài những kẻ lý trí như thế.

Vậy nên, Ian khẽ nở ra một nụ cười khoe hàm răng ố vàng của mình, lại nói:



"Chúng tôi còn có tặng kèm..."

Mà điều này làm cho đứa trẻ của chúng ta, Johan Genk hứng thú, hoặc nói cách khác đi là vì mục tiêu này mà hắn đã nhờ cha của mình cho phép bản thân tham dự đối thoại với tay thương nhân trước mắt.

Nhưng diễn thì vẫn cần phải diễn cho nguyên trò nên Johan lúc này chính là mở đôi mắt to tròn của mình ra hết cỡ, giọng tràn đây hứng thú hỏi:

"Ta luôn yêu thích những món quà, nào, ngươi có thể mang gì cho ta đây."

"Một Elf?." Tay thương nhân nhấn mạnh từng chữ hắn nói ra.

"Elf?"

"Phải,"Ian nói."Một bán Elf rất xinh đẹp khi nàng ta trưởng thành."

Và rồi, khi tay thương nhân dứt lời, hắn khoan khoái nhìn Johan đầy ngạc nhiên xem lấy bản thân. Nhưng một người hầu cận vẫn luôn yên lặng nãy giờ ở bên cạnh đứa trẻ này liền tiếp lời. Hắn ta nói:

"Ngươi có thể buôn bán pháp sư?."

Lời lẽ này làm cho Ian nhất thời lúng túng. Lúc này, Hắn ta mới nhận ra đối thủ đánh bất phân thắng bại với hắn còn có một người khác.



Nhưng mà, ngay lúc Ian đang chuẩn bị cho một cuộc đối thoại mới thì Johan lại như một đứa trẻ tò mò hỏi:

"Đó là Elf, phải không? Ta chỉ biết họ qua sách vở."

"Cuối cùng thì nó vẫn là đứa nhóc." Ian nghĩ thầm khi nghe Johan hỏi.

Và với một nụ cười mà hắn ta cho rằng rất lịch sự trên khuôn mặt đầy mỡ của mình, Ian nói:

"Phải, là người Elf, mặc dù nàng ta hẳn mang phân nửa dòng máu của nhân loại."

Rồi cũng như hắn dự đoán, khi nghe về điều này, Johan đầy đứng phắt dậy, giọng đầy kích động mà gấp gáp nói:

"Bao nhiêu, gấp đôi, gấp ba, hoặc là gấp mười. Ta có thể trả rất nhiều tiền nếu ông muốn."

Tất nhiên, Ian bây giờ rất muốn lấy chút máu theo nghĩa bóng của Johan, nhưng ánh mắt sắc lẹm của người cận vệ vừa lên tiếng đã làm cho lý trí của hắn tăng lên. Thế nên, sau khi cân nhắc lợi và hại một cách đầy nghiêm túc, hắn ta mới hạ thấp tư thái xuống nói:

"Ồ, không, không, thưa ngài...Đây là một món quà tặng kèm. Ngài biết danh dự của tôi rồi đấy, nếu không thì tôi có thể nói cho ngài biết rằng bản thân là một người nói một là không làm hai."

"Vậy nên, thưa tiểu lãnh chúa vỹ đại của tôi, ngài chắc hẳn sẽ nhận được nó khi điều chỉnh giá cả theo đúng như những lời tôi nói lúc ban đầu."

Mà Johan lúc bấy giờ cũng không do dự nữa. Hắn nói:

"Được, chắc chắn rồi, Harl, mau đưa hai ngàn đồng vàng cho người bạn của chúng ta đi."

"Nguyện các anh hùng từng tồn tại trên mảnh đất này soi sáng con đường của ngài." Ian mừng rỡ đáp lại.

...

Ai rồi cũng viết lại thôi...