Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Quyển 7 - Chương 78-1




Editor: Slinh

Beta: Cà ri + lyly

Một cơn gió mạnh thổi tới, cánh cửa gỗ khép hờ bỗng chốc mở ra, đập vào hai bức tường trắng bên cạnh, tạo ra tiếng vang nặng nề. Màn giường theo cơn gió hơi lay động, giống như thuỷ triều chập trùng, giống như sóng ngầm mãnh liệt.

Gió nổi lên rồi.

Bên trong màn, tiếng thở dốc dần dừng lại.

A Yên nằm trên ngực người kia, hai tay lười biếng mà nhích dần thân thể yêu kiều mềm mại lên, đôi mắt mang ý cười, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, con ngươi đen thẳm mênh mông hơi nước, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mỏng đang hé mở... Giơ ngón tay trắng nõn lên, đặt ở môi hắn, ngữ khí nhu hoà: "Hoà thượng, thoải mái không?"

Sương mù trong đôi mắt Lan Lăng Quân tan biến một chút, nhưng mặt lại càng đỏ, bối rối dời mắt.

Ngón tay A Yên chậm rãi rời xuống, mơn trớn cằm của hắn, cổ, xương quai xanh rồi dừng lại ở lồng ngực rắn chắc, hờ hững miêu tả từng vết roi chưa phai màu, truy hỏi đến cùng: "Rốt cuộc là có thoải mái hay không?"

Lan Lăng Quân nhẹ giọng nói: "A di đà Phật."

Đôi mắt A Yên tối lại, lườm hắn: "A cái đầu ngươi --- Ngươi ngược lại giỏi lắm, nằm trên giường không bỏ ra nửa điểm khí lực, đều là ta vất vả thoả mãn ngươi ---" Nàng bỗng ngồi dậy, cưỡi trên người hắn: "---- Con lừa ngốc, ta hầu hạ ngươi lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, ngươi niệm một câu A di đà phật là có ý gì? Ngươi muốn quy hết công lao cho Phật tổ với Bồ tát sao?"

Lan Lăng Quân bất đắc dĩ thở dài: "Ta chưa từng có ý nghĩ này."

A Yên lại hỏi: "Thoải mái chứ?"

Lan Lăng Quân do dự một lúc lâu, cuối cùng nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.

A Yên mỉm cười đứng dậy, nhìn hai cánh tay đang bị dây trói buộc thắt nút giơ qua đỉnh đầu của hắn. Nàng hơi đổi ánh mắt, mở trói cho hắn, dụ dỗ: "Ngươi nghe đây. Lần này đến lượt ngươi trói ta, sau đó chúng ta làm một lần nữa..." Nghĩ tới nhiệm vụ ngủ ba lần sắp hoàn thành, đôi mắt của nàng sáng lên, mang theo sự hưng phấn và kích động: "Ngươi sẽ được giải thoát, tiếp tục niệm A di đà phật của ngươi, mà ta cũng có thể theo đuổi mộng tưởng của ta."

Lan Lăng Quân thở dài: "Không được."

A Yên nhíu mày, không vui nói: "Hoà thượng, ngươi không phải thư sinh trói gà không chặt, ngươi đã từng luyện ngoại công, lại có nội công thâm hậu hộ thể, chỉ là ba lần cá nước thân mật, đối với ngươi mà nói, không phải việc nhỏ như con thỏ sao? Khiêm tốn với ta làm gì."

Lan Lăng Quân hít vào một tiếng, lẩm bẩm: "...Đau."

A Yên kỳ quái nhìn hắn: "Không phải chứ? Ngươi đã lớn như vậy rồi, phá thân đồng tử thân còn đau sao?"

Sắc mặt Lan Lăng Quân nhàn nhạt, ngữ khí uyển chuyển: "Thí chủ, ngươi ngồi trên vết thương của ta, có chút đau."

A Yên ngẩn ra, bò từ trên người hắn xuống.

Lan Lăng Quân rên lên một tiếng, thở phào một hơi, gương mặt hồng hào hơn chút, chống tay ngồi dậy.

