Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Quyển 7 - Chương 80-1




Editor: Slinh

Beta: Cà ri + lyly

Trong trời đêm, những đám mây dày đặc trôi qua, che mờ ánh trăng rằm sáng rõ.

Đèn lồng trước cửa toả ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, mà bạch y nam tử kia đứng ngược sáng, cả người chìm trong bóng tối, so với lần trước gặp nhau, thân hình càng ngày càng gầy yếu, nếu không có trường bào rộng lớn khoác lên, chỉ sợ sẽ lộ ra vóc dáng gầy yếu, ngũ quan anh tuấn càng như tạc tượng.

A Yên hỏi hắn: "Để tóc, phải ăn nói như thế nào với Phật tổ của ngưởi đây?"

Lan Lăng Quân im lặng một lát, cười nhạt: "Thế gian này, ta có thể phụ tất cả, cũng không phụ --" Hắn ngừng một lát, cuối cùng vẫn không thể nói ra chữ "ngươi" kia, một lát sau, hắn nói: "Ta để tóc."

A Yên nói: "Ta thấy rồi."

Mắt Lan Lăng Quân chăm chăm nhìn đất, im lặng không nói gì.

Khoảng cách giữa hai người là bóng đêm dày đặc, còn có vài cơn gió lạnh.

A Yên mở miệng: "Ta phải đi."

Lan Lăng Quân ngẩng đầu: "Thí chủ --" Hắn lại dừng lại, nhìn về phía thiếu nữ đang khoác trên mình bộ hồng y, vạn phần mỹ lệ nhưng cũng tuyệt tình hơn bất cứ ai khác, chỉ nhìn thoáng qua, lại không thể dời mắt, rồi sau đó cứ muốn ngắm nhìn lần thứ hai, thứ ba, thấy đối phương đã sắp ra ngoài cửa, hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng: "...... A Yên."

A Yên dừng lại bước chân, quay đầu lại: "Còn chuyện gì?"

Lan Lăng Quân rũ mắt, nhìn mảnh tay áo trong lòng bàn tay: "Ngươi đừng đi."

Hắn nhìn chằm chằm mảnh vải vụn kia, nhìn thật lâu, lâu đến mức xung quanh đều im lặng, hắn cho rằng đối phương đã đi rồi, than nhẹ một tiếng, ngước mắt, đột ngột đối diện với tầm mắt tìm tòi của nữ tử, vì thế lập tức mặt ửng đỏ, có chút quay cuồng: "...... Ngươi chưa đi sao?"

A Yên bình tĩnh nói: "Ngươi kéo tay của ta."

Lan Lăng Quân sửng sốt, nhìn xuống, lúc này mới phát hiện -- vốn bàn tay hắn lúc trước còn nắm mảnh vải vụn, không biết từ khi nào đã nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng, lòng bàn tay cảm nhận được sự non mềm của da thịt.

Hắn vội buông ra, muốn niệm một câu A di đà Phật, lại cảm thấy lúng túng.

A Yên bật cười: "Hòa thượng --"

Lan Lăng Quân nhíu mày: "Ta đã hoàn tục."

A Yên nói: "Kêu theo thói quen." Nhìn hắn, vẫn cười: "Chờ đến khi tóc ngươi dài ngang vai, ta sẽ trở lại, có chuyện gì nữa không?"

Lan Lăng Quân ngơ ngẩn, nhất thời vẫn chưa hồi hồn.

Mây đen tan đi, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống.

Đây coi như...... Lời hứa với hắn?

Lan Lăng Quân vô cùng kích động, muốn nói chuyện, nhưng cổ họng lại giống như bị cái gì đó chặn lại.

