Tà Dạ Vô Hối

Chương 1-2




Phốc...phốc...

Khi Quân Mạc Ngôn một lần nữa cảm giác được, đầu tiên là nghe thấy tiếng tim đập, hơn nữa không chỉ có một.

Đây là có chuyện gì? Nơi đây là đâu?

Bị ngã từ trên tầng cao như vậy, y không cho rằng mình còn có khả năng sống sót, y cũng không phải siêu nhân.

Nếu y đã chết, vậy tiếng tim đập này là của ai?

Bốn bên đều là màu đen, cũng rất yên tĩnh, dường như cảm giác được bản thân bị dịch thể ấm áp bao lấy, chỉ là không gian nhỏ hẹp khiến y có chút khó chịu.

Nỗ lực mở rộng tứ chi, chạm vào bốn phía.

Đây là có chuyện gì xảy ra?

Rõ ràng đã chết, nhưng hoàn toàn có thể cảm giác được ấm áp, còn có thể nghe được tiếng tim đập, có tay có chân...

Cho dù Quân Mạc Ngôn chưa bao giờ tin tưởng thần thánh, cũng không tránh được phỏng đoán, mình không phải là gặp chuyện gì kì quái đi?

" Hô..."

Đang nghĩ ngợi, mơ hồ truyền tới âm thanh nữ nhân kêu đau, sau đó lại cảm giác được ai đó vỗ về mình. Quân Mạc Ngôn lại càng cử động nhiều hơn.

"Ai nha, hoàng nhi lại đá, đau quá a!"

"Nương nương trước tiên nhịn một chút, nô tỳ lập tức đi gọi ngự y."

Một màn đối thoại quỷ dị khiến Mạc Ngôn đình chỉ động tác. Có nghe lầm hay không? Sao lại phát sinh chuyện quỷ dị như vậy?

Thế nhưng động tác vỗ nhẹ mình là thế nào? Còn cái dịch thể ấm áp bao lấy xung quanh mình nữa?

Quân Mạc Ngôn không thể tin được, ý nghĩ kì lạ nảy lên trong đầu y, chỉ là, y thực sự không thể tin được.

"Vi thần tham kiến nương nương, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế."

Một giọng nam già nua vang lên, truyền vào trong tai Quân Mạc Ngôn, bỏ xuống tâm trạng bất an, tập trung lắng nghe.

"Đứng lên đi, ngày hôm nay cũng không biết là sao thế này? Hoàng nhi thích động nhiều như thế, làm phiền thái y rồi."

Nữ nhân dịu dàng vỗ về cái bụng vừa nói.

" Khởi bẩm nương nương, không đáng lo ngại, có lẽ là do hoàng tử nhanh chóng muốn ra ngoài!" Sau một lát, nghe được tiếng thái y cung kính trả lời.

" Ân, ra là như vậy, Điệp nhi, giúp bổn cung tiễn thái y."

"Vâng"

"Vi thần xin cáo lui"

Trong phòng yên tĩnh lại, nương nương vuốt ve cái bụng, thanh âm ôn nhu ngọt ngào.

"Thì ra là hoàng nhi không đợi được muốn ra ngoài a, ha hả, thực nghịch ngợm, không được đá mẫu thân nữa nha, bằng không khi nào ngươi ra ngoài ta sẽ đánh mông ngươi."

Tất cả mọi chuyện, ra là như vậy. Mình quả thật đã chết, không ngờ lại chuyển thế đầu thai, chỉ là vì sao bản thân vẫn nhớ rõ chuyện kiếp trước?

Thái y, nương nương, hoàng nhi... rõ ràng là cách xưng hô thời xưa, chính mình vậy mà ở trong hoàng thất.

Vô tình nhất là đế vương, một kiếp trước còn dằn vặt chưa đủ sao, đến đời này lại muốn tiếp tục như vậy?

Quân Mạc Ngôn trong lòng không ngừng tự giễu.

Ông trời thật là vô tình a, ngay cả khi sống lại rồi vẫn không buông tha y.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Quân Mạc Ngôn vài ngày sau đó cũng không lại đá nữa, lúc ngủ lúc tỉnh, lúc tỉnh thì nghe người bên ngoài nói chuyện.

Mặc dù hầu như toàn bộ thời gian đều dùng để ngủ, nhưng sắp xếp lại lời người bên ngoài nói lúc tỉnh, Quân Mạc Ngôn đại khái có thể đoán ra một ít sự việc.

Quốc gia này gọi là Huyền quốc, dường như là một đất nước cường đại, bởi vì mỗi khi nhắc đến ai cũng dùng khẩu khí kính sợ.

Mà mẫu thân hắn đời này địa vị cũng không thấp, là quý phi, có một ca ca là tướng quân.

Gia thế như vậy, đương nhiên thế lực trong cung cũng không nhỏ, tuy rằng thường ngày cùng mọi người trò chuyện hòa nhã, sau lưng lại làm ra nhiều chuyện không quang minh chính đại.

