Editor: Cà Ri
"Không, Lâm tiểu thư hiểu lầm."
A Yên nhìn người đàn ông đối diện.
Trình Dĩ Hàn khẽ mỉm cười, giọng điệu ôn hòa mà chân thành: "Tôi cho rằng cô là nữ chính tốt nhất được chọn, cho nên tôi tìm cô bàn bạc hợp tác, đây chính là ý thức trách nhiệm tôi đối với tác phẩm nên có, không có bất kỳ điều kiện kèm theo, cô đồng ý đóng, vậy đương nhiên là tốt nhất."
A Yên nghiên người về phía trước, cầm lấy chén trà trên bàn, uống một hớp, cười nói: "Thành ý của anh tôi nhận được, cảm ơn anh thưởng thức.... Được rồi, lời khách sáo nói xong rồi." Giữ một bức tường ấm áp, thở dài: "Thầy Trình, có thể nói trọng điểm sao?"
Trình Dĩ Hàn ngẩn ra: "Tôi thật sự là..." Hắn bỗng nhiên ngừng lại, chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng, mỉm cười: "Cô nói rất đúng, tôi đương nhiên là có lòng riêng, tuy rằng không có liên quan đến công việc."
A Yên là ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
Trình Dĩ Hàn lặng im suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: "Tôi không có dự định kết hôn."
A Yên nhấn mạnh: "Nói điểm chính."
Trình Dĩ Hàn nhìn ánh mắt của cô có chút bất đắc dĩ: "Lâm tiểu thư, đây là trọng điểm. Tôi đang độc thân, không có dự định kết hôn, chúng ta..." Hắn cúi đầu, đặt tay lên môi, khẽ ho khan, không biết có phải do dư âm từ rượu ban nãy không mà chóp tai ửng đỏ: "... Chúng ta rất hợp phách, tôi sẽ là một người yêu đủ điều kiện, chúng ta ở bên nhau, truyền thông nhiều nhất cũng chỉ trêu chọc vài câu, đánh giá chung là hoàn toàn tích cực."
A Yên thở dài: "Thầy Trình, anh là người tốt... Thực không dám giấu giếm, nếu như anh thật sư lấy lý do này làm quy tắc ngầm, độ khả thi thành công có thể cao hơn một chút."
Trình Dĩ Hàn nhíu mày một cái, lập tức vừa buông ra, không chút biến sắc.
A Yên bình tĩnh nói: "Tôi từ chối."
Trình Dĩ Hàn hỏi: "Có thể nói lý do ra sao?"
A Yên gật đầu: "Thứ nhất, không có giá trị lợi dụng, không có lý do để ngủ với anh. Thứ hai, tôi không có được quần thể nam tính phấn thân thể khổng lồ."
Trình Dĩ Hàn lặng im một hồi, vẫn không nghĩ ra, không nhịn được hỏi: "Vậy thì thế nào?"
A Yên nhíu mày: "Đây là vấn đề lớn. Bọn họ coi tôi trở thành khuê nữ trong mộng, người tình trong mộng, Kiều Thần là quá khứ, có thể bỏ qua không tính, nếu như bên cạnh tôi lại có người... Thầy Trình, anh sẽ hi vọng người tình trong mộng của mình, mỗi ngày ngủ trong lòng người khác sao?"
Trình Dĩ Hàn mở miệng: "Lâm Yên, cô —— "
"Anh sẽ không." A Yên ngắt lời hắn, ngữ khí rất nghiêm túc, bình tĩnh: "Anh sẽ rất bi thương, anh sẽ đau lòng, anh sẽ không có cách nào nhìn thẳng vào tôi, do đó làm giảm đáng kể nhiệt tình theo đuổi thần tượng, thế cho nên mất đi bình luận khen ngợi động lực của tôi."
Trình Dĩ Hàn dở khóc dở cười.
Logic này... Có vẻ như không có gì sai.
Khắp nơi đều là máng nước, vớ vẩn muốn chết.... Nhưng hắn suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết sửa lại từ đâu: "Lâm Yên, ý của em là, vì đám người xa lạ trên mạng đối với em mơ tưởng hão huyền kia.... em muốn từ chối tôi?"
A Yên không vừa lòng nói: "Sao lại là người xa lạ, đó là fan club của tôi."
