Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Quyển 5 - Chương 52-2




Editor: Hua Shenyu

Beta: Cà ri

Hôm nay, tà giào xã đoàn nổi danh toàn trường, đổi thành chạng vạng chạy bộ.

Bên sân bóng rổ, có mấy nam sinh mới đánh xong một trận bóng rổ, đang ngồi trên đất nghỉ ngơi, nhìn thấy một đám nữ sinh ăn mặc kì quái, chạy qua trước mặt họ.

Có người đối với cô gái xinh đẹp chạy dẫn đầu, huýt sáo.

Vốn cho rằng sẽ không có hồi đáp. Thật không ngờ, nữ sinh vậy mà chạy chậm lại, quay đầu nhìn qua, cười mỉm một cái.

Cổ nhân nói Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, Lục cung phấn đại vô nhan sắc*, thật sự là rất có đạo lí.

*Xuất phát từ hai câu thơ trong Trường Hận Ca: "Nàng liếc mắt nhìn lại, mỉm cười một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh, ( Khiến cho) Các phi tần trong sáu cung đều như không có nhan sắc.

Quá xinh đẹp, mặt mày ngũ quan đều không thể bắt bẻ, dáng người quyến rũ mời gọi người ta chảy máu mũi, ngay cả mồ hôi trên trán cũng lấp lánh mê người.

Nam sinh huýt sao ngây người rất lâu, cho tới khi bạn hắn dùng cùi chỏ thúc hắn, mới tỉnh người lại: "Mẹ nó, cho dù là thiếu nữ trong hội tà giáo bất lương... Nhưng mà Hoắc Yên thật sự rất chuẩn, muốn thượng ghê."

Người bên cạnh cười nhạo: "Không sợ chết thì đi thử là biết liền.....lần trước một đàn anh nào đó ở cùng kí túc xá với tao đối mặt tỏ tình, hắn con mẹ nó vừa mới nói được mấy câu, đội cảm tử bất lương thiếu nữ đó của Hoắc Yên vây lại, mỗi người một câu trực tiếp dùng nước bọt dìm chết hắn."

"Nói cái gì?"

"Kêu hắn tránh xa Hoắc đại tiểu thư một chút, đại tiểu thư bận mang mọi người cùng nhau mỹ nhan thịnh thế, đi tới đỉnh cao của cuộc đời, không có thời gian để lãng phí nói chuyện yêu đương."

"... Quả nhiên là tà giáo."

Qua mấy ngày, cũng ở bên sân bóng rổ, bọn họ lại nhìn thấy nhóm thiếu nữ bất lương chạy bộ, chỉ là trong đội ngũ, có thêm mấy nam sinh thân hình mập mạp cùng chạy.

"Mục tiêu của chúng ta là..."

Lần này không phải là trăm miệng một lời, đáp án phân thành hai phần.

"Mỹ nhan thịnh thế."

"Đẹp thành nam thần."

Làm cho mọi người cảm thấy rất kì lạ.

Cho đến khi đám người chạy bộ xong, nữ sinh ngồi một bên nghỉ ngơi, các nam sinh mập mạp mua nước suối quay về, vặn nắp chai lần lượt đưa cho các cô.

Ồ, thiếu nữ bất lương tìm được mấy tên osin bưng trà rót nước miễn phí.

"Lại nói, thật là không có ai theo đuổi Hoắc Yên? Đã từng là em gái béo phì nặng hai trăm cân, hẳn là rất thiếu tình yêu nha."

"Hết cách, người ta là phú nhị đại hàng thật giá thật, không thiếu tiền, dùng tiền theo đuổi không được."

"Tài tử khoa trung văn không một người ra tay?"

"Có."

"Kết quả thế nào?"