Đối với mấy chuyện này, Quân Mạc Ngôn không cho là không đúng, trong hoàng cung, như thế nào sẽ có người sạch sẽ?

Quân Mạc Ngôn hiểu, dựa vào bối cảnh và thủ đoạn của mẫu thân, y sau này khi sinh ra sẽ hoàn toàn không cần lo lắng, chỉ là khẳng định không tránh được tiếng xấu.

Kiếp trước cũng vậy, đời này cũng vậy, vì sao y luôn phải sống ở nơi đầy rẫy mưu toan?

Y chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, như vậy cũng không được sao?

Bất mãn thì bất mãn, Quân Mạc Ngôn biết mình không thể nào quyết định được số phận.

Nhưng khi y đã chuẩn bị tâm lí chấp nhận tất cả mọi thứ, thì vận mệnh lại một lần mở ra một trò đùa mới.

Một đêm này, dường như cũng không an tĩnh, bên ngoài mưa sa gió giật, mẫu thân hắn vẫn không ngủ được, liên tục lật qua lật lại, lăn qua lăn lại khiến Quân Mạc Ngôn cũng khó chịu không thôi.

Thật vất vả mới yên tĩnh lại, đột nhiên có người hô to đẩy cửa tiến vào.

"Nương nương, nương nương, không xong, có việc lớn rồi."

"Sáng sớm kêu gào cái gì?"

Đột nhiên bị đánh thức, thanh âm Cẩn quý phi mang theo chút bực tức.

"Nương nương thứ tội, nô tỳ vừa mới nghe người ta nói đêm qua đại tướng quân dẫn người tạo phản, bị bệ hạ bắt được, Thành phủ mọi người cũng đều bị bắt giữ, nghe nói buổi trưa hôm nay xử chém." Người nói chính là nha hoàn ngày thường hầu hạ Cẩn quý phi, người đại tướng quân đó chính là ca ca của Cẩn quý phi - Thành Hạo.

"Ngươi nói cái gì? Điều đó không có khả năng, ngươi nghe rõ ràng như vậy?"

Cẩn quý phi kích động xoay người ngồi dậy, khiến Quân Mạc Ngôn bị một trận choáng váng khó chịu.

"Nô tỳ nghe rõ ràng, quả thực chính là như vậy."

"Nhưng, điều này sao có thể? Hai ngày trước ta gặp ca ca, rõ ràng đã nói sẽ không tạo phản, làm sao có thể?" Tựa hồ rất khó tiếp thu chuyện này, Cẩn quý phi run rẩy thân thể."Bổn cung không tin! Bổn cung muốn gặp bệ hạ, bổn cung muốn gặp đại tướng quân, bổn cung..."

Có thể do tâm tình nàng quá kích động, liên lụy thai nhi trong bụng đang yên tĩnh.

Cẩn quý phi đột nhiên cảm thấy đau bụng, mơ hồ có dịch thể chảy ra.

"...A...bụng ta đau quá...Nhanh gọi ngự y...bổn cung...bổn cung muốn sinh..."

Quân Mạc Ngôn cũng không dễ chịu, theo nước ối vỡ tan trôi đi, cảm thấy đè ép, đau đớn,hít thở không thông, đồng thời hướng về phía y vọt tới, khiến y tưởng như muốn ngất xỉu.

"A... Đau quá... Bổn cung không muốn sinh..."

"Nương nương cố gắng, nhanh dùng lực, đã gần xong rồi, cố sức a..."

"A..."

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gọi ầm ĩ, vốn Quân Mạc Ngôn đã cảm thấy khó khăn lại càng không thể chịu được nữa, đầu trầm xuống, liền mất đi tri giác.

"Thai nhi tình huống rất không tốt, nương nương nhanh dùng lực a!"

"A..."

Toàn bộ Vân Bí cung loạn thành một đoàn, ai cũng cực kỳ lo lắng, luống cuống tay chân.

Quân Mạc Ngôn sinh ra đã định trước là không an ổn một ngày một đêm.

......

"Làm sao? Còn có cái gì muốn nói cùng trẫm?"

Dạ Hạo Thiên nghiêng người dựa trên long ỷ, nhìn người phía dưới bị trói chật vật quỳ trên đất, cười đầy tà khí.

"Hừ, được làm vua thua làm giặc, ta không có gì để nói!" Thành Hạo ngẩng đầu hung hăng nhìn người ngồi phía trên, tâm như tro tàn.

Không nghĩ tới, không nghĩ tới chuyện đã nắm chắc mười phần thành công vậy mà bị đối phương từ sớm đã biết, hơn nữa hắn lại không có ngăn cản, còn giống như đang xem kịch...