Trình Dĩ Hàn không có gì để nói.
A Yên nhìn vẻ mặt của hắn, khẽ cười một tiếng, đứng lên đi tới: "Thầy Trình, tôi đã sớm nói rồi, dã tâm của tôi, so với Trang Chính Thanh còn lớn hơn nhiều, sao anh mau quên như vậy? Qua thôn này liền không có tiệm này, người là phải vì sự lựa chọn của chính mình mà chịu trách nhiệm."
Cô đi tới bên người Trình Dĩ Hàn, ngồi xổm xổm người xuống, ha tay đặt trên đầu gối hắn, ôn nhu cười nói: "Không phải anh là một phía đầu tư trong bộ phim này sao? Quyền lợi khá lớn đâu... Anh thật sự đối với tôi muốn ngừng mà không được, thì thêm nhiều hơn hai phân cảnh diễn thân mật, anh biết là tôi sẽ phôi hợp với anh mà."
Cửa khu biệt thự, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen ngừng lại.
Bảo vệ đi tới, còn chưa hỏi, cửa sổ xe đã chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú của thiếu niên, bên trong bóng tối, đinh tai màu máu léo lên ánh sáng màu đỏ tươi: "Tôi đến tìm cha nuôi của tôi, Trình Dĩ Hàn."
Cửa sổ xe đóng lại.
Nụ cười trên mặt thiếu niên biến mất trong nháy mất không còn tăm tích, chờ bảo vệ cho đi, bỗng dưng đạp mạnh cần ga, xe như mũi tên rời cung, xông ra ngoài, thoáng cái đã tan vào bóng đêm, chỉ để lại tro bụi tung bay.
Dừng xe lại, Trang Chính Thanh chân bước dài một bước, xe không tắt máy, của xe không khóa, hắn cũng không để ý tới, vài bước đã vọt tới cửa lớn... Cửa không khóa.
Máu của hắn đều lạnh.
Kịch liệt như thế nào mà cửa cũng không kịp khóa lại?
Mở cửa đi vào, hắn trở tay dùng sức đóng sầm cửa, quơ lấy gạt tàn thuốc trong tay, vừa nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, bất chấp tất cả, ném về phía hắn.
Trình Dĩ Hàn nghiêng đầu, tránh đi.
Gạt tàn thuốc rơi xuống thảm trải sàn, phát ta một tiếng vang trầm thấp.
A Yên ngồi xổm bên người Trình Dĩ Hàn, quay đầu.
Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, con ngươi đen tức giận đến bùng cháy.
Nhưng nhìn bộ dáng của hắn thật sự rất buồn cười, đặc biệt là đi sai giày.
Trình Dĩ Hàn xoa xoa mi tâm: "Lại là cậu."
Trang Chính Thanh cười lạnh: "Dám làm không dám chịu. Làm sao, cướp được đặc biệt có cảm giác thành công sao? Còn ở trước mặt ba mẹ tôi cáo trạng, vậy thì có cái gì hay? Được, chú có bản lĩnh...." Hắn cắn chặt răng, oán hận nói: "Chú có bản lĩnh thì làm trước mặt tôi, tôi sẽ đứng chỗ này xem! Dù sao cũng không phải lần một lần hai, mẹ nó chú có bản lĩnh thật sự..."
Trình Dĩ Hàn bình tĩnh nói: "Tiểu Thanh, cậu có thể có chút lý chí không?"
"Tôi còn không có giết chú là đủ lý trí rồi!"
Trình Dĩ Hàn thở dài, nhìn về phía A Yên, thấy thái độ đối phương hoàn toàn không đếm xỉa đến, càng bất đắc dĩ: "Lâm tiểu thư, cái này xem như trò đùa trẻ cơn, hay vẫn là sóng to gió lớn?"
A Yên nói: "Không thấy máu."
Trình Dĩ Hàn cười khổ: "Lòng thật ác độc." Hắn lại nhìn Trang Chính Thanh một chút, đứng lên, lời là nói với A Yên: "Tôi gọi điện thoại cho ba mẹ hắn, hay là em xử lý?"
Hắn không đợi cô gái trả lời, trực tiếp đi lên cầu thang xoay tròn.