Khi còn do dự, đã nghe đối phương nói: "Ta phí nhiều tâm tư, nhiều sức lực như vậy, sáng tạo ra thịnh thế mỹ nhan giáo, đâu phải do cao hứng nhất thời? Ta sớm muộn gì cũng sẽ trở về hưởng thụ thành quả thắng lợi -- mà ngươi, nếu ngươi không muốn làm hoà thượng nữa, thân là Thánh Tử của giáo ta, cũng phải quan tâm đến việc chiêu mộ giáo chúng nhiều hơn, đừng có ăn hại."

Lan Lăng Quân: "......"

Hắn bất đắc dĩ thở dài, ngẩng đầu nhìn, trong viện đã sớm không còn ai.

*

Hoàng cung, đại nội cấm địa.

Hai ngày nay mưa to liên miên, tật ở chân Cao Hoài Tú phát tác, vô cùng đau đớn, cả ngày nằm ở trên giường trong Dưỡng Tâm Điện, không thể ra ngoài.

Hạ Phúc vì sốt ruột, cho nên quyết định đánh liều, bất chấp mệnh lệnh của hoàng đế, trộm đi Thái Y Viện một chuyến, ai ngờ Thái Y Viện to như vậy, đi vào đi ra một vòng, chỉ thấy một y sĩ trẻ tuổi ngồi chỗ kia, trong tay cầm một quyển sách, vừa đọc vừa ngáp ngủ.

Hạ Phúc vội hỏi nói: "Những người khác đâu? Hoàng ngự y, Phương ngự y, bọn họ đều ở đâu rồi?"

Y sĩ liếc mắt nhìn hắn, lười nhác nói: "Hai vị tiên sinh cáo bệnh nghỉ ở nhà, ngươi không biết sao?"

Hạ Phúc lại hỏi: "Vậy Lưu ngự y đâu? Không đến mức tất cả ngự y đều bị bệnh chứ."

Rõ ràng y sĩ trẻ tuổi nhận ra thân phận của lão thái giám, khóe môi cười khinh thường, chậm rì rì nói: "Họ đều bị bệnh, công công, ngươi cũng hiểu được, dạo gần đây thời tiết không tốt, trời mưa liên miên, có người phát bệnh đau chân, có người lưu ở nhà dưỡng bệnh, đây đều là chuyện không thể tránh khỏi."

Hạ Phúc vừa nghe mấy chữ "phát bệnh đau chân ", sắc mặt lập tức lạnh xuống, trừng mắt nhìn y sĩ tâm tư độc ác kia, thanh âm bén nhọn, cười lạnh nói: "Thiên hạ này cuối cùng vẫn thuộc về họ Cao."

Y sĩ xuỳ một tiếng: "Ai biết còn được mấy ngày?" Hắn gấp lại quyển sách, lười biếng nói: "Công công, nếu không có việc gì nữa, ta còn phải đi đọc sách, không rảnh để tiếp ngài."

Hạ Phúc hừ mạnh, ánh mắt sắc lẹm như dao nhìn chằm chằm hắn, phất tay áo bỏ đi.

Y sĩ nhìn hắn bóng dáng của hắn, lắc đầu, ngữ khí khinh thường: "Chỉ là một lão cẩu nô, hung dữ thì làm được gì, cũng không thể cắn người...... Thiên hạ này thuộc về họ Cao thì sao, người làm chủ lại là họ Nam Cung."

Hạ Phúc trở lại Dưỡng Tâm Điện, trên đường vội đi, thở phì phò, liếc mắt một cái liền thấy Lang Gia trưởng công chúa cũng đi hướng này, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mồ hôi đọng lại hai bên thái dương, mặc trên người bộ quần áo cưỡi ngựa.

Cao Sương Sương nhìn thấy hắn, chào hỏi: "Công công."

Hạ Phúc hành lễ: "Lão nô gặp qua trưởng công chúa điện hạ." Hắn ngẩng đầu, nhanh chóng liếc nhìn thiếu nữ, lại quy quy củ củ mà hạ thấp tầm mắt, cười hỏi: "Mưa mới dừng được một ngày, công chúa trở về từ ngoài cung sao?"