"A, hay cho một người được làm vua thua làm giặc? Chỉ tiếc trong mắt trẫm, giặc cướp chính là giặc cướp! Một con kiến hôi mà cũng vọng tưởng tạo phản, trẫm chân thành thương cảm thay cho những người bị ngươi liên lụy a!" Hơi nhướn mày, mang theo vài phần chẳng đáng, Dạ Hạo Thiên nhìn đối phương, dường như là đang nhìn một vật nhỏ bé.

"Dạ Hạo Thiên!!"Thành Hạo tức giận rống to hơn, "Ngươi đừng có mà ở đó giả mù sương sa, ngươi nghĩ ngươi có cái gì tốt?"

Trong thanh âm mang theo vài phần không cam lòng, càng nhiều hơn là chột dạ, sợ hãi.

Chỉ vì gã dã tâm tư lợi, hại chết nhiều người như vậy, cũng đủ khiến gã cả đời thoát không khỏi tội danh này!

"Sách sách sách... Thực sự là chết đến nơi còn không biết hối cải mà! Vậy liền mang theo dã tâm của ngươi xuống địa ngục đi thôi! Người đâu, mang xuống!"

Dạ Hạo Thiên vẫn như trước cười, trong mắt lại một mảnh băng lãnh, sát khí nặng nề.

Dám phản bội ta, đều phải trả một cái giá lớn!

"Ta không phục ngươi, Dạ Hạo Thiên, ta chết cũng không phục ngươi! Ngươi! người như vậy dựa vào cái gì có thể làm hoàng đế... Dựa vào cái gì..."

Thành Hạo bị hai thị vệ kéo đi, liều mạng giãy dụa, tiếng rống giận dữ từ xa truyền lại.

"Không phục trẫm có rất nhiều người, chỉ là đáng tiếc, không phải ai cũng giống như ngươi không đầu óc dám khiêu chiến trẫm!"

Lạnh lùng nhìn đám người trong phòng, Dạ Hạo Thiên ngạo mạn dùng ánh mắt quét đến từng người khiến một đám trong phòng càng thêm sợ hãi cúi thấp người, toàn bộ đều sợ hãi, chỉ sợ sau Thành Hạo sẽ là mình.

......

"Kết thúc rồi, kế tiếp, nên tìm ai chơi đây?"

Cầm ghi chép danh sách tham gia tạo phản lần này, Dạ Hạo Thiên tùy ý dùng bút son vẽ xuống một đường chấm dứt sinh mệnh, xoa cằm, cân nhắc có thể hay không lấy ra một tên dùng để chế thuốc trường sinh.

"Bệ hạ."

Cửa truyền đến thanh âm cung kính của Dung Thanh.

"Tiến vào!"

"Bệ hạ, Cẩn quý phi vừa sinh hạ Ngũ hoàng tử, mẫu tử bình an."Dung Thanh thấp người cung kính nói.

"Thành Cẩn? Hừ, sinh thật là đúng lúc a! Mà thôi,  xem ngươi ngày thường ở trong cung cũng coi như biết thân biết phận, để lại cho ngươi một cái mạng!"

Chân mày cau lại, Dạ Hạo Thiên cầm lấy giấy bút trên bàn bắt đầu viết thánh chỉ.

"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết:

Một nhà Thành gia tuy là nghịch thần, nhưng niệm tình Cẩn phi sinh hạ long chủng, miễn cho tội chết, biếm vào lãnh cung, sống ở Lan Tâm viện, Ngũ hoàng tử ban tên Dạ Hối, mong rằng sau này sẽ sống tốt, ngày ngày sám hối, thứ cho tội khác, khâm thử!"

Quân Mạc Ngôn vừa thanh tỉnh thì nghe thấy đạo thánh chỉ này, đối với vị phụ hoàng chưa gặp trong lòng lại thêm vài phần chán ghét.

Nói cái gì khai ân, một người bị biếm, đày vào lãnh cung cùng một nhi tử không được sủng, có thể sống sót hay không còn không chắc chắn, nam nhân kia chính là lười động thủ.

Hối hận? Hừ, hắn giúp y làm chuyện tốt, liên quan gì đến hắn? Bảo y hối hận cái gì?

Nếu như nói chuyện y thật sự hối hận, cũng là hối hận không nên sinh ra ở hoàng cung, nhưng mà, y không có lựa chọn nào khác không phải sao?

Quên đi, Dạ Hối thì Dạ Hối, Quân Mạc Ngôn đã chết, hiện tại y chấp nhận sống với một thân phận mới.

Hiện tại y đã không còn quan hệ gì với Quân gia, với y quan trọng là kiếp này, y sẽ phải học cách sống sót tại nơi hoàng cung băng lãnh.

Cứ như vậy, Dạ Hối sinh ra chưa từng được chúc phúc, không có vui sướng, chỉ có tiếng khóc rống của y cùng với sự kinh sợ và lúng túng của mẫu phi và mọi người, còn có một đạo thánh chỉ tuyệt tình.