Trang Chính Thanh đỏ mắt đuổi theo hai bước, nghe được phía sau truyền đến tiếng nói: "Này." Bước chân hắn dừng lại, trừng mắt nhìn bóng lưng Trình Dĩ Hàn, giống như không cam lòng, cuối cùng vẫn nhăn nhó xoay người lại, biểu diễn kỹ năng nháy mắt biến sắc mặt, cúi đầu, vẻ mặt oan ức, ngữ khí càng bi thương hơn: "Chị... Sinh nhật tôi."
A Yên nói: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Trang Chính Thanh nhẹ giọng nói: "Tôi tới đón chị về nhà."
A Yên nói: "Tôi lái xe."
Trang Chính Thanh không nói lời nào, sau một lát, lại nói: "Tặng tôi một món quà sinh nhật."
A Yên đi tới bên cạnh hắn, thả nhẹ giọng nói: "Đem chính tôi tặng cho cậu, có được hay không?"
Trang Chính Thanh do dự mấy giây, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn trên lầu, luôn cảm thấy bị uy hiếp, vì thế quyết định kẻ thức thời mới là tuấn kiệt: "Đi thôi, trở về."
A Yên hỏi: "Thật sự? Cậu đồng ý hẹn?"
Trang Chính Thanh lại nhìn một chút gian phòng trên lầu, không tình nguyện nói: "Hẹn."
Vẻ mặt A Yên nghiêm túc: "Tôi muốn là cậu cam tâm tình nguyện."
Trang Chính Thanh sững sờ, liếc cô một chút, xoay người đi ra ngoài, rầu rĩ nói: "Tôi có phải là cam tâm tình nguyện hay không, chị để sau chính mình sờ chẳng phải sẽ biết sao."
Ngày hôm nay là Trang Chính Thanh sinh nhật.
Tất cả mọi người đều biết, Tống Tân Vũ đương nhiên cũng biết.
Cô ở dưới lầu nhà hắn đợi cả một đêm, gọi điện thoại cho hắn, hắn không bắc máy, gọi điện thoại bàn cũng không ai nhận..... hắn không ở nhà.
Tống Tân Vũ ngồi đợi trong xe. Cô nhất định phải hỏi cho ra kết quả, chết cũng muốn chết rõ ràng.
Con người Trang Chính Thanh, hắn chỉ yêu chính mình, còn có fan và sự nghiệp của hắn.... Hắn không nên động lòng với Lâm Yên. Hơn nữa, làm sao hắn biết cô đi tìm Lâm Yên? Chẳng lẽ là Lâm Yên nói? Cô lòng tốt nhắc nhở Lâm Yên, tại sao Lâm Yên lạu muốn nói cho Trang Chính Thanh biết?
Tống Tân Vũ không hiểu, cũng không cam lòng. Chuyện đến nước này, luôn có một loại cảm giác... Bị Trang Chính Thanh với Lâm Yên liên thủ với nhau trêu đùa.
Cô có ý tốt, nói cho Lâm Yên bộ mặt thật của Trang Chính Thanh, cuối cùng đổi lấy được cái gì? Là Lâm Yên đem cô đi bán, là Trang Chính Thanh ghi âm lại nội dung cuộc nói chuyện của cô cho Kiều Thân xem.
Trọng sinh sống lại một đời, cô vốn nên nắm giữ cơ hội tốt nhất, sống cuộc sống tốt nhất.
Kết quả đâu?
Cuộc đời của cô hỏng bét, so với kiếp trước cũng không tốt hơn chỗ nào.
Cảm giác thất bại như vậy, gần như bức cô phát điên.
Tống Tân Vũ đem đầu tựa trên tay lái, lại không nhịn được khẽ bật khóc, khóc được một hồi, bỗng nhiên phía trước sáng lên đèn xe chói mắt.... cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trang Chính Thanh ngồi trên ghế điều khiển ngừng cách đó không xa, cô đang muốn xuống xe, không ngờ một chiếc xe chậm rãi lái tới, dừng lại bên cạnh xe Tran Chính Thanh.
Xuống xe chính là một cô gái.
Tống Tân Vũ ngây người, trái tim như bị lưỡi dao sắc bén đâm thủng, đau đớn khó nhịn.
Sau một lúc lâu, cô chết lặng cầm điện thoại di động lên, bấm điện thoại gọi cho Trang Chính Thanh.