Người nói chuyện kia đau thương mà thở dài: "Tài tử khoa trung văn nào đó, viết thư tình ngàn chữ gửi cho đại tiểu thư, đại tiểu thư xem xong, đem thư trả lại, chỉ nói hắn quá ảo tưởng, viết dài như vậy, tổng quát tình cảm của hắn thế nào, bảo hắn phải chuyên chú vào nhan sắc của đại tiểu thư. Sau đó, tài tử đi về viết lại một lá thư khác."

"Sau đó?"

"Sau đó, đại tiểu thư lại xem xong, tiếc nuối nói với hắn, không được, cho dù hắn đã rất cố gắng, nhưng vẫn là không sánh được với văn chương của ai đó viết cho cô ta, văn phong không có đẹp đẽ như thế, tình cảm cũng không đủ phong phú, đọc xong không khiến cho người ta lưu luyến, cũng không cảm động đến mức mang đi cất giữ."

"Ai đó? Hoắc Yên là hoa có chủ rồi? Ai thế?" (Đường đại tài tử chứ ai~~)

"Tài tử cũng hỏi vậy, đại tiểu thư trả lời, là một người đàn ông đã từng tổn thương cô ta sâu sắc, một đời văn hào."

"Gì? Tô Lương từ khi nào mà biến thành một đời văn hào rồi?"

"Có ma mới biết."

Mấy tên nam sinh còn đang tám chuyện.

Cách bọn họ không xa, thiếu niên đứng dựa tường, trong miệng ngậm điếu thuốc, trong tay cầm bật lửa, ánh lửa sáng rồi lại tắt, lập lại nhiều lần.

Hắn cười lạnh, vứt điếu thuốc còn chưa đốt.

Từ trong bóng tối đi ra, hắn khom lưng, nhặt một trái banh bóng rổ đang lăn, ném về phía người nói chuyện lớn tiếng nhất, chính xác trúng ngay gáy đối phương.

Người kia ngây ngốc một hồi, quay đầu lại, tức giận: "Mẹ nó, đứa nào....."

Thiếu niên đứng đối diện với tên kia, dưới mái tóc rối, là một đôi mắt lạnh lùng, dài nhỏ mà xinh đẹp, đáy mắt mang theo lệ khí, chỉ cần nhìn một cái là khiến cho người ta không còn cáu kỉnh.

"Tô, Tô Lương..."

Tô Lương nhếch miệng, lại liếc nhẹ hắn một cái, hai tay bỏ vào trong túi quần, quay người bước đi.

Hoắc Yên.

Kể từ khi cô gái đó quay về, kể từ lúc khai giảng--- trường học lớn như vậy, không có được một chỗ yên tĩnh.

Đi tới chỗ nào, cuối cùng cũng nghe thấy cái tên đáng ghét kia.

Hoắc Yên, Hoắc Yên.

- -- phiền chết được.

Biến gầy rồi thì thế nào? Biến thành xinh đẹp rồi thì sao?

Vẫn là người buồn nôn như vậy.

Ngoài trừ tiền ra không có ưu điểm gì khác, cứng đầu lại ngu xuẩn, thích kéo bè kết đảng, cậy thế ức hiếp người, tầng lớp người yếu thế giống như Chu Sở Sở, chính là đối tượng để cho cô ta tổn thương.

Tô Lương đột nhiên dừng lại.

Hắn khom lưng, ngón tay thon dài ấn lên đầu gối chân phải.

Đệch.

Gần một năm rồi, vẫn còn đau.

Làm sao mà quên được chứ?

Hắn với tên béo chết tiệt kia còn ghi một món nợ cũ cần phải thanh toán.

*

A Yên nhận được một tin nhắn mới vừa gửi đến, khóe miệng từ từ xếch lên.

- --- Lúc trước là lỗi của tôi, tôi không nên đăng tin ở trong diễn đàn của trường, cũng không nên gọi cô là tên béo chết tiệt. Tôi muốn đối mặt với cô xin lỗi, tối chủ nhật....gặp nhau ở công viên cạnh trường học, có được không?

Người gửi: Tô Lương.

A Yên gõ hai chữ, bấm gửi đi.