Cao Sương Sương gật đầu, không để ý lắm: "Đi ra ngoài cưỡi ngựa."

Hạ Phúc nuốt nước miếng, nắm chặt run bàn tay đang run rẩy: "Chính là...... Đi cùng Nhiếp Chính Vương sao?"

Lúc này Cao Sương Sương mới nhìn hắn: "Vì sao công công lại hỏi như vậy?"

Lòng Hạ Phúc lạnh lẽo, nghe thiếu nữ nói như vậy, đã biết đáp án, đột nhiên quỳ xuống, lão lệ tung hoành: "Công chúa, ngài kêu Vương gia giơ cao đánh khẽ, đừng như làm nhục Hoàng Thượng như vậy, lão nô cầu xin ngài, lão nô dập đầu cầu xin ngài......" Hắn thật sự dập đầu vài cái thật mạnh: "Tật ở chân Hoàng Thượng, nếu trị liệu chậm trễ, cứ thế mãi, chỉ sợ cái chân này -- ngài ấy đã như vậy, Vương gia còn chưa đủ hả giận sao? Vì sao không cho ngự y của Thái Y Viện chữa cho Hoàng Thượng......"

Vài cung nữ bên cạnh cong lưng, định kéo hắn ra.

Cao Sương Sương giơ tay ngăn lại, tự mình dìu hắn lên, thở dài nói: "Công công, ngươi đứng lên đi. Ta biết rõ bệnh của hoàng huynh, nhưng......" Giọng nói đột nhiên im bặt, thiếu nữ buồn bã cười: "Ta có thể làm gì? Ta đã từng cầu xin Nhiếp Chính Vương, hắn không đồng ý. Ta cũng không có biện pháp nào khác."

Hạ Phúc run giọng nói: "Chỉ cần ngài ở trước mặt Vương gia nói thêm vài câu --"

Cao Sương Sương phất phất tay, những người xung quanh đều lui xuống, một lát sau, cười khổ nói: "Ngươi có chuyện không biết. Án oan năm đó...... Công công, ngươi hẳn là nghe nói qua. Thật sự là phụ hoàng hại Dạ, hại Nam Cung gia bọn họ, ta vẫn luôn hổ thẹn. Hiện giờ hắn đối hoàng huynh, đã là nhân từ rồi. Nếu ta luôn cầu xin cho hoàng huynh, chỉ sợ......" Nhẹ nhàng cắn môi, uể oải nói: "Chỉ sợ hắn sẽ hận cả ta."

Hạ Phúc vội la lên: "Công chúa, vì sao ngài phải suy nghĩ cho hắn? Ngài phải nghĩ cho tiên hoàng, nghĩ cho hoàng huynh của ngài, Nhiếp Chính Vương đối xử với bọn họ như thế nào!"

Sắc mặt Cao Sương Sương trắng nhợt, đang muốn nói, phía sau lại truyền đến một tiếng ho nhẹ.

Hai người đồng thời xoay người, thấy thiên tử với dung sắc ảm đạm ở đó, tay hơi nắm lại, đặt ở bên môi, thấp giọng ho khan vài tiếng.

Hạ Phúc đi đến bên người người nọ, muốn đỡ hắn.

Cao Hoài Tú quay đầu, nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Ngươi đi đâu?"

Đôi mắt vẩn đục của Hạ Phúc đã sưng lên, không dám nhiều lời.

Cao Hoài Tú thần sắc lãnh đạm: "Ta nói rồi, không cần ngươi tự tiện đi Thái Y Viện, cũng không cần ngươi trước mặt Lang Gia trưởng công chúa hồ ngôn loạn ngữ -- Hạ Phúc, trẫm nói, người trong cung không ai để trong lòng, cũng đành vậy. Hiện tại cả ngươi cũng không nghe?"

Hạ Phúc lại quỳ xuống: "Lão nô không dám."

