Ta Đã Làm Nên Tội Nghiệt Gì Chứ?? Nam Chủ Tránh Ra!!!

Chương 23




    Chương này sẽ có một cảnh vô cùng 'đặc biệt' nha!???? Chương này ta tặng cho các fan của Ngân ca!????

                ______________________________ 

   Trên đường về,cô và Ngân đều im lặng không ai nói gì cả.Cô co người giống như quả bóng ngồi ở ghế sau.

   Cô hối hận,rất rất hối hận vì đã làm Ngân buồn,tại sao cô có thể sơ ý như vậy chứ?Giờ cô đã làm Ngân phải phiền lòng,khổ sở rồi cô hối hận lắm,hối hận lắm.Tên Thiên Dực kia còn làm Ngân phải phiền lòng hơn khi phải chấp thuận việc hắn và cô gặp nhau nhưng nếu không phải cô làm hắn thấy hứng thú thì việc này sẽ không xảy ra...tất cả,tất cả là tại cô.(Tg:ta sẽ ngược Thiên Dực vì thấy tội lỗi với Ngân quá????????????????)

   Càng nghĩ cô càng co người lại,không ngừng run rẩy,liệu Ngân sẽ bỏ rơi cô không?Liệu Ngân có chán ghét cô không?Liệu Ngân có thấy thất vọng vì cô không?Liệu...?Liệu...?Liệu...?...

   Hắn đưa mắt nhìn người con gái đang co ro người lại ở ghế sau mà thấy đau lòng không kể xiết.Là vì hắn nên Điệp nhi mới thấy dằn vặt,hối hận như vậy,dù rất muốn an ủi Điệp nhi,nói với Điệp nhi rằng không phải tại em ấy đâu,... nhưng không hiểu sao  hắn cứ không nói được lời nào cả,cổ họng hắn cứ nghẹn lại không thể phát ra từ nào cả.Tay hắn đang cầm vô lăng bất giác nắm chặt lại,hắn sẽ phải làm sao với Điệp nhi đây?

   Chẳng mấy chốc đã về đến Bạch gia biệt thự.Ngân đi ra mở cửa cho cô.Cô đưa mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng quen thuộc của Ngân mà lòng như bị hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao đâm,cô đau khổ nói:

   “Ngân...”

   Hắn không dám nhìn khuôn mặt đau khổ,đôi mắt như sắp khóc của cô mà khẽ quay mặt đi,hắn sợ mình sẽ không chịu đựng nổi mà càng đau lòng hơn,không thể kiềm chế giọt lệ của chính mình nữa...

   Ngân đã quay mặt đi,Ngân đã quay đi,Ngân đã quay mặt đi không muốn nhìn cô,...trong đầu cô giờ chẳng còn gì nữa ngoài những suy nghĩ đó.Cố gắng nén lấy sự đau đớn khổng lồ đó cô run rẩy bước xuống xe,trước mắt như tối sầm chẳng còn gì cả,tất cả đều đã biến mất,đều đã biến mất rồi...

   Nhìn bóng dáng nhỏ bé cô đơn,đau đớn khiến người ta đau lòng đó thì hắn đã không thể chịu đựng được nữa.

   Hắn nắm chặt lấy tay cô kéo mạnh vào lòng mình.

   Cô thì rất sững sờ,không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra,Ngân?

   Hắn khẽ nâng cằm cô,dịu dàng,ôn nhu nhìn cô,trong mắt hắn lúc này chỉ tràn đầy tình yêu nồng đậm với cô,chính đôi mắt này làm cô lòng cô rung động thật sâu sắc, ánh mắt này làm cô nhớ mãi không quên,đôi mắt tràn đầy tình yêu nồng đậm đó chính là minh chứng cho tình yêu mà hắn dành cho cô.

   Khẽ cúi người xuống,đôi môi mỏng lành lạnh đó nhẹ nhàng tiếp xúc với môi anh đào của cô.

   Dù có hơi ngạc nhiên nhưng cô không hề chống cự lại mà khẽ nhắm mắt lại mặc hắn hôn mình.Nụ hôn của hắn không mạnh bạo,cuồng nhiệt mà rất ôn nhu,dịu dàng.Lưỡi hắn xâm nhập vào trong miệng nhỏ nhắn của cô khẽ chơi đùa với lưỡi đinh hương nhỏ nhắn của cô,hưởng thụ mật ngọt làm say lòng người của cô.

   Mãi đến khi cả cô và hắn đều sắp hết dưỡng khí thì hắn mới rời môi cô.Dịu dàng nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô,hắn ôn nhu nói:

   “Anh sớm biết là em rất đặc biệt,em sẽ không thể thuộc về mình anh,anh đã luôn biết nhưng anh không hề quan tâm mà tự rơi vào tình yêu với em,dù đã biết ngày này sẽ đến nhưng anh lại thật ích kỉ khi cố trốn tránh nó.Em hãy cứ thử cảm nhận tình yêu của người khác giành cho em đi,không cần phải suy nghĩ nhiều về anh đâu.Đối với anh thì chỉ cần trong tim em vẫn còn anh,em vẫn còn yêu anh là quá đủ rồi!”

   Nghe những lời nói thật lòng,chân tình của Ngân khiến cô cảm động không nói nên lời.Cô oà khóc như một đứa trẻ,rúc đầu thật sâu vào trong lòng Ngân mà khóc làm áo hắn ướt đẫm cả một khoảng.

   Tg:*khóc**sụt sịt*Ngân ca xứng đáng nhận giải nam chủ cao thượng nhất???????????? 

   *826 từ*