Ta Có Một Võ Học Bảng

Chương 13




Đại hán đầu trọc nghe vậy cười lạnh: "Không ngờ ngươi cũng tìm hiểu đủ rõ đấy."

"Chuyện này là đương nhiên." Trong giọng nói nam nhân cụt tay tràn ngập thù hận "Ba tháng trước, hắn đã chặt một tay của ta, nếu không phải ta nhanh trí, lập tức nhảy lên ngựa chạy trốn, nếu không chỉ sợ đến cả mạng cũng muốn đền vào."

"Đáng thương cho mấy huynh đệ của ta, đều bị Đào Vân Cương cùng đám người của hắn đoạt đi tính mạng. Lần này, ta nhất định sẽ khiến bọn hắn nợ máu phải trả bằng máu!"

Đại hán đầu trọc thấy nam nhân cụt tay lộ vẻ kích động, vỗ vỗ bờ vai của gã: "Yên tâm, chờ thời điểm hắn buôn bán trở về, chúng ta sẽ làm thịt cả đám người bọn hắn, báo thù cho ngươi và cả đám huynh đệ của ngươi."

"Đa tạ lão đại."

Nam nhân cụt tay cúi đầu nói.

"Việc nhỏ." Đại hán đầu trọc cười lớn một tiếng, "Có huynh đệ ngươi gia nhập, trại chúng ta cũng coi như có hình thức ban đầu rồi. Ngày sau không nói là vượt qua Đao Mã bang cùng Hoa Điệp bang, chí ít cũng có thể để lại tên tuổi chúng ta ở vùng này."

"Có lão đại dẫn đầu, điều đó sẽ là chắc chắn."

Gã nam nhân cụt tay vuốt mông ngựa nói.

Đại hán đầu trọc cười một tiếng, cũng không nhiều lời nữa, phân phó một đứa đàn em nói ra: "Ngươi cùng hai người để ý ở đây, nếu như đám người Đào Vân Cương quay về, thì nhớ kỹ lập tức thông báo cho ta."

"Vâng."

Ba tên mã phỉ đáp ứng.

"Còn có, nếu như gặp phải người trại khác, cũng không cần phải xung đột." Đại hán đầu trọc lại nhắc nhở nói, " Dù sao chúng ta cũng chỉ vừa mới lập trại, so với trại khác, thực lực vẫn còn có chênh lệch."

“Nhớ kỹ.”

Ba tên mã phỉ gật đầu.

Gã đại hán đầu trọc quay người rời đi.

Gã nam nhân cụt tay lại liếc mắt nhìn về phía xa, khóe mắt âm trầm.

----

Rốt cục, mặt trời đã ngã về tây.

Lúc này, đội xe Đào Vân Cương đã đến ngoài cửa Khang Vân huyện thành.

"Đã đến!"

Quách Dã cười lớn một tiếng.

Hứa Ninh nhìn hình dáng cửa thành, cũng lộ vẻ vô cùng hiếu kì.

Từ khi tiền thân đi vào Đào gia trang, trừ Vân Trạch đại sơn, thì chưa bao giờ từng đi xa khỏi nhà.

Đây là lần đầu hắn được đi vào Khang Vân huyện thành.

Lúc này, mặc dù vẫn chưa có vào thành, nhưng ngoài cửa thành đã có không ít người ra ra vào vào.

Dòng người đông tấp nập, trừ Đào gia trang ra, đây là lần đầu mà Hứa Ninh nhìn thấy.

"Muốn đưa hàng hóa vào thành, thì hãy giao phí vào thành trước!"

Lúc này, có một binh sĩ mặc giáp thét lên.

Đào Vân Cương cũng đã có kinh nghiệm, cho nên nhanh chóng dàn xếp ổn thoả để được chở hàng hóa vào thành.

Án theo trình tự, Đào Vân Cương giao nộp phí, cuối cùng đám người họ cũng được tiến vào thành.

“Thực sự là khí phái.”

"Quả thật so với Đào Gia Trang còn phồn vinh hơn nhiều.”

“......”

Mặc dù trừ Hứa Ninh ra thì mọi người đã từng vào thành rồi, nhưng mà mỗi lần đến đây nhìn cảnh tượng nhiệt náo này, bọn họ cũng không nhịn được mà tán thưởng.

Ngược lại Hứa Ninh lại rất là bình tĩnh, tuy là nơi này phồn hoa nhiều so với Đào gia trang, nhưng trước hình ảnh đô thị to lớn trong ký ức của kiếp trước, cảnh tượng này cũng không thể gây nên quá nhiều gợn sóng trong lòng Hứa Ninh.

"Các vị đi đường vất vả."