Cao Hoài Tú cười tự giễu: "Ngươi có chuyện gì không dám?" Hắn than một tiếng, lẩm bẩm nói: "Ta không thể làm gì ngươi...... Ta có thể làm gì ai?"

Cao Sương Sương chạy lại, đỡ lấy cánh tay hắn, lo lắng nói: "Hoàng huynh, mấy ngày nay huynh khoẻ không? Lần trước muội sai ngươi mang nhân sâm tới, huynh dùng được không?"

Cao Hoài Tú cười cười: "Khá hơn nhiều, không có gì phải lo lắng."

Cao Sương Sương nói: "Vậy là tốt rồi......" Im lặng một lát, nàng dựa vào huynh trưởng, thở dài: "Hoàng huynh, hai năm nữa...... Qua thời gian dài như vậy, có lẽ có thể làm tiêu tan hận ý trong lòng Vương gia. Nói đến cùng, đó là ân oán từ thời trưởng bối, muội tin tưởng một ngày nào đó, hắn sẽ buông xuống hận thù."

Cao Hoài Tú nhìn nàng, chỉ cười cười, cũng không đáp lại.

Sau khi im lặng một lúc, Cao Hoài Tú mở miệng: "Muội cưỡi ngựa cũng mệt mỏi rồi, hồi cung đi, không cần lo lắng cho ta, chân của ta không nghiêm trọng đến vậy đâu."

Cao Sương Sương gật gật đầu, rời đi.

Cao Hoài Tú nhìn thiếu nữ mang theo các cung nữ đi xa, thần sắc phức tạp, không nói nên lời là mỉa mai, cũng có thể là bi ai. Thật lâu sau, hắn hỏi Hạ Phúc: "Nghiêm tài tử đâu?"

Nữ nhân kia không có họ, hỏi tới hỏi lui, chỉ tự xưng A Yên, hắn không thể phong nàng là Yên tài tử, liền lấy hài âm (âm gần giống), phong làm Nghiêm tài tử.

Nghiêm tài tử đối với phong hào này của chính mình tỏ thái độ vô cùng ghét bỏ.

Nghĩ đến người nọ, ý cười bên Cao Hoài Tú cuối cùng cũng trở nên chân thật một chút.

Hạ Phúc đáp: "Hôm qua nô tài còn gặp ở Dưỡng Tâm Điện, sáng nay đã không thấy bóng dáng đâu......" Sau khi nghĩ lại, bất giác nhăn mày: "Hoàng Thượng, ngài phân phó Nghiêm tài tử ở Dưỡng Tâm Điện hầu hạ, Nghiêm tài tử lại luôn trộm đến các cung khác chơi đùa, thật không hiểu quy củ."

Cao Hoài Tú hơi mỉm cười, không hề cảm thấy tức giận: "Tùy nàng đi." Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía xa, ngữ khí mang theo mơ hồ sủng nịch: "Rồi nàng sẽ về thôi." Sau một lúc, hắn lại ho khan, nhăn mi lại: "Hạ Phúc...... Đỡ ta trở về."

Hạ Phúc hoảng sợ: "Hoàng Thượng?"

Sắc mặt Cao Hoài Tú không hề thay đổi, chỉ nhỏ giọng: "Đầu gối đau kịch liệt."

Hạ Phúc thở dài, đỡ hắn vào trong Dưỡng Tâm Điện, thấp giọng khuyên nhủ: "Hoàng Thượng, vì sao ngài không nói cho Lang Gia trưởng công chúa? Hiện giờ, chỉ có Lang Gia trưởng công chúa trước mặt Nhiếp Chính Vương, mới có thể --"

Cao Hoài Tú nhàn nhạt nói: "Lòng Sương Sương đã ở chỗ hắn, hà tất phải làm điều thừa."

Hạ Phúc lắc đầu: "Trưởng công chúa...... Ai!"