- -- được thôi.

Cô có thể tưởng tượng được, sau khi đối phương nhận được câu trả lời, lộ ra nụ cười nhạt đắc ý.

Haiz, đáng thương cho một khuôn mặt xinh đẹp mà lại ngu ngốc.

Trì Trì hỏi: "Chị Yên, đang xem cái gì mà say sưa như vậy?"

A Yên nói: "Tô Lương gửi tin nhắn cho chị."

Người bên cạnh nghe vậy, tất cả liền lập tức bu lại, bao gồm cả mấy nam sinh mập mạp mới vừa nhập hội.

Tích cực nhất cũng là bọn họ.

"Chị Yên, tên khốn khiếp kia còn có mặt mũi tìm chị, mẹ nó, đánh hắn đi!"

"Đã sớm nhìn tên mặt trắng đó ngứa mắt, tưởng lớn lên mặt đẹp thì ghê gớm lắm sao?"

"Một mình em cũng có thể đánh hai tên như hắn, dùng cân nặng áp chế hắn, một chút cũng không áp lực!"

Trì Trì lườm bọn họ, lớn tiếng "xuỵt " một cái, sau đó nói: "Сhị Yên, bọn họ nói đúng, Tô Lương quá bồn nôn, lúc trước đăng thiếp ba, căn bản không để lại đường sống cho chị. Chúng ta nghĩ cách, dạy dỗ hắn một trận, còn có con nhỏ lần trước nữa... Chu Sở Sở, em cũng không thích nó lâu rồi, dứt khoát gọi ra luôn, hẹn bọn họ ra ngoài đánh nhau!"

A Yên bật cười, hai tay khoanh lại, ôm sát người, chậm rãi nói: "Chúng ta là đoàn thể bất lương có tổ chức, có kỉ luật, không cần phải nóng nảy như vậy."

"Vậy phải làm sao?"

"Đương nhiên là---" A Yên lại cười tiếp, đứng lên: "Không phải sợ, đánh hắn."

*

Cuối mùa thu, nhiệt độ chợt giảm xuống.

Chín giờ tối, trong công viên người đều đi hết rồi, thỉnh thoảng chỉ có một hai người qua lại.

Tô Lương ngồi trên băng ghế dài, hai chân bắt chéo, áo khoác rộng thùng thình khoát trên người.

Qua một lát, hắn nhíu mày, ho khan vài tiếng.

Thứ bảy ngày hôm qua, hắn tranh chấp với cha dượng, cha dượng vung ghế đập lên người hắn, hắn đỡ được, cuối cùng quậy đến không thể tách ra được, bà mẹ vô dụng kia của hắn lại giúp cha dượng tiện nghi kia, hắn tức giận bỏ nhà đi, hắn ở bên ngoài lắc lư cả đêm.

Không may là tối qua trời mưa, hắn bị ướt sũng, bị cảm cúm rồi.

Thật sự là không đúng lúc.

Chín giờ mười phút, có người đi về phía bên này.

Bóng hình xinh đẹp mảnh mai, dưới ánh trăng, đẹp đến không giống người trần.

Tô Lương đưa mắt nhìn, mặc kệ cơn đau đầu đang lên, đứng dậy: "Hoắc Yên."

A Yên đứng trước mặt hắn: "Сậu nói, muốn xin lỗi với tôi?"

Tô Lương bật cười, tiếng nói khàn khàn, nhưng trong mắt tràn đầy ác ý: "Cô cảm thấy có thể sao? Bà mập chết tiệt, tôi nói lâu rồi, cô chờ --- chân của ông đây, cô chuẩn bị bồi thường thế nào?"

"Lúc trước không phải đưa cậu tiền rồi sao? Chân cậu gãy rồi, vậy thì coi như là tiền thuốc, cậu mà chết, thì coi như là tiền cúng điếu."

