Ta Dám Hái Cả Phật Tử

Chương 4




8

Bên này người kể chuyện và khán giả còn chưa kịp thở dài về tai họa của hồng nhan, thì ngay giây tiếp theo, một bóng dáng cao lớn tuấn tú từ bên ngoài bước vào.

Lần này, hắn không mặc tăng bào, chỉ mặc một bộ y phục ngắn bình thường.


Nhưng với cái đầu trọc và dấu ấn từ Phật hội Vạn Thịnh trước đó, không khí trong phòng lập tức trở nên yên lặng.

Chỉ thấy người đàn ông tuấn mỹ với sáu vết giới bớt trên đầu tiến đến quầy của chưởng quầy, theo bản năng chắp tay hành lễ, nhưng đến giữa chừng lại dừng lại và thu tay về.

“Dám hỏi chưởng quầy, trong khách điếm có nữ tử nào độ tuổi mười tám, mười chín lưu trú không? Nàng có đôi mắt tinh anh, khóe môi cong cong, eo buộc túi thuốc màu tím có gắn chuông.”

Vừa mới nghe xong chuyện bát quái, đã thấy người thật ngay trước mắt.

Dù là chưởng quầy khôn khéo thế nào, lúc này cũng khó mà phản ứng kịp.

“Chuyện này… trong khách điếm của chúng tôi… dường như không có cô nương nào như vậy lưu trú.”

Vô Vọng gật đầu, không tỏ ra thất vọng, khi quay người định rời đi, ánh mắt hắn vô tình lướt qua tầng hai.

Ta theo bản năng thu người xuống một chút.

Khi hắn quay lưng định rời đi, đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn lên lần nữa.

Sau đó, hắn bước chân lên tầng hai.

Ta ngồi thu mình bên lan can tầng hai, tim đập “thình thịch” liên hồi.

Không phải chứ?

Ta đã cải trang thành người khác, chỉ liếc mắt một cái mà đã nhận ra ta sao?

Vô Vọng đứng bên cạnh ta một lúc lâu, rồi thở dài: “Cực Lạc cô nương, ta đến tìm nàng để tạ tội.”

Lời vừa dứt, ánh mắt của mọi người trong khách điếm đều dồn về phía ta.

Thậm chí còn có người xì xào: “Hóa ra là một cô nương! Vừa rồi nàng còn thưởng tiền để nghe chuyện về Vô Vọng, chắc hẳn là tình cảm đôi bên tương thông rồi.”

Không phải đâu!


Hoàn toàn không phải!

Nhưng đối diện với những ánh mắt đầy tò mò đó, ta cuối cùng cũng không đủ can đảm nói chuyện với Vô Vọng ở đây.

Ta kéo hắn, đưa về tiểu viện mà ta đã thuê.

“Hóa ra cô nương không ở trong khách điếm.”

Khi ta kéo hắn vào viện, vừa buông tay liền tức giận ngồi phịch xuống ghế đá.

“Vô Vọng, ngươi có ngốc không? Ngươi tu hành mười mấy năm, chỉ vì một đêm phong lưu mà định từ bỏ tất cả, kể cả sư phụ và đồng môn sao?”

Vô Vọng cúi đầu nhìn ta.

“Ngươi và ta đều biết đó chỉ là một sự cố, chỉ là một sự cố thôi!

“Ta là kẻ hái hoa, chuyên đi ngủ với nam nhân, còn ngươi là hòa thượng, chuyên tu hành độ người, chúng ta vốn dĩ không liên quan gì đến nhau!

“Sao ngươi lại phải tìm ta, tự chuốc lấy phiền phức làm gì?”


Hắn đứng đó, thái độ bình thản.

Sau một lúc lâu, hắn mới khó khăn mở miệng:

“Ta đã thử rồi.”

Ta nghi hoặc: “Hử?”

“Ta không thể quên được.”

9

Nhìn vào đôi mắt trong sáng như gương của hắn, tim ta lập tức đập thình thịch như ngựa chạy.

Tên hòa thượng này rốt cuộc có biết mình đang làm gì không?

“Ngươi… ai da, ngươi có biết như vậy là khiến ta bị người khác mắng là yêu nữ không!”

Ta buồn bã gục xuống bàn đá.


“…Này, có phải ngươi đã bị đánh không?”

Ánh mắt hắn khẽ động, nhưng lại cúi xuống không nói.

Rõ ràng là vì giới luật không cho phép nói dối, giờ bị ta hỏi, lại không muốn để ta biết.

Ta đứng dậy kéo tay áo hắn dẫn vào trong nhà.

Ép hắn ngồi xuống ghế, ta đưa tay tháo đai lưng của hắn, yết hầu hắn khẽ động, tay hắn lập tức giữ lấy cổ tay ta, sau đó lại hoảng hốt buông ra.

“Thất lễ rồi, Cực Lạc cô nương.”

Nhân lúc hắn thả tay, ta nhanh chóng giúp hắn cởi bỏ y phục.

Truyện up tại page Bơ không cần đường và truyennhabo.net

Khuôn mặt của Vô Vọng đỏ bừng, từ mặt lan ra đến sau tai.

“Cô nương, không thể!”

Thấy hắn lải nhải, ta lập tức mất kiên nhẫn: “Ngươi sao nói nhiều thế? Không phải chính ngươi muốn đến đây xin lỗi sao?

“Vả lại, trên người ngươi có chỗ nào mà ta chưa từng thấy? Lần trước đã thấy hết rồi!”

Thấy ta mắng hắn, hắn run lên, không dám nói gì nữa, chỉ là cả đôi tai đỏ rực như hoa đào trong mùa hè.

Hắn để mặc ta cởi bỏ áo trên, lộ ra những vết thương thảm thương trên lưng bị roi trừng phạt đánh vào.

Ta nín thở, đưa tay chạm vào.

Cơ thể hắn liền cứng đờ.

“Ngươi bị thương mà không thoa thuốc đã vội ra ngoài tìm ta sao?”

Hắn thật thà đáp:

“Ta… trì hoãn vài ngày để từ biệt sư phụ, sợ rằng sau khi Phật hội kết thúc cô nương sẽ rời kinh.”

“Ngươi thật là… ta không biết phải nói ngươi thế nào nữa.”

Ta bực bội đi lấy thuốc, giúp hắn từ từ bôi lên những vết thương trên lưng.



Ta không biết là đang giận bản thân mình, tại sao vừa xuống núi lại xui xẻo đến vậy, gặp phải một tên hòa thượng cứng đầu, hay là giận hắn, sao đầu óc lại không biết linh hoạt một chút.

Vậy mà tên hòa thượng này lại bám lấy ta.

Sau hôm đó, hòa thượng không nhà để về đã ở tạm trong một ngôi chùa hoang ngoài ngoại ô vài ngày.
Ta giả vờ đi ngang qua mà ghé vào xem.

Ngôi chùa hoang phế, cây cối già cỗi, dây leo khô cằn, nửa đêm còn có tiếng chó hoang tru, thật không phải là chỗ cho người ở.

Ta cau mày nhìn hắn, người đã ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, không nhịn được mà hỏi: “Ngươi ở đây sao?”

Hắn liếc nhìn ta, cúi đầu, có chút ngại ngùng: “Khi rời đi, trên người không có vật gì, đành phải…”

Nói vài câu mà vành tai đã đỏ bừng.

“Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Lắm lời! Theo ta là được chứ gì?”