Đào Vân Cương đứng trước đầu xe nói: "Trước tiên chúng ta hãy tìm nhà trọ để đặt chân đã, sau đó ăn bữa ngon. Rồi ngày mai, chúng ta lại liên hệ tiệm thuốc để dỡ hàng."

"Tốt!"

Nghe được nghỉ ngơi cũng như cơm nước, tất cả mọi người đều vỗ tay đồng ý.

Đào Vân Cương sớm đã có kinh nghiệm, liền tiến về phía nhà trọ.

Cộc cộc cộc.

Đột nhiên, từ phía xa truyền đến một tiếng vó ngựa phi nhanh.

Từ xa còn kèm theo tiếng gào to răn dạy.

"Tránh ra, chớ cản đường."

Đào Vân Cương thấy thế biến sắc, liền vội điều chỉnh xe lừa sang một bên, rồi phân phó đám người sau lưng nói: "Lái xe qua bên cạnh, tuyệt đối đừng chắn đường."

Sau đó, chỉ thấy một đội kỵ binh giáp đen lao vùn vụt lao qua.

Bọn họ đều áo giáp màu đen, eo đeo đoản kiếm trường đao, trên mặt mang mặt nạ.

Chỉ lộ ra hai con mắt lạnh lùng hờ hững ở bên trong.

Thời điểm kỵ binh giáp đen đi ngang qua, hai bên đường phố nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Chờ thân ảnh bọn hắn biến mất, mới một lần nữa trở nên náo nhiệt.

"Hắc Giáp vệ. . ."

Nhìn thân ảnh nhóm kỵ binh giáp đen đi xa, trong mặt Đào Vân Cương lộ vẻ vô cùng kiêng kị.

Ở Khang Vân huyện thành, nếu đụng phải bọn hắn, kết cục sẽ rất bi thảm.

"Hắc Giáp vệ?"

Hứa Ninh nghe vậy, cũng là từ trong trí nhớ tìm được tin tức liên quan.

Hắc Giáp vệ, chính là quân đội thuộc về Nguyên Sinh Tông bá chủ cả Phi Vân châu.

Bọn hắn chính là lực lượng mà Nguyên Sinh tông trực tiếp cai quản cả Phi Vân châu.

Ba trăm năm trước, tiền triều hủy diệt, sau đó chiến loạn xảy ra không ngừng, thế gia tông phái tranh đấu lẫn nhau.

Trong lúc đó, cũng chưa có vương triều mới nào nhất thống, từ đó mà diễn biến thành các tông phái hoặc là thế gia chưởng khống châu phủ, trở thành chư hầu xưng vua cắt đất.

Mà người cầm lái cho Phi Vân châu, chính là Nguyên Sinh tông.

"Thật sự là uy phong!"

Quách Dã lộ vẻ hâm mộ: "Nếu có thể gia nhập được Hắc Giáp vệ thì quá tốt. . ."

Vừa rồi đám người lao vùn vụt qua quan đạo, cảnh tượng mọi người né qua một bên, quả thật khiến cho đám người trẻ tuổi nhiệt huyết dâng trào.

Nghe đuợc Quách Dã nói, Đào Vân Cương cười một tiếng: "Tiểu tử ngươi cũng đừng mơ tưởng, lấy thiên phú võ đạo như ngươi, chỉ sợ đời này vô vọng."

Bị cô phụ đả kích, Quách Dã nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không để ý đến, y đã tập thành thói quen.

"Tốt, đi tiếp thôi, tìm nhà trọ đặt chân trước đã!"

Đào Vân Cương tiếp tục điều khiển xe lừa.

Bất quá qua một khắc, Đào Vân Cương như ngựa quen đường củ tìm tới một căn nhà trọ.

Rất rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên bọn hắn đến nơi này, trong nhà trọ chưởng quỹ cùng tiểu nhị đều quen biết Đào Vân Cương, chẳng những nhanh chóng giúp hắn an bài tốt phòng khách, còn an bài thoả đáng cả xe lừa cũng như hàng hóa.

Lúc sau mọi người liền tụ tập trong căn phòng đã được bao trọn, vừa ngồi xuống, thì ngay lập tức thịt ngon, rượu ngon được bưng lên.

"Hứa Ninh, ăn thoải mái đi."

Quách Dã ngồi bên cạnh Hứa Ninh, nhắc nhở.

"Được. . ."

Nhìn một bàn đầy thức ăn, Hứa Ninh cũng không khách khí.

Sau khi đi tới thế giới này, cơ hội ăn đồ mặn cũng không nhiều.

"Cương thúc cũng thật hào phóng . ."

Hứa Ninh nhìn bữa tiệc, trong lòng thầm nghĩ.

Trên bàn mỹ thực rượu ngon rõ ràng không phải thứ rẻ tiền, những thứ này dành cho người tập võ, tốn rất nhiều tiền, ăn bữa cơm này xong, khẳng định sẽ tiêu tốn không ít tiền bạc.

