Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Quyển 2 - Chương 26-2




Editor: Bella

Beta: Cà ri

Trong phòng đang đốt huân hương.

Mấy ngày gần đây, Trần Vận cảm thấy đau đầu, bởi vậy trong phòng thường xuyên đốt an thần hương, Dương Chiêu cũng không để ý, chỉ cảm thấy mùi hương lần nay so với thường ngày thơm ngọt hơn rất nhiều, ngửi lâu lại có chút tâm thần nhộn nhạo.

"Tay của nàng làm sao vậy? "

Trần Vận yên tĩnh tựa vào lồng ngực của hắn, cho dù có trang điểm qua một lớp son phấn nhưng vẫn không che giấu được vẻ tiều tụy trên khuôn mặt, trên mặt nước mắt vẫn chưa khô làm người khác vô cùng thương tiếc: "Không sao... Không cẩn thận làm bị thương. "

Dương Chiêu trầm mặt, liếc nhìn Thúy Liễu đang đứng một bên: "Nếu như trong cung của nàng có người hầu hạ không chu đáo -- "

"Không trách bọn họ. " Trần Vận lắc đầu, giấu bàn tay bị thương đi, vẻ mặt tái nhợt cười nói: "Là bản thân thiếp có điểm thất thần mới làm mình bị thương, bệ hạ đừng trách bọn họ." 

Dương Chiêu thở dài, ôm lấy thiếu nữ vào trong lòng, tối nay hắn luôn cảm thấy... rất oi bức khó chịu. Một lát sau, trên trán hắn xuất hiện một tầng mồ hôi, ánh mắt mơ màng cau mày muốn đứng lên.

Nhưng Trần Vận lại ôm hắn không buông tay, hai tay ôm chặt lấy hông hắn, giọng nói mềm mại khẽ kêu: "Hoàng thượng... Vận Nhi nóng quá. "

Hầu kết của Dương Chiêu chuyển động, cố chịu đựng kéo tay nàng ra: "Không được, nàng đang mang thai. "

"Nhưng... " Trần Vận cắn cắn môi, thẹn thùng nhìn hắn một cái: "Thái y đã nói qua, chỉ cần cẩn thận một tí...sẽ không có việc gì cả. "

Dương Chiêu vẫn như trước không muốn.

Trần Vận cúi đầu, đôi mắt rưng rưng muốn khóc: "Bệ hạ ghét bỏ Vận Nhi có thai, chê thân thể mập mạp của Vận Nhi, mặt cũng biến thành xấu..."

Dương Chiêu ngắt lời: "Nói bậy. "

Trần Vận ngẩng đầu nhìn hắn, hai hàng nước mắt khẽ rơi: Vậy chàng đừng bỏ lại ta... Bệ hạ, ta chỉ có một mình chàng."

Dưới ánh nến, mỹ nhân rơi lệ. 

Dương Chiêu thở dài một tiếng, cúi đầu hôn thiếu nữ hoa lê đẫm lệ.

*

Buổi sáng thức dậy, Châu Nhi búi cho A Yên một kiểu tóc đang thịnh hành trong cung, chủ tớ đang nói chuyện, bỗng nhiên có một cung nữ đi vào, vẻ mặt kích động: "Nương nương, đại sự không ổn rồi!"

A Yên đứng bật dậy, khẩn trương hỏi: "Canh cổ pháp dưỡng nhan của ta bị cháy khét rồi sao?"

Cung nữ sững sờ: "Cái kia không phải... "

A Yên thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt." Nghe xong thấy không có gì đáng lo, lại tiếp tục nhìn gương vẽ lông mày.

Cung nữ hoàn hồn, khẽ nhỏ giọng nói: "Là muội muội của ngài, Huệ phi nương nương... Sẩy thai rồi."

A Yên không có phản ứng gì.

Hai mắt Châu Nhi trợn to, khó hiểu nói: "Cái thai cũng đã được mấy tháng rồi, làm sao có thể sẩy thai được? Không đúng nha."

"Là sự thật, nô tỳ mới từ bên kia trở về, nghe người trong cung Huệ phi nói, nương nương bọn họ khóc rất dữ dội, một hồi khóc lớn, một hồi rít gào giống như người điên vậy. Nàng không tin hài tử không còn, ai nói cũng không nghe, bệ hạ cũng không khuyên nổi. Ai, cái phi tần khác đều ở đó, ngài cũng đi xem thử đi."

A Yên mang Châu Nhi đến cung của Trần Vận, còn chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết của Trần Vận, nghe chẳng khác nào tiếng quỷ khóc lúc nửa đêm: "Sẽ không, tiểu hoàng tử... Tiểu hoàng tử của ta, bệ hạ, chàng mau nói cho ta biết, tất cả bọn họ đều đang gạt ta đúng không? Tiểu hoàng tử của ta vẫn còn rất khỏe mạnh, rõ ràng hắn vẫn còn đang trong bụng ta, còn có thể đá ta nữa đây... Bệ hạ, bệ hạ!" Giọng nói khàn khàn, cao giọng thét lên câu cuối cùng đã không nói thành lời.