A Yên liếc qua vết thương trên đùi hắn, im lặng trong chốc lát, mở miệng: "Thôi... với dáng vẻ này của ngươi, nghĩ đến việc làm nhục ta, chắc là không thể." Đứng dậy, nhặt y phục rải rác ở khắp nơi, từng kiện từng kiện mặc vào, cũng không quay đầu lại, hỏi: "Hoà thượng, ngươi không thể quay về Quang Minh tự, chắc chắn Vương gia đã bày thiên la địa võng ở đó chờ ngươi. Chuyện sau này, ngươi có tính toán gì chưa?"

Mặt Lan Lăng Quân hờ hững, bình tĩnh nói: "Tìm một gian miếu tranh, tụng kinh lễ Phật."

A Yên mặc xong xiêm y, xoay người cười cười với hắn, vỗ vai hắn: "Được, vậy đêm nay ngươi cố gắng một chút, sáng mai ngươi sẽ được toại nguyện."

Lan Lăng Quân gọi: "Thí chủ."

A Yên nhìn hắn: "Sao?"

Lan Lăng Quân do dự một hồi, thấp giọng nói: "Ngươi đi theo ta đi. Mỗi ngày ngươi nghe ta niệm tụng kinh văn, tương lai... cũng sẽ có một ngày, ngươi có thể vứt bỏ tà niệm trong lòng --- "

A Yên cười nhẹ, giống như thấy vô cùng thú vị, cắt ngang lời hắn: "Tiểu hoà thượng, ngươi muốn độ ta thành Phật?"

Lan Lăng Quân không đáp.

A Yên cười càng vui vẻ hơn, tựa ở bên giường, hai tay khoanh trước ngực, ngắm nhìn ba vết hương tròn trắng trên đỉnh đầu hắn, lẩm bẩm: "Mỗi con hồ ly tinh đều có mộng được làm yêu nữ, muốn ở trên ngườ cao tăng đắc đạo thử xem công lực của bản thân, nhưng lại không nghĩ tới, hoá ra... Mỗi con lừa trọc ngốc cũng có chí hướng cao cả muốn độ yêu thành tiên thành Phật."

Thần thái Lan Lăng Quân bình tĩnh, ngữ khí ung dung, khuyên nhủ: "Thí chủ, mê muội với hoan lạc tuy được nhất thời, nhưng trăm năm sau còn lại gì? Không bằng như ta một đường tìm hiểu chân lý của sinh mệnh, phật pháp vô biên ----"

A Yên nhìn chằm chằm vào hắn: "Biểu hiện lúc nãy trên giường của ngươi, giống như đã sớm quên đi phật pháp vô biên rồi." Thấy đối phương im lặng nhíu mày, cúi đầu, vẻ mặt tự trách và hối hận, nàng không khỏi cười cợt: "Hoà thượng, đối với ai ngươi cũng dông dài vậy sao?"

Lan Lăng Quân đáp: "Không phải."

A Yên lại hỏi: "Là vì thấy yêu nữ như ta, nên mới dông dài giảng đạo?"

Lan Lăng Quân bình tĩnh nói: "Cũng không phải là vì vậy, chỉ là từ khi nhìn thấy thí chủ, tiểu tăng cảm thấy có vài phần quen thuộc...xảy ra chuyện gì?"

Đột nhiên A Yên thay đổi sắc mặt, chăm chú nhìn hắn, im lặng một chút, thanh âm vừa lạnh lẽo vừa trầm thấp: "Ngươi cảm thấy ta quen thuộc?"

Lan Lăng Quân hơi đơ người ra, gật đầu.

Vẻ mặt A Yên có chút kì lạ, im lặng một lúc lâu, trực tiếp đi đến bàn trang điểm, cầm lấy tấm gương cổ đổng trang nhã, phẩy tay áo bỏ đi, miệng lầm bầm: "... Thật phiền muốn chết."

Lan Lăng Quân nhìn bóng lưng của nàng, đôi mắt mờ mịt, không biết mình đã nói sai chuyện gì, hay làm sai việc gì.

Đi đến trong sân, A Yên giơ tấm gương đối diện với mặt mình, hơi mất tập trung, một lát sau, thấp giọng hỏi: "Hệ thống tu sửa xong chưa?"

Lão Cổ Đổng nhỏ giọng đáp: "Chưa, nhưng cũng sắp xong rồi."

