Tà Dạ Vô Hối

Chương 48




Sau chuyện Thái Học viện ngày hôm đó, Dạ Minh Lân liền bị miễn tư cách đi Thái Học viện, Dạ Hạo Thiên hạ chỉ nói thân thể hắn không khỏe, để Mai phi chiếu cố hắn cho tốt.

Tất cả mọi người biết rõ, so chiêu cùng Ngọc phi, Mai phi xem như thua, bởi vì Dạ Minh Lân sớm đã thối lui.

Nhưng Mai phi há sẽ dễ dàng chịu để yên như vậy hay sao?

Không mang thai được hài tử thứ hai, đứa con độc nhất lại trở thành người thọt, Mai phi đem tất cả nợ nần này tính trên người Tề Thủy San.

Nếu như không phải nữ nhân này tiến cung, sự cố gắng nhiều năm của nàng cũng không trở thành công cốc như vậy!

Tề Thủy San, ta chết cũng phải kéo ngươi làm đệm lưng! Ngươi đừng mong sống khá giả!

Lại nói đến Hoa Dung viên bên này, Tề Thủy San đột nhiên cảm thấy nàng hình như làm sai rồi.

Có lẽ là bởi vì từ nhỏ đối đầu với Mai phi đã quen, nàng sau khi tiến cung mục tiêu đầu tiên nhắm chính là Mai phi, nhưng sau một phen đọ sức, tuy là hữu kinh vô hiểm, nhưng hiện tại Dạ Minh Lân triệt để trở thành phế tử, nàng sợ Mai phi cắn không buông, không quan tâm đem nàng kéo xuống nước.

Dỗ hài tử trong ngực, Tề Thủy San lần thứ hai làm ra quyết định sai lầm.

"Mai phi đâm Ngọc phi bị thương?" Thời điểm nghe thấy tin này, Dạ Hạo Thiên chỉ nhíu mày, đối với người báo cáo tình huống hiện trường thảm liệt không chút mảy may:" Nói cụ thể chuyện xảy ra.""

Nói đến, cũng là Tề Thủy San phạm phải sai lầm ngu xuẩn.

Đấu đá cùng Mai phi lâu như vậy, mới nghĩ đến việc đi lôi kéo, còn tự đưa mình lên cửa, đây không phải muốn chết sao?

Dạ Hạo Thiên hỏi:" Thái y nói như thế nào?"

""Hồi bệ hạ, thái y nói tình huống của Ngọc phi nương nương không tốt lắm, thuộc hạ đã phái người bảo vệ Ngọc Tề các, không có phân phó của bệ hạ, bọn thuộc hạ không dám vọng động (*).""

(*) làm xằng; làm bậy; làm bừa; hành động mù quáng

Dạ Hạo Thiên sau khi suy nghĩ một chút, nói: "Trước tiên đem người bắt lại, chuyện sau đó đợi trẫm xem xét xong hẵng nói.""

"?!"

Vẫy lui hắn, Dạ Hạo Thiên nhìn người bên cạnh bộ dáng phục tùng rũ mắt "Cẩm công công " hỏi:" Biết nên làm như thế nào không?""

"Nô tài hiểu."" Hắn khom người, nói:"" Thái y cũng nói tình huống không tốt lắm, chỉ sợ Ngọc phi nương nương không qua khỏi.""

Dạ Hạo Thiên hài lòng, khoát khoát tay:"" Ngươi trước đi xem Ngọc phi, trẫm đi nhìn Mai phi.""

"?!"

Nói là nhìn, kỳ thật là Dạ Hạo Thiên nhất thời tâm huyết dâng trào muốn đi hỏi một chút cái người luôn luôn lãnh tĩnh kia, Mai phi đi từng bước tính toán từng bước, như thế nào lại đi đến một hồi ngọc nát đá tan như vậy.

Tuy nhiên, đây đúng là kết quả hắn mong muốn.

Nhị hoàng tử Dạ Minh Lân cho tới bây giờ đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn, mặc dù hắn là nhi tử lớn lên giống bản thân nhất, nhưng tính cách lại cũng không giống nhất.