A Yên đứng bên ngoài cửa điện, dù ở xa nhưng vẫn ngửi thấy mùi thúc tình hương, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Trần Vận vì tranh sủng bí quá hóa liều, đánh xuống thế cờ nát này.

Châu Nhi nhẹ giọng nói: "Nương nương, chúng ta đi vào không? "

A Yên lắc lắc đầu, xoay người rời đi.

Sau đó, Châu nhi hỏi thăm được tin tức, trở về nói cho A Yên: " Người trong cung Ngũ tiểu thư nói, cái thai đã mất kia quả thật là một hoàng tử, chỉ tiếc là.... "

A Yên nhìn vào gương, thử một chút phấn mới điều chế, im lặng không trả lời.

Châu Nhi nhỏ giọng nói: "Nương nương, ta còn nghe nói, Ngũ tiểu thư sẩy thai là bởi vì bệ hạ không nhịn được, ai da, nói đến cũng là nghiệp chướng, hậu cung ba ngàn mỹ nhân, bệ hạ cớ gì cần phải -- "

"Huân Hương trong cung Trần Vận bỏ thêm thúc thình hương. "

Châu Nhi ngẩn ngơ: "Nàng đang nghĩ cái gì vậy? Cố tình không muốn sinh đứa nhỏ này ra sao? Nếu Bệ Hạ biết được sẽ đau lòng cỡ nào a... "

A Yên cười cười.

Cho dù Hoàng đế có thật sự đau lòng thế nào đi nữa, mười ngày nửa tháng cũng sẽ quên, hậu cung ba ngàn mỹ nhân, hắn rồi cũng sẽ có hài tử khác, trong lòng hắn cũng rõ ràng điểm này. Mà Trần Vận, mười tháng hoài thai, cốt nhục liền tâm, đứa bé kia từng là toàn bộ thế giới của nàng, là tất cả mong mỏi tốt đẹp cùng hy vọng của nàng. Cuối cùng lại trở về con số không.

*

Sau khi Trần Vận sẩy thai, trạng thái tinh thần cực kém, đôi lúc đột nhiên cười to lại đột nhiên khóc rống, điên điên khùng khùng, có lúc chứng điên phát tác lại cầm cây trâm cài tóc đâm gối, đâm chăn... Đến lúc sau, lại biến thành đâm chính mình.

Nô tài trong cung cũng không có biện pháp, vì phòng ngừa Huệ phi tự làm hại bản thân, chỉ có thể nhốt nàng ở trong phòng,  nhìn chằm chằm nàng mọi lúc mọi nơi. 

Lúc đầu, hoàng thượng còn thường xuyên đến thăm. Hắn ấm ấp nhỏ nhẹ với Trần vận, an ủi nàng, hài tử không còn cũng không sao, về sau bọn họ vẫn có thể có thêm nhiều hài tử khác.

Trần Vận nghe xong, không những không chịu hiểu, trái lại càng thêm thống khổ, run giọng nói: "Nhưng bệ hạ... Ta chỉ cần đứa con kia thôi. Hắn là con của ta a, bệ hạ! "

Dương Chiêu thở dài, mặt mày đau thương: "Trẫm biết nàng thương tâm, trẫm cũng đau lòng... Vận Nhi, hắn cũng là hài tử của trẫm, trẫm cũng đau lòng giống như nàng. "

Không, không giống nhau.

Khi tỉnh táo Trần Vận thường hay nghĩ rằng, đó căn bản là không giống nhau. Miễn cưỡng xẻo xuống một miếng máu thịt, cảm giác mất đi cốt nhục chí thân, ngoại trừ nàng, ai cũng không thể hiểu rõ được cảm giác này. Nếu hắn thật sự cảm giác được, hắn sẽ không nói còn muốn có những hài tử khác. Tiểu hoàng tử của nàng, ai cũng không thể thay thế được.

Trần Vận như một đóa hoa héo tàn, nhanh chóng suy yếu, cuối cùng trở thành một bộ dáng mảnh khảnh trắng bệch. Mặt mày vĩnh viễn ủ rũ, sầu não uất ức, không còn hoa nhường nguyệt thẹn như trước.

Mỗi lần Dương Chiêu tới, Trần Vận đều lôi kéo hắn, thao thao bất tuyệt nói về tiểu hoàng tử, nói rằng hắn nghịch đến cỡ nào, lúc nghe nàng nhẹ nhàng hát tiểu khúc lại ngoan ngoãn bao nhiêu.

Dương Chiêu thần sắc phức tạp, thở dài nói: "Vận Nhi, hài tử không còn, còn có thể sinh tiếp, dù có chuyện gì cũng phải tiếp tục tiến về phía trước... Có một số việc nên quên đi là cách tốt nhất. "

Trần Vận không nghe, vẫn làm theo ý mình. Sau lần đó, số lần Dương Chiêu đến cung của nàng càng ngày càng ít, thời gian dần trôi qua cũng không còn đến nữa.