A Yên liếc mắt nhìn căn phòng, hiếm khi chăm chú như vậy: "Hai thần thức hỗn loạn kia... có phải đã tách ra rồi không?"

Lão Cổ Đổng khẳng định: "Đúng vậy, thế giới này kết thúc thì có thể hoàn toàn thức tỉnh." Nó thở dài, vỗ vỗ mặt kính của mình, nói: "Kí chủ cuối cùng ngươi cũng có thể biết lời bọn họ muốn nói với ngươi ---"

A Yên hừ lạnh một tiếng, không nhịn được nói: "Dù sao cũng chỉ là mấy lời vô nghĩa, ta nói cho ngươi biết, có gì tốt để nghe đâu? Tiểu hoà thượng này cảm thấy ta quen thuộc, chắc là do thần thức của sư huynh ta ảnh hưởng --- năm đó, hắn nói ta có hoá thành tro hắn cũng nhận ra ta, thật không phải là nói dối."

Lão Cổ Đổng hỏi: "Sư huynh ngươi?"

A Yên hời hợt nói: "Một con lừa trọc ngốc mang tóc giả. Rất nhiều năm trước, hắn nói, hắn chưa gặp người nào vô liêm sỉ như ta, cho nên dù ta sống hay chết, rơi vào kiếp luân hồi biến thành súc sinh, biến thành muỗi giun dế gì đó, hắn đều nhận ra ta... À mà cái này không phải trọng điểm."

Lão Cổ Đổng hiếu kỳ: "Trọng điểm là...?"

A Yên nâng nó lên cao hơn, ngắm nhìn bộ tóc dài đen nhánh, biểu hiển say mê: "Tuy đây không phải thân thể của ta, nhưng là do ta tỉ mỉ tu sửa dung mạo. Bởi vậy có thể thấy được, vẻ đẹp lây sang cả thân thể này."

Lão Cổ Đổng: "..."

Mấy ngày sau.

Dựa vào những gì Lão Cổ Đổng bí mật quan sát, kể từ khi biết thần thức của cố nhân thức tỉnh, kí chủ biểu hiện quy củ hơn nhiều, không hề tuỳ tiện mà táy máy tay chân với Lan Lăng Quân, ngược lại Lan Lăng Quân còn bám dính kí chủ không rời, luôn liếc mắt nhìn bóng lưng của kí chủ, sau đó thở dài.

Có một ngày, nhân lúc Lan Lăng Quân không có mặt, Lão Cổ Đổng hỏi A Yên: "Kí chủ, người sư huynh kia của ngươi tính tình có giống Lan Lăng Quân không?"

A Yên đáp: "Không giống, tiểu hoà thượng mềm mại đáng yêu hơn hắn nhiều."

Lão Cổ Đổng ngạc nhiên nói: "Hắn rất hung bạo sao?"

A Yên: "Không hẳn vậy, chỉ là do hắn một lòng tu hành không hỏi thế sự, cho nên không dính khói bụi trần gian, đồng môn đều nói hắn rất giống Thiên Tiên, mãi đến khi hắn gặp ta."

Lão Cổ Đổng truy hỏi: "Gặp ngươi thì sao?"

A Yên nhàn nhạt nói: "Gặp phải ta, hắn liền hạ phàm, đánh mất tất cả mặt mũi trước kia."

Lão Cổ Đổng nghe say sưa: "Là thế nào?"

A Yên không hứng thú lắm, bình thản nói: "Năm đó, hắn bế quan tu hành đến lúc quan trọng nhất lại động tình ý, tâm ma đâm sâu, kim thân bị phá, ngàn năm khổ hành tu luyện lại thất bại trong gang tấc, mặt mũi mất hết."

Lão Cổ Đổng than thở: "Thật thê thảm."

A Yên không đáp lại.

Đêm đó, kí chủ lại bắt đầu quấn quít lấy hoà thượng.

Lan Lăng Quân chuyên tâm lễ Phật, tay lần phật châu, A Yên nằm nhoài bên cạnh hắn, cằm gối lên bên chân không bị thương, cười như không cười nhìn hắn, đôi mắt đen trắng rõ ràng, ánh sáng lưu chuyển trong đó như vạn đoá hoa đào bung nở, may nhờ Lan Lăng Quân không mở mắt mới tránh được ánh mắt nguy hiểm như đầm lầy kia.