Mai phi tuy rằng có thủ đoạn, nhưng phương diện dạy dỗ hài tử lại quá mức khiếm khuyết.

Mà hài tử Tề Thủy San mới sinh cũng không nằm trong tính toán của Dạ Hạo Thiên, hôm nay Tề Thủy San đã chết, hài tử kia nên xử trí thế nào bây giờ?

Phiền toái!

Trong lúc Dạ Hối đang học, tất cả đều đã yên ổn lại.

Tề Thủy San trọng thương bỏ mình, Mai phi bị giải vào đại lao, Tề Thủy San lưu lại hài tử mới được ba tháng tuổi, thì bị Dạ Hạo Thiên hạ chỉ giao cho một phi tần trước kia vì sảy thai mà không còn sinh được nữa.

""Nghe nói Dạ Minh Lân điên rồi, lẽ nào bởi vì Mai phi cũng bị điên, không phải nàng am hiểu giở trò sau lưng người khác nhất sao? Thế nào mà lại đi ám sát?"" Đừng nói là Dạ Hối, ngay cả Thẩm Ngọc Hạ cũng một đầu đầy sương mù.

"Dạ Minh Lân không điên." Về phần Mai phi vì sao lại làm ra hành động ám sát kia, Dạ Hối cũng không biết.

Biết rõ hiện giờ Dạ Hạo Thiên đến thiên lao, mà "Cẩm công công" lại đang xử lý hậu sự cho Tề Thủy San.

Theo lý nếu như hay tin nàng đã chết, Tề quốc chắc chắn sẽ cao hứng mà tạo nên một trận phong ba nhỏ. Chỉ tiếc người cầm quyền hiện giờ không phải Đại hoàng tử Tề quốc năm đó đưa nàng tới, mà là Tam hoàng tử Tề quốc được Dạ Hạo Thiên âm thầm nâng đỡ.

Ngay cả hỏi han tin tức về cái chết cũng không hỏi, đủ thấy Tam hoàng tử hận bọn người trong hoàng thất đến thấu xương.

Thẩm Ngọc Hạ cảm thán:"" Đáng tiếc Thất hoàng tử mới sinh ra, còn nhỏ như vậy đã mất mẹ."" Cùng là nữ nhân, nàng luôn có một điểm mềm lòng:""Hoàng thượng an bài cho đứa nhỏ ( thất hoàng tử) cũng không tệ, Du phi muốn hài tử muốn đến điên rồi.""

Dạ Hối bĩu môi, y không cho là như vậy, ngay cả mẹ ruột còn chưa chắc đối tốt với hài tử của mình, huống chi là mẹ kế.

Y hỏi Thẩm Ngọc Hạ:"" Mai phi sẽ bị xử trí như thế nào?""

Thẩm Ngọc Hạ nói: "Nếu như được Hoàng Thượng khai ân, nàng có lẽ không cần đền mạng, nhiều nhất là bị nhốt vào trong lãnh cung.""

Lãnh cung?

Xem ra Mai phi sẽ trở thành Thành Cẩn thứ hai. Điên ở nơi nào, chết tại nơi đó.

""Dạ Minh Lân thì sao?""

"Hắn?" Thẩm Ngọc Hạ nghĩ nghĩ, nói: "Mai phi phạm tội, không liên quan đến hắn, chỉ cần hắn an phận thủ thường, hẳn là sẽ chỉ bị giam lỏng ở Ngọc Tề các a!""

Dạ Hối nghĩ, Dạ Minh Lân so với y thì may mắn hơn.

Tiếc là, xem ra Dạ Minh Lân cũng không muốn loại may mắn này.

Tối ngày hôm qua nghe Dạ Hạo Thiên nói, Mai phi cầu hắn, muốn gặp mặt Dạ Minh Lân một lần, Dạ Hạo Thiên đồng ý.

Mà ngày hôm sau lại nghe nói Dạ Minh Lân kế tục Mai phi giết Ngọc phi, chạy tới chỗ Du phi, mục đích bóp chết Thất hoàng tử mới ba tháng.