Nàng vẫn luôn sống trong quá khứ của mình, sống ở trong bóng bối u ám khi mất đi tiểu hoàng tử, điều đó làm hắn chán ghét....Giống như lúc trước, hắn chán ghét tỷ tỷ luôn sa vào hồi ức năm xưa, giữ khư khư lời tuyên thề hứa hẹn của hắn dành cho tỷ tỷ. Thì ra, trong cõi đời dài đằng đẵng này thật sự có nhân quả báo ứng. Trong hậu cung, những Tần phi đã từng kết thù với Trần Vận, thấy nàng thất sủng liền tới chê cười, bỏ đá xuống giếng.

Nhưng A Yên vẫn không đến. 

Lại qua thật lâu, có một ngày, Trần Vận tỉnh dậy, nhìn qua tinh thần không sai. 

Sau khi đã trải qua một khoảng thời gian rất dài, đây là lần duy nhất Trần Vận trở nên tỉnh táo, nàng bình tĩnh dặn dò Thúy Liễu, đến Hướng Рoa cung mời Trần quý phi đến đây ôn chuyện.

Thúy Liễu bất đắc dĩ đi ra ngoài, vốn tưởng rằng cái vị nữ nhân lãnh huyết không niệm tình tỷ muội ruột thịt sẽ không tới, không nghĩ tới rằng A Yên thế mà lại đáp ứng.

A Yên nhìn Trần Vận đang ngồi ở bên cửa sổ.

Chưa tới nửa năm, cái lứa tuổi đẹp nhất của người thiếu nữ nay đã trở thành một bộ xương khô thiếu sức sống.

"Tỷ tỷ." Trần Vận mở miệng, có chút hoảng hốt: "Ta nghĩ... Ta cuối cùng đã hiễu rõ rồi, cảm giác khi đó ngươi nằm trên giường bệnh là thế nào rồi. "

Nàng thấp giọng cười thành tiếng, đuôi lông mày khóe mắt, tất cả đều là trào phúng: "Trước đây nghe người ta nói, để tồn tại được thật khó a, ta nghĩ rằng, dù có khó khăn hơn nữa cũng tốt hơn là chết, chết là mất hết mọi thứ, không phải sao? Nhưng hôm nay..." Tay của nàng đặt lên bụng khẽ xoa, động tác này đã thành thói quen: "... Thì ra, con người thật sự có thể vượt qua cảnh sống không bằng chết. "

"Tỷ biết không? Đêm đó, ta hạ thuốc Hoàng thượng, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết."

"Nhưng ta lại hi vọng hắn biết, tình nguyện cho hắn thấy rõ ta tâm địa rắn rết đến cỡ nào thì mới không cần ta nữa, dù sao cũng tốt hơn hiện tại... "

"Chỉ vì gương mặt này... Hắn đã từng sủng ta yêu ta, chỉ vì gương mặt này của ta giống tỷ, khuôn mặt đẹp đã không còn, ân tình cũng không còn." Trần Vận nói xong thở dài, trong lời nói tràn đầy ủ rũ.

"Tối qua ta lại nằm mơ, mơ thấy tiểu hoàng tử lớn rồi, mặc y phục ta may cho hắn, đứng trong Ngự Hoa Viên nhìn về phía ta vậy tay, cười."

"Thật tốt a, ta vốn có thể có một đứa bé, đứa bé chỉ thuộc về mình ta. "

"Chỉ vì một ý nghĩ sai lầm, mà giờ không còn gì hết... tất cả cũng vì thứ tình cảm của nam nhân bạc tình bạc nghĩa kia. "

"Không đáng, quả thực không đáng a... "

"Tại sao đời người, chỉ cần bước sai một bước lại không thể quay đầu cơ chứ? " Nước mắt không tiếng động rơi xuống.

Nàng mới mười bảy tuổi, như hoa như ngọc nhưng lại mệt mỏi như vậy, phảng phất như vừa trải qua một đời dài đằng đẵng.

A Yên uống xong một chén trà, đứng dậy rời đi, trước sau chưa từng mở miệng.

Nhưng Trần Vận lại cảm thấy thoải mái, nói xong những phiền muộn chất chứa trong lòng, nàng đã không còn chấp niệm, nàng nghĩ rằng, nàng cần phải chính miệng nói một tiếng xin lỗi với tỷ tỷ, nhưng nàng không nói, tỷ tỷ cũng sẽ không muốn nghe. Thôi, cứ như vậy đi.

Mộng, cũng nên tỉnh rồi.

*

Đêm đó, Huệ phi Trần Vận treo cổ tự vẫn trong phòng, lúc cung nữ phát hiện ra thì nàng đã sớm khí tuyệt bỏ mình.

*

Lại qua non nửa năm, tháng chạp rét đậm, gió tuyết bay phấp phới.

Đêm khuya, Dương Chiêu mới từ Dưỡng tâm điện đi ra, cách đó không xa truyền đến một loạt bước chân hỗ độn, Lưu công công dẫn một binh kính bộ dạng uể oải không thể tả, thở không ra hơi chạy tới.

"Bệ hạ, tám trăm dặm phía Tây Bắc cấp báo... Nhạc Thiếu soái, làm phản rồi! "