Ta Dám Hái Cả Phật Tử

Chương 8




18

Ta ở phủ Lục hoàng tử đã bảy ngày rồi.

Có lẽ chuyện ở ngự hoa viên đã đến tai Hoàng thượng.

Hoặc cũng có thể việc Vô Vọng lần này điều động Ngự Lâm quân bao vây phủ Công chúa đã gây náo động lớn.


Dù sao, một thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng đã được gửi thẳng đến phủ Lục hoàng tử.

Mắt Vô Vọng sáng rực, ánh nhìn về phía ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Lần này cô nương không thể chạy thoát được nữa rồi.”

Mặt ta đỏ bừng, quay đầu đi chỗ khác.

Đồ ngốc!

Ta vốn đâu có nói sẽ chạy.

Chẳng qua là ngươi tin mọi chuyện một cách mù quáng, giờ lại trách ta.

Nhưng không hiểu sao mẫu thân ta, Trường Công chúa, lại không đến đón ta về trong suốt thời gian này.

Cho đến khi sắp phải thành thân, Vô Vọng mới không nỡ mà phải đưa ta về phủ Công chúa.



Truyện up tại page Bơ không cần đường và truyennhabo.net

Vừa vào phủ, ta liền thấy ngay vị sư phụ kiêm phụ thân không đáng tin của mình.

Chân hắn bị xích, một đầu xích ở chân hắn, một đầu khác ở cổ tay Trường Công chúa.

Chậc chậc chậc, đúng là thời thế đổi thay, lòng người khó đoán.

Chơi đùa thì các người cũng giỏi lắm đấy.

Vừa nhìn thấy ta, Lạc Kính Xuyên liền khóc lóc chạy tới.


“Đồ đệ ngoan, con chịu khổ rồi, cơ thể có sao không?”

Ta mặt không cảm xúc lướt qua hắn, hành lễ với Trường Công chúa.

“Mẫu thân.”

Lạc Kính Xuyên toàn thân cứng đờ, ánh mắt ngây dại nhìn ta: “Mẫu… mẫu thân?”

Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn Trường Công chúa.



“Vậy cha nàng…”

Mặt Trường Công chúa vẫn còn giận dữ, rõ ràng không muốn mở miệng.

Ta thở dài.

Mấy chục tuổi đầu rồi, còn chơi trò truy thê hỏa táng tràng làm gì.


“Mẫu thân ta năm đó đã cầu xin Hoàng thượng và Thái hậu đồng ý, sắp đến ngày thành thân, tân lang lại bỏ chạy.”

Lạc Kinh Xuyên cứng đờ tại chỗ.

Mãi sau mới run rẩy hỏi: “Vậy… hôn lễ năm đó là giữa nàng và ta sao?”

Hửm?

Ta và Trường Công chúa: “…”

Vậy hóa ra năm xưa ngươi bỏ chạy không phải vì không muốn cưới Trường Công chúa.

Mà vì tưởng rằng không phải thành thân với chính mình sao?

Không hỏi lấy một câu rồi bỏ chạy, chẳng phải là quá thất lễ sao, Thánh thủ hái hoa?

Ta không biết nói gì hơn, nhìn Lạc Kính Xuyên mặt dày bám lấy Trường Công chúa khắp phủ, đúng là không chịu nổi.

19


Đêm trước ngày đại hôn, Trường Công chúa vào phòng ta.

“Yến Vô Vọng… trước đây ta đã thử thách hắn nhiều lần, kết quả tốt hơn ta tưởng.

“Hắn từ nhỏ lớn lên trong chùa, tính cách trầm ổn, dù có đôi lúc hơi ngốc nghếch, nhưng vẫn xứng với con.

“Nếu hắn có làm gì sai với con, con cứ về nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ đòi lại công bằng cho con!”

Ta rưng rưng nước mắt nhìn mẫu thân, người mà ta chưa ở bên cạnh bao lâu, lòng ấm áp đến mức muốn khóc.

Còn về lão cha tiện nghi, trước khi ta xuất giá, hắn với đôi mắt thâm quầng nhét cho ta một đống thuốc.

“Đây là thuốc uống khi đau bụng, ngươi hay khó chịu trong ngày nguyệt sự, uống vào sẽ dễ chịu hơn.

“Viên thuốc màu xanh này là để uống khi trúng độc, chỉ cần không phải độc chết ngay lập tức, đều có thể cầm cự đến khi ta đến cứu ngươi!

“Còn cái này, ai bắt nạt ngươi, ngươi không đánh lại, cứ lén rắc lên người hắn, đảm bảo hắn sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ ngay!

“Và cái này nữa, bổ sung thể lực, rất hiệu quả.”

Ta cầm viên thuốc màu đỏ, thấy hắn chưa nói gì:

“Vậy cái màu đỏ này thì sao?”

Lạc Kính Xuyên ho khan một tiếng:

“Viên này là khi hắn không được thì cho hắn uống…”

Mặt ta đỏ bừng.

Nghĩ đến thể lực của Vô Vọng, ta cảm thấy tốt nhất là không dùng đến viên thuốc này.

Mặc áo cưới đỏ rực, ta được đưa lên kiệu, mười dặm rực rỡ, diễu quanh thành một vòng, chầm chậm được đưa vào phủ Lục hoàng tử.

Khi tân lang vén khăn trùm đỏ lên, Vô Vọng đứng bên cạnh ta, trên đầu đã mọc một lớp tóc xanh.

Hắn cười tươi, khi mắt ta chạm vào mắt hắn, cả hai lập tức đỏ mặt từ mặt đến tận cổ.

“Cực Lạc cô nương đã trở thành nương tử của ta rồi.”

Mặt ta lại đỏ bừng, hờn dỗi quay mặt đi: “Ai là nương tử của nhà ngươi!”

Yết hầu hắn khẽ động, cuối cùng đưa tay đè ta xuống giường.

Khi đang cởi y phục, hắn đột nhiên dừng lại.

Trong ánh mắt kinh ngạc của ta, hắn lấy từ trong ngực ra một lọ thuốc nhỏ màu đỏ.

Có chút quen mắt, ta nghi hoặc hỏi: “Đó là cái gì?”

Vô Vọng thản nhiên nuốt hai viên vào miệng.

“Nhạc phụ đại nhân tặng ta, nói là uống vào sẽ tốt cho cả hai chúng ta.”
Hả?

Ta muốn bắt hắn nhổ ra, nhưng lại bị hắn giữ chặt rồi hôn xuống.

Xong rồi!

Lần này thật sự là “dưới hoa mẫu đơn chết” rồi!

Hết truyện.