Quả nhiên, sau bữa cơm, ngay khi ký sổ, Hứa Ninh nghe được tiểu nhị báo giá là bốn mươi lượng.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị, nhưng với chi phí lớn như vậy vẫn khiến cho Hứa Ninh líu lưỡi.

Chi tiêu bữa cơm này, bằng bốn tháng thu nhập trước kia của nhà hắn.

"Quả nhiên, ở thế giới này, người vừa có đầu óc vừa có sức mạnh chắc chắn có thể nắm tiền tài trong tay, người thường căn bản không thể nào so sánh được.

Đào Vân Cương tư duy linh hoạt, có đường dây buôn bán dược liệu.

Hơn nữa cộng thêm thực lực bản thân không yếu, chịu bỏ tiền, kết giao đám người võ đạo, cũng có thể bảo trụ tiền vốn buôn bán.

Sau khi cơm nước no nê.

"Hứa Ninh, ngươi rất ít khi đến huyện thành a?" Đào Vân Cương uống đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng ý thức vẫn còn thanh tỉnh, "Thừa dịp này, để Quách Dã dẫn ngươi ra ngoài đi dạo, nhìn cảnh đêm huyện thành."

"Được rồi, vậy các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi."

Hứa Ninh cùng Quách Dã vác mấy người uống say trở về phòng.

Trên bàn, hai người bọn hắn cũng không đụng đến một giọt rượu, những người còn lại thì đều uống thả cửa một phen.

"Tối rồi, mà người vẫn còn nhiều như vậy à."

Ra khách sạn, vừa lúc ánh trăng mới lên, Quách Dã nhìn người đi trên đường cảm thán nói.

Hứa Ninh cũng là phụ họa một tiếng.

Ở Đào gia trang, giờ này, cơ bản mọi người đều đã trở về nhà, người trong thôn trang cũng không có sinh hoạt vào buổi tối.

"Ta tới quầy hàng trên đó coi thử, ta định mua chút đồ cho quả đào với tỷ tỷ ta."

Quách Dã liền dẫn Hứa Ninh đi tới chợ đêm.

Nhìn tiểu thương rao hàng cùng với đèn đường sáng rọi, Hứa Ninh nháy mắt như có ảo giác, giống như mình về tới thời hiện đại.

"Cây trâm này bán thế nào?"

Hứa Ninh đứng trước người bán hàng, nhìn thấy đủ loại cây trâm gỗ, bên trên đều điêu khắc hoa văn đơn giản, rất là đẹp mắt.

"Một cây một lượng bạc."

Người bán cây trâm chính là một lão hán, cười rạng rỡ.

"Một lượng bạc?" Hứa Ninh nói thầm một tiếng mắc mỏ, "Rẻ chút đi"

"Không được."

Lão hán khoát khoát tay, nụ cười vẫn như cũ.

"Thôi được rồi. . ."

Hứa Ninh cũng không biết mặc cả như thế nào, liền chuẩn bị lấy tiền.

Cái cây trâm gỗ này, hắn cảm thấy Hứa Liên chắc chắn sẽ thích.

"Lão già ngươi, lão định gạt người sao?" Quách Dã đè lấy một tay Hứa Ninh đang định lấy bạc, "Một lượng bạc hai cây mộc trâm, bán thì bán, không bán thì dẹp đi, ta không tin sạp hàng khác bên trên cũng bán đắt như vậy."

Bộ dạng Quách Dã đang mặc cả, khiến cho Hứa Ninh nhìn y nhiều hơn một chút.

"Được." Lão đầu hơi ngập ngừng, "Thành giao."

Cứ như vậy, Quách Dã đã giúp Hứa Ninh bớt đi một lượng bạc.

Hắn chọn lấy hai cây mộc trâm, chuẩn bị một cái cho Hứa Liên, một cái cho Đào Đào.

Về phần tỷ phu Đào Vân Xuyên, trước khi Hứa Ninh chuẩn bị rời khỏi Khang Vân huyện thành, sẽ mua cho y hai bình rượu ngon.

Sau đó, Hứa Ninh không tiêu xai gì nữa, hắn sợ sau khi quay về, sẽ lại bị Hứa Liên lải nhải lần nữa.

Ngược lại Quách Dã, mua không ít đồ ăn, còn vài món đồ chơi mới mà Đào gia trang không có, những thứ này, đại bộ phận y đều sẽ cho đám hài tử trong thôn trang.

Bởi chính vì vậy mà Quách Dã rất được lòng đám hài tử trong Đào gia trang.

Đi dạo hơn một canh giờ, hai người mới trở lại khách sạn nghỉ ngơi.

Về sau giao nhận hàng hóa, chỉ sợ phải bận rộn thêm mấy ngày.