Sau đó, tay A Yên xấu xa di chuyển, theo vạt áo của hắn tham lam tiến vào, sờ vết roi trên ngực, hỏi hắn: "Hoà thượng, đau không?"

Lan Lăng Quân nhắm hai mắt nói: "Không đau."

Nhưng tay A Yên đặt ở trên người hắn, so với an ủi vết thương đau đớn, càng giống như đang đốt lửa hơn. Qua một hồi, chỉ thấy môi mỏng của hắn không tiếng động đóng mở niệm kinh, nàng liền làm nũng nói: "Ngươi mau mở mắt nhìn ta... Ai, hoà thượng, Phật tổ của người đâu có xinh đẹp như ta nha? Ta từng gặp hắn ở Tây Thiên, tai to mặt lớn, cái bụng tròn vo, đâu có gì đẹp để nhìn chứ."

Đôi mắt đen thẳm của Lan Lăng Quân hơi hé, thấp giọng nói: "Chớ nói bậy."

Nhưng mà, chỉ mở ra một chút, lại không nỡ lòng dời ánh mắt đi.

Nữ tử quay về phía hắn nở nụ cười xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời dường như có một loại ma lực nào đó, câu dẫn khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu, mà trong khoảnh khắc tim hắn loạn nhịp, đôi tay mềm nhỏ đã theo đường cũ, cởi áo khoác của hắn ra: "Đại sư, đừng nói chuyện phổ độ chúng sinh, đến ta ngươi còn không phổ độ được... Đến đây." Nàng giơ tay trước mặt hắn, nắm lại, thanh âm ngày càng ngọt ngào vô lực: "Ta xấu đến mức không thể cứu chữa, ngươi mau tới trói chặt tay của ta, thực hiện biện pháp giáo huấn ngươi yêu thích."

Trên trán Lan Lăng Quân thấm mồ hôi, đôi mắt tràn đầy bất đắc dĩ, cắn răng nói: "Thí chủ ---"

A Yên cười cười, thổi nhẹ mắt hắn: "Đại sư, chỉ nói không làm tính là anh hùng hảo hán gì chứ? Ngươi cho ta ăn no, khiến ta không có khí lực gieo hoạ cho nam nhân khác, đây không phải vì dân trừ hại sao?"

Hai tai Lan Lăng Quân đỏ lên: "....Không biết giữ mồm miệng."

A Yên nhướng mày, giả bộ kinh ngạc: "A, ngươi nghe hiểu sao? Mới mấy ngày trước..." Nàng cười, ôm lấy cằm hắn rồi hôn vào khoé môi, từng chữ từng chữ dịu dàng nói: "Thật là một tiểu hoà thượng ham học, thương cho ngươi một cơ hội trừng phạt ta."

Xưa nay Lan Lăng Quân không phải người nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ đối đầu với nữ nhân vô liêm sỉ như vậy, càng không thể làm gì, chỉ biết lắc đầu, nhanh chóng niệm kinh văn.

A Yên dỗ hắn: "Đến đây."

Lan Lăng Quân im lặng.

A Yên nhẹ giọng nói: "Trước lạ sau quen, ngủ một lần và ngủ ba lần có gì khác nhau? Trái phải đều phá giới, giúp người phải giúp đến cùng... Đến đây."

Lan Lăng Quân vẫn không nói gì.

A Yên nhìn hắn một lúc, quỳ gối bên cạnh: "Con lừa trọc ngốc, đừng ép ta."

Lan Lăng Quân hơi nhìn nàng.

A Yên nghiêm mặt nói: "Nếu ngươi không ngoan ngoãn hợp tác, trước tiên ta sẽ khiến ngươi dục hoả đốt người, sau đó không để ý đến ngươi nữa, khiến ngươi hoá hổ báo làm nhục ta."

Lan Lăng Quân im lặng rất lâu, thở dài: "Tại sao phải nói cho ta biết kế hoạch?"