Chuông vang ba tiếng, đối phương nghe máy, giọng nói lạnh nhạt mà xa cách: "Tống tiểu thư."
Tống Tân Vũ khịt khịt mũi, trấn định lại: "Trang Chính Thanh, anh đang ở đâu?"
Đối phương ngắn gọn nói: "Không có quan hệ gì với cô."
Tống Tân Vũ cười lạnh một tiếng: "Em lại cho anh thêm một cơ hội, anh đừng ép em —— "
Đối phương ngắt lời: "Tạm biệt."
Tống Tân Vũ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Anh sẽ hối hận! Tôi xưa nay không muốn hại người, đều là do anh ép tôi! Trang Chính Thanh, anh là tên khốn nạn!"
Điện thoại ngắt máy.
Tống Tân Vũ ngồi trong xe, mặt không cảm xúc nhìn về phía trước.
Thiếu niên kéo mũ, che khuất mặt, đi về phía trước mấy bước, bỗng nhiên quay trở lại, nắm lấy tay cô gái đi đằng sau, lúc này mới tiếp tục bước đi.
Tống Tân Vũ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, hít vào khí lạnh như băng.
Kiếp trước thêm kiếp này, đi cùng với hắn, luôn giống như trộm, đừng nói dắt tay, ở bên ngoài, xưa nay hắn chỉ coi cô như người xa lạ, có thể cô nhịn hắn, nhường hắn, hết lòng hết dạ chờ hắn.... cuối cùng, rơi xuống kết cục này.
Hai người kia từ từ biến mất trong tầm mắt.
Tống Tân Vũ chết lặng cong lên khóe môi, cúi đầu, đầu ngón tay lạnh lẽo ấn lên màn hình điện thoại, tìm đến một số điện thoại đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu.
"Alo? Muốn biết scandal của Trang Chính Thanh sao? Đến dưới lầu nhà hắn đợi... scandal gì? Đủ khiến anh kiếm đủ tiền sống mười năm cuộc đời, đủ kiến giới giải trí chấn động nửa tháng...Trang Chính Thanh với Lâm Yên, độ tin cậy? Có tới hay không thì tùy anh."
Dứt lời, lại gọi một số khác, mãi tới tận khi chính mình cũng không đếm hết đã gọi bao nhiêu cuộc, mới bỏ điện thoại xuống, cả người nằm trên tay lái, không nhúc nhích.
Cứ như vậy tốt lắm.
Cá chết lưới rách, mọi người cùng nhau chết, cùng nhau đau.
—— đây đều do Trang Chính Thanh ép cô.
*
Đây là một lần rất vui vẻ hai bên tình nguyện, trải qua kinh nghiệm ngươi nông ta sâu.
Trong lúc thân mật nhất, hai mắt Trang Chính Thanh nhuận nước, mồ hôi thấm ướt tóc rũ xuống, che khuất đôi mắt, cũng che mất đi ý cười của hắn. Hắn thở hổn hển, nói: "Gọi tên của tôi."
A Yên ôm hắn, tâm tình vô cùng tốt phối hợp: "Thanh Thanh."
Trang Chính Thanh cười nhẹ một tiếng, cúi người hôn cô: "Hôn chị."
Sau đó, A Yên cũng mở miệng: "Cậu cũng gọi tôi."
Trang Chính Thanh nói: "Chị."
Ngón tay A Yên nắm chặt ga trải giường, khẽ hừ một tiếng: ".... gọi êm tai chút."
Trang Chính Thanh cười, đôi môi nóng ẩm ghé vào bên tai cô: "Chị xinh đẹp."
A Yên nói: "Thật nghe lời."
Vòng đầu tiên kết thúc, Trang Chính Thanh nghỉ ngơi một lát, lại sấn tới đây, quấn quít lấy cô thêm một lần, đợi đến khi kết thúc, đã là đêm khuya.
Mười hai giờ.
A Yên tựa vào đầu giường, liếc mắt nhìn thời gian biểu hiện trên điện thoại, nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Trang Chính Thanh yên lặng rất lâu, nhẹ giọng nói: "Sinh nhật hàng năm đều không vui vẻ.... ngoại trừ năm nay." A Yên cũng không truy hỏi, hắn lại yên lặng một lát, hít một hơi: "Mẹ tôi xuất ngoại, ba tôi..." Hắn lại trở nên yên lặng, xoay người, ôm lấy A Yên, cúi đầu nói: "Ba tôi có con trai bên ngoài, nhỏ hơn so với tôi mười tuổi, sinh nhật cùng một ngày."