""Chuyện này là làm sao? Hai mẫu tử họ điên thật rồi sao?"" Dạ Hối sững sờ, Thẩm Ngọc Hạ không nói nên lời. Ai cũng không thể tưởng tượng được sự tình sẽ phát triển đến một bước này.

Mà càng làm cho bọn họ không thể tin được chính là Mai Phi và Dạ Minh Lân bị nhốt trong đại lao còn chưa hỏi tội, đã tự sát.

Vũ khí là trâm gài tóc trên đầu Mai phi, xem ra nàng đầu tiên là đâm chết Dạ Minh Lân rồi lại đâm chính mình, Dạ Minh Lân cũng không giãy giụa, được nàng ôm trong ngực, khuôn mặt an tường.

Bởi vì Dạ Hạo Thiên cưỡng chế ngăn cản, Dạ Hối không thấy được thi thể hai người, nhưng lúc y nghe xong tử trạng của hai người, nói không rõ cảm giác trong lòng là gì.

Cứ như vậy trong nháy mắt, Dạ Hối tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Mẫu tử Ngọc phi cùng Mai Phi, bốn mạng người, hai hoàng tử một Dạ Minh Lân mới mười lăm tuổi, một mới ba tháng tuổi. Bởi vì tính toán của Dạ Hạo Thiên, bởi vì bọn hắn khoanh tay đứng nhìn, liền cứ như vậy mất đi.

Dạ Hối chưa bao giờ cho là mình là người tốt, nhưng lần đầu tiên y cảm thấy, bản thân giống như là người xấu. Trợ Trụ vi ngược (*), thờ ơ lạnh nhạt.

(*) Nối giáo cho giặc

Dạ Hối bị bệnh, đột nhiên mê man bất tỉnh giống thời điểm Liên nhi chết, lúc này, y cũng đang bệnh đến mơ mơ màng màng.

Thái y đến rồi đi, dược cứ từng bát từng bát, không biết Dạ Hạo Thiên ôm y giúp y uống thuốc bao nhiêu lần, đắng chết người, Dạ Hối sau khi sốt cao một ngày một đêm, mới mở mắt.

"Cuối cùng cũng tỉnh."" Dạ Hạo Thiên nhẹ nhàng thở ra, vẻ lo lắng trên mặt tiêu tán vài phần, Thẩm Ngọc Hạ ở một bên nắm tay Dạ Hối, con mắt khóc đến sưng lên.

Nhóm thái y đưa tay lau cái trán đổ đầy mồ hôi, Ngũ hoàng tử nếu không tỉnh, mạng già của họ cũng khó bảo toàn.

"Ta... đây là... làm sao vậy?" Thanh âm Dạ Hối khàn khàn hỏi.

Tay chân mềm nhũn vô lực, thân thể bị Dạ Hạo Thiên bao lấy trong chăn ôm vào trong ngực, muốn động đây một chút cũng không đủ khí lực.

"Đều đi xuống đi!" Vung tay lên, vẫy lui người không có phận sự, cánh tay Dạ Hạo Thiên ôm chặt y.

Hắn đem mặt để sát vào Dạ Hối, chôn trong cổ y, Dạ Hối chỉ nghe thấy thanh âm trầm thấp của hắn, mang theo tự trách vang ở bên tai:"Đều là lỗi của trẫm!""

Dạ Hối nghi hoặc nhìn hắn, lại bị Thẩm Ngọc Hạ kéo lại, không để ý tới ánh mắt hung ác của Dạ Hạo Thiên, Thẩm Ngọc Hạ lôi kéo tay Dạ Hối không buông, nàng hỏi:"" Tiểu Ngũ, ngươi thế nào rồi? Còn cảm thấy khó chịu không? Có đói bụng không?""

Dạ Hối khẽ lắc đầu, miệng đầy vị thuốc Đông y, một chút thèm ăn cũng không có.

Dạ Hạo Thiên tiếp nhận nước Cảnh An mang tới, đưa đến bên môi y:"" Uống nước."" Dạ Hối bắt lấy tay hắn, uống hơn phân nửa chén.

Uống nước xong, Dạ Hối vừa muốn nhắm mắt lại, Dạ Thiên liền nhéo một cái:"" Không cho phép ngủ tiếp!""