Lời nói ác độc như vậy, vậy mà cô gái đó cũng nói được, bình tĩnh như là nói chuyện thời tiết.

Tô Lương nheo mắt lại, tay để trong túi quần đã nắm thành đấm: "Rồi sao, cảm thấy cô gầy rồi, so với lúc trước có hơi giống con người rồi, thì cho là có bản lĩnh ở trước mặt tôi kiêu ngạo?"

A Yên liếc nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Lúc tôi mập không kiêu ngạo sao? Chân của cậu gãy thế nào?"

Tô Lương cắn răng, tay nắm thành đấm, rút tay từ trong túi ra, buông xuống bên người: "Cô còn mặt mũi nhắc đến --- đi chết con mẹ nó đi, cô có biết hay không, ông đây ở trong bệnh viện, mỗi lần có người khác hỏi chân tôi bị làm sao vậy, làm sao lại bị người ngồi gãy, ánh mắt đó của bác sĩ... Hoắc Yên, tôi bình thường không đánh con gái, nhưng cô không giống.... Cô thật là con mẹ nó không phải người."

A Yên cúi đầu, nhìn tay hắn: "Muốn đánh tôi?"

Tô Lương cười lạnh.

A Yên tiến lại gần hắn, ngước mặt lên.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt của thiếu nữ xinh đẹp như thế, con ngươi như mỉm cười, môi cong đỏ, ý cười giữa mắt và lông mày như lộ ra, ánh trăng theo sau đó như trở nên dịu dàng.

Nhịp tim của Tô Lương đập mạnh một cái.

Hắn rất nhanh phản ứng lại, hừ lạnh một tiếng che giấu: "Tỉnh lại đi, muốn quyến rũ tôi, muốn làm tôi mềm lòng, nằm mơ --- cô ở trong lòng tôi mãi mãi là bà mập chết tiệt, đồ xấu xí."

A Yên nhướng mi khiêu khích, giọng nói dịu dàng: "Cậu đánh đi."

Tô Lương giơ tay lên.

Thực ra, tay hắn cơ bản không có sức lực...đối diện với khuôn mặt đó, hắn thật sự không có ý đánh, chỉ là muốn hù dọa đối phương thôi.

Nhưng mà.

Tay hắn đưa đến giữa chừng, phía sau có người lên tiếng nói: "Ê, tên mặt trắng!"

Tô Lương theo bản năng quay đầu lại.

Người kia ném vào hắn cái gì đó, hắn đau đớn la một tiếng, nhắm mắt, cúi người, mắt đau như bị lửa đốt, đâm chọc vào mắt, mở mắt không nổi, nước mắt trào ra.

- --- bình xịt hơi cay làm bằng ớt?

"Mày còn muốn đánh chị Yên của chúng tao nữa không? Tên mặt trắng, bình xịt hơi cay phòng sói tặng cho mày."

"Mày không phải là rất lớn lối sao? Trên diễn đàn đăng bái thiếp rất vui phải không? Ra mặt giúp Chu Sở Sở khoái trí lắm đúng không? Mày bây giờ còn khoái trí không?"

Tô Lương thở nặng nề, qua một hồi lâu, mới có thể đứng dậy, miễn cưỡng mới thấy rõ bóng người.

Đứng xung quanh có ít nhất mười người, nam nữ đều có.

Mỗi người một câu, líu ra líu rít, nước bọt bay loạn.

Hắn dùng sức chớp chớp mắt, lắc lắc đầu.

"Đã nói trước rồi, bạn học Tô, cậu không nên có khuôn mặt đẹp mà lại ngu xuẩn như vậy, sớm muộn gì cũng trở thành bia đỡ đạn đáng thương."

Tô Lương quay người lại, nhìn bóng dáng mơ hồ của đám người kia: "Mẹ nó, Hoắc Yên, cô ỷ vào hôm nay ông đây bị bệnh, nếu không phải là ông bị sốt---"

"Đừng có mở miệng ra là ông đây." A Yên đi đến vài bước, hời hợt nói: "Bộ dạng này của cậu, muốn làm ông của ai? Chỉ có thể biến thành cháu của người khác."