A Yên liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, cửa đã kéo rèm.
Trang Chính Thanh không chú ý tới ánh mắt của cô, đầu tựa lên bả vai của cô, trầm giọng nói: "Tôi không xin hắn, vĩnh viễn không xin hắn.... tùy hắn muốn sinh nhật cùng ai." Hắn dừng lại một lát, nhìn vào mắt cô gái, mỉm cười nói: "Chị, sau này sinh nhật chị ở cùng tôi, có được hay không? Sau này chị làm bạn với tôi...."
Điện thoại của hắn reo lên.
Trang Chính Thanh liếc mắt nhìn, không tình nguyện bắc máy: "Bây giờ em đang bận."
Anh Viên ở đầu bên kia hét ầm lên: "Trang, Chính, Thanh! Có phải cậu đang ở cùng Lâm Yên không?"
Vẻ mặt Trang Chính Thanh khẽ biến: "Xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói của anh Viên đang phát run, có vẻ hết sức khích động: "Em ngàn lần không được ra cửa, có nghe hay không? Không được xuống lầu, không được ra khỏi tiểu khu! Em.... em thật sự làm anh tức chết, em còn giả bộ! Anh nói cho em biết, bây giờ trước cửa tiểu khu nhà em, có ít nhất mười nhà truyền thông, mấy chục người chặn em! Anh lập tức đến ngay, em đừng nhúc nhích, ở trong nhà, kéo rèm cửa sổ vào!
Trang Chính Thanh cúp điện thoại.
A Yên từ trên giường đứng dậy, mặc quần áo vào, giọng nói bình tĩnh: "Xoắn xuýt sao? Tôi có thể chọn giúp cậu."
Trên mặt Trang Chính Thanh không lộ vẻ gì, nhìn cô chỉnh sửa xong, mặc thêm áo khoác, nhìn cô đi tới cửa, hắn đột nhiên đuổi theo vài bước, từ phía sau ôm lấy cô, giống như là hạ quyết tâm rất lớn, trầm giọng nói: "Tôi ra ngoài với chị."
A Yên cau mày: "Cậu cam lòng?"
Trang Chính Thanh trầm mặc, gật đầu.
A Yên hỏi: "Không hối hận?"
Hắn không lên tiếng, nhếch khóe môi.
A Yên nở nụ cười, lắc đầu một cái: "Nhưng tôi không lỡ lòng bỏ, fan của tôi sẽ khóc." Cô cúi đầu muốn khéo cánh tay của hắn, khéo không ra, chỉ có thể gỡ từng ngón từng ngón tay của hắn ra. Cuối cùng xoay người, nhìn đôi mắt ửng đỏ của hắn: "Con người lúc còn sống, cá cùng và gấu không thể có cả hai, sống quyết đoán, cậu sẽ vui vẻ rất nhiều."
Trong lòng Trang Chính Thanh xoắn xuýt, cắn răng nói: "Tôi đã chọn chị rồi."
A Yên liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt, không mang theo cảm xúc: "Tôi không quan tâm cậu chọn cái gì, dù sao cũng ngủ xong rồi, đến thời điểm mặc quần vô tình, trầm mê kế hoạch sự nghiệp và mỹ dung lớn của tôi."
Trang Chính Thanh chặn trước cửa, nhìn cô, sắc mặt tái nhợt: "Nếu như tối nay tôi không ngủ với chị? Nếu như chị không thể ngủ ba lần với tôi, nếu như chị đều không thể có được cá và gấu.... chị sẽ chọn tôi hay là sự nghiệp của chị?"
A Yên không chút nghĩ ngợi, trả lời: "Cá và gấu không thể có, đó chính là chỉ cậu. Người có khả năng giống như tôi..." Cô nở nụ cười, trong hiện lên ánh sáng chói rọi, đẩy hắn đi ra ngoài, đúng tình hợp lý nói: "Cá và gấu tôi đều phải có, một cái cũng không bỏ qua."
Mấy web copy lúc nào nhanh nhỉ?:D