Hắn dùng sức lực hơi lớn, càng khiến Thẩm Ngọc Hạ không nhịn được nữa, dốc sức liều mạng kéo tay Dạ Hạo Thiên:"" Ngươi buông tay ra, Tiểu Ngũ bệnh còn chưa hết, ngươi đừng có mà lại nhéo đau y!""

Dạ Hạo Thiên vươn tay đang muốn một chưởng đánh bay nữ nhân này, may mắn "Cẩm công công" nhanh tay lẹ mắt kéo ra kịp thời.

Dạ Hạo Thiên híp mắt, nói với hắn:"Trông chừng nữ nhân của ngươi!"

Tay áo Dạ Hạo Thiên giật giật, quay đầu, chỉ thấy Dạ Hối ỉu xìu nhìn hắn, y nói:"" Ngươi đừng hung với nàng như vậy.""

Thẩm Ngọc Hạ bị kéo ra đứng ở một bên hốc mắt lại đỏ lên, ai ai kêu một tiếng:"" Tiểu Ngũ... "" Vừa muốn tiến lên, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Dạ Hạo Thiên làm cho đông cứng tại chỗ.

""Sự nhẫn nại của trẫm có hạn!""

"Cẩm công công" thở dài một tiếng, khom người thi lễ với Dạ Hạo Thiên, rồi kéo Thẩm Ngọc Hạ rời khỏi phòng, Cảnh An thức thời canh giữ ở cửa.

Dạ Hạo Thiên nghiêng đầu mang theo một chút bất mãn nhìn Dạ Hối, phàn nàn nói:"" Nàng ầm ĩ làm ta đau đầu muốn chết!""

Tâm tình vốn là vì Dạ Hối một mực mê man mà không tốt, nữ nhân kia còn khóc liên tục, không giết nàng cũng bởi vì sợ Dạ Hối tỉnh lại chịu phải đả kích.

Hắn sao lại không biết, Dạ Hối sở dĩ sinh bệnh vì cái chết của bốn người kia?

Hắn đem Dạ Hối ôm chặt vào lòng, chăm chú nhìn ánh mắt y, nói:"" Hết thảy mọi chuyện đều là trẫm tạo thành, ngươi đừng cho rằng cái này có quan hệ tới ngươi. Chẳng lẽ trẫm giết một người, ngươi lại muốn bệnh một lần?""

"Ta biết.""

Biết hắn lo lắng, Dạ Hối cố gắng giãy giụa rút một cánh tay ra khỏi chăn chạm vào khuôn mặt tiều tụy của Dạ Hạo Thiên:"" Ta không phải vì bọn họ, ta cũng không có ý trách ngươi.""

"Hừ! Trẫm không phải tiểu hài tử ba tuổi!"" Dạ Hạo Thiên căn bản không tin.

Đem bàn tay vươn ra của Dạ Hối nhanh chóng nhét lại vào trong chăn, Dạ Hạo Thiên lại nâng lên một ly trà sâm Cảnh An đưa tới, đặt tại bên môi Dạ Hối:"" Uống chút trà, không cho phép ngủ tiếp!""

Dạ Hối nghe lời uống vài ngụm.

"Ta không phải là dỗ dành ngươi, ta với bọn họ cũng không quen thuộc, tự nhiên sẽ không vì cái chết của bọn họ mà trách ngươi.""

Dạ Hạo Thiên không muốn đề cập tới, liền chặn lại, phượng mâu lộ ra ánh sáng lạnh:"" Trẫm biết ngươi không trách trẫm, ngươi là tự trách chính mình."

Những lời này, Dạ Hối không cách nào phản bác.

"Xin lỗi." Y nói:"" Ta trước kia chưa từng gặp qua trường hợp này, chỉ là có chút chưa kịp thích ứng.""

Dạ Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, lại không nói thêm cái gì.

Chuyện lần này là hắn sai, hắn đánh giá cao năng lực tiếp nhận của Dạ Hối.

Thân là vua của một nước, hắn không có khả năng không giết người, nhưng lần sau hắn sẽ nhớ rõ có một số việc, không nên để cho Dạ Hối biết.