"Сô ---- cô đợi đó."

A Yên mỉm cười, hai tay khoanh trước ngực: "Tôi đã chờ rất lâu rồi, bạn học Tô, cậu luôn làm tôi thất vọng, trò vặt này, nữ sinh sơ trung đã không chơi nữa rồi." Cô nhìn thiếu niên có chút đau đơn khó nhịn, cắn răng không cầu xin, không hỏi người cần nước suối, đột nhiên hỏi: "Cái cậu gọi là thiếu niên bất lương mạnh nhất của khóa trước, tay đấm vương ---- đối thủ là nữ sinh tiểu học sao?"

"Hoắc Yên, cô đừng quá kiêu ngạo!"

A Yên thở dài, hai tay nâng mặt hắn lên, dịu dàng nói: "Cậu nhìn cậu đi, thật tội nghiệp...bị sốt rồi, không có nhà để về, không có người đau lòng. Muốn trả thù tôi, lại rơi vào tình trạng thảm hại như vậy, chỉ có thể ở đây sủa bậy, không khả năng uy hiếp. Cậu thật sự là thiếu niên bất lương thảm nhất của kỳ trước."

Đầu Tô Lương đau khủng khiếp, hỗn loạn, hắn mạnh mẽ chống đỡ tinh thần, làm bộ trấn tĩnh nói mấy chữ: "Tôi sẽ không để yên cho cô, không như vậy...." Nói xong lời cuối, hôn mê, trực tiếp ngã xuống, nằm trên đất.

Trì Trì hận không thể đạp hai cái lên người hắn, hừ lạnh một cái, hỏi: "Chị Yên, xử lí thế nào?"

A Yên nhìn thiếu niên hôn mê, ánh mắt bình tĩnh: Em nói đúng, không thể đơn giản như vậy." Nói xong, lấy di động ra, gọi một cú điện thoại: "Alo, 120 phải không? Tôi cần giúp đỡ...không có việc gì lớn, bạn trai cũ của tôi tìm tôi gây rối, bị tôi mắng đến ngất rồi."

*

Kí túc xá nữ, trong phòng ngủ.

Mấy nữ sinh vây quanh bên cạnh A Yên, ngồi dưới đất gõ chữ lách cách, qua một lát, ngẩng đầu lên: "Сhị Yên, chị xem tiêu đề này thế nào?"

A Yên thả gương xuống, nhìn một chút, lắc đầu: "Không đủ hấp dẫn người đọc."

Nữ sinh khác nói: "Cái này của em thì sao?"

A Yên nói: "Quá bình thường, cần phải tò mò hơn."

Trì Trì đột nhiên nói: "Chị Yên, tiêu đề của em khẳng định chị sẽ thích! Nặc danh đăng nên thiếp ba, vài phút là lượt xem bùng nổ, chỉ cần nhìn thấy khẳng định sẽ click xem."

A Yên nhìn màn hình máy tính, bật cười: "Ừ, rất tốt."

Trì Trì cười lớn: "Ha ha, tức chết tên họ Tô."

"Vua cũng thua thằng liều, không biết xấu hổ, vĩnh viễn chỉ sợ càng không biết xấu hổ." A Yên cảm thán một câu, nhìn Trì Trì: "Nội dung tùy ý biên tập, tùy ý viết, vẫn là cái tôn chỉ kia, nói cho hắn có đến trăm cái miệng cũng không bào chữa được, dù sao là hắn tự mình thừa nhận hắn cùng chị mua bán tình cảm."

Trì Trì gật đầu: "Được."

*

Hai tiếng sau, trên diễn đàn trường học xuất hiện một thiếp ba thần bí.

"Bái vúi mấy năm trước, tôi bao nuôi tên đàn ông nấm kim châm họ Tô nào đó."