A Yên không nhịn được nói: "Ta đếm đến ba, nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ bắt đầu. Một, hai ---"

Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, trên bàn trang điểm vang lên tiếng động nhỏ.

Lan Lăng Quân bỗng xoay người, cảnh giác nói: "Tiếng động gì vậy?"

A Yên đứng dậy: "Không sao, đồ vật rơi." Đi đến bàn trang điểm, tinh tế nhìn, mang theo tấm gương ra ngoài, cúi đầu nhìn mặt kính, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao?"

Lão Cổ Đổng vội vàng nói: "Kí chủ, hệ thống sửa chữa xong rồi, ta nhất định phải thông báo cho ngươi."

"Sao vậy?"

"Manh mối nam chủ lần này hoá ra là nhân vật phản diện trong nguyên tác, thiên tử bù nhìn Cao Hoài Tú."

A Yên hơi kinh ngạc: "Hắn, nhân vật phản diện? Không phải Nam Cung Dạ vì kiêng kị hắn mà phế hắn thành người què sao? Còn giết cha hắn ngay trước mặt, ép thiên tử lấy lệnh chư hầu --- có nhân vật phản diện thảm như vậy sao?"

Lão Cổ Đổng phản bác: "Có thể do cuối cùng Cao Hoài Tú thành công hạ độc Nam Cung Dạ, suýt chút nữa hại chết Nam cung Dạ. Nếu không phải vì Cao Sương Sương trộm thánh dược trong hoàng cung cứu hắn, Nam Cung Dạ đã tạch rồi."

Dựa theo nguyên tác, Nam Cung Dạ chết không thành, sau khi tỉnh lại liền ngũ mã phanh thây Cao Hoài Tú, cùng lúc đó, hắn ý thức được Cao Sương Sương chính là tình yêu đích thực. Ngày hắn đăng cơ, lập Cao Sương Sương là hoàng hậu duy nhất, hai người sống hạnh phúc đến cuối đời."

Đây chính là kết thúc của nguyên tác.

"Đúng rồi, kí chủ." Lão Cổ Đổng nhẹ giọng kêu, mang theo vài phần hưng phấn: "Hệ thống thông báo, vì nhiệm vụ lần trước ngươi hoàn thành xuất sắc nên lần này có khen thưởng đặc biệt."

"Thưởng gì?"

"Nếu ngươi không muốn ngủ với Cao Hoài Tú, có thể lựa chọn Nam Cung Dạ! Như thế nào, có phải đây là hệ thống có độ tự do cao nhất, có tình người nhất ngươi từng gặp không?"

A Yên cười cười, trở lại phòng.

Lan Lăng Quân hỏi: "Ngươi ra ngoài làm gì."

A Yên miễn cưỡng nói: "Đi hóng gió đêm, nghĩ chuyện đời... ta nghĩ, sẽ không ngủ với ngươi nữa."

Hai má Lan Lăng Quân vẫn hơi hồng, mồ hôi hai bên thái dương có thể lờ mờ thấy được. Hắn cúi đầu, thở dài: "...Đây chính là kế hoạch của ngươi?"

A Yên liếc mắt đến chỗ giữa hai chân của hắn, ngữ khí bình tĩnh: "Kế hoạch phát sinh biến hoá, thật sự không ngủ với ngươi, ngươi tự mình giải quyết đi, ta sẽ không cản trở."

Lan Lăng Quân ngẩn người, chỉ cảm thấy cả người khô nóng, vô cùng oan ức, thốt lên: "Nhưng ta ---"

A Yên nhìn hắn, tốt bụng tiếp lời: "Ngươi không biết tự mình giải quyết?" Sắc mặt nàng bình tĩnh, đi mấy bước, cầm lấy quả quýt trên bàn, lột bỏ vỏ bên ngoài rồi đưa cho hắn: "Đây, đạo cụ đây --- Yên tâm, ta sẽ không nhìn lén, sẽ không bắt ngươi ra tận nhà vệ sinh."

Lan Lăng Quân im lặng, sau đó thanh âm vừa thấp vừa lạnh, tâm tình hạ xuống: "Ta chưa từng gặp loại người như...ngươi."

A Yên không coi ra gì: "Vậy hiện tại ngươi thấy rồi, chúc mừng."