Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 115: – Rời Đi




.



Nhật cảm nhận được ánh nhìn của Minh, qua sự ngập ngừng, cậu có thể hiểu được phần nào ý nghĩ của chàng thanh niên bên cạnh mình.



Chỉ là, cậu không cam lòng.



Trước đây Nhật chỉ đam mê thế giới tiểu thuyết võ học, giang hồ tiêu dao, mà chẳng để tâm tu luyện, lúc ấy tu vi với cậu không phải là điều gì quan trọng, vì bản thân cậu chẳng bao giờ cần phải động đến tu vi, cũng chẳng đánh nhau với ai, nói chính ra là chẳng có ai đánh nhau với cậu.



Mãi tới khi trong chuyến nghỉ đông, cậu về núi với sư phụ, những tưởng những ngày chán chường nơi chốn khỉ ho cò gáy, thì cậu gặp Minh.



Người thanh niên này không biết cậu là ai, cũng không để tâm cậu là ai, cũng không có ý xấu gì với cậu.



Lại sẵn sàng đánh nhau với cậu.



Thậm chí, cũng không suy nghĩ gì, mà cứu cậu trong lúc hiểm nguy.



Lúc nãy ở trong rừng, lúc Minh kéo cậu về phía sau, làm Nhật nhớ lại về tối nọ ở thác.



Nhớ lại cảm giác bất lực của mình, nhớ lại sự giúp đỡ của Minh, nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi đó.



Khoảnh khắc mà Nhật có thể vui vẻ, thoải mái, thể hiện chính bản thân mình, mà không cần phải chú ý, để tâm điều gì khác.



Chẳng hiểu sao, chỉ có khi xung quanh Minh, Nhật mới có thể thoải mái bộc lộ con người mình, mà không cần chút kiêng dè gì.



Có lẽ, bởi vì Nhật chưa bao giờ thật sự có một người ở bên cạnh mình không vì bởi điều gì, chân thành đối đãi.



Cậu chưa bao giờ có bạn, huống chi là những mối quan hệ không gọi tên khác..



Chưa bao giờ cậu thấy chính thực lực bản thân lại là thứ ghì níu lại mình đến với niềm vui, sự tự do, thoải mái..



Như lúc này.



Cậu có một cơn giận trong lòng, không phải giận ai, mà là tức giận đối với bản thân mình..



Phải chi cậu nhận ra sớm hơn, không, phải chi cậu gặp Minh sớm hơn..



Mà cũng không phải.



Phải chi..



Đúng là, nếu có thể khác đi, thì còn cần dùng hai chữ ‘phải chi’ làm gì..



Tay cậu nắm chặt đến nỗi lòng bàn tay rướm máu lúc nào không hay, mà cậu cũng không để ý.



Minh nhận ra, nhưng chỉ đứng lặng người, nhìn Nhật, thật sự không biết phải nói điều gì.



Lời nào nói ra trong lúc này cũng chỉ là dư thừa..



Có những thứ, đâu phải nói bằng lời là đủ, cũng có những điều, lời nói không thể truyền tải nổi..



Thời gian trôi qua, không nhiều nhưng cũng không phải là ít.



Đột ngột, Nhật quay qua nhìn Minh.




Ánh mắt trong veo của cậu ta, có chút làm Minh thấy nghẹn trong lòng.



Như thể đã có quyết định của mình.



Nhật không nói một lời, mà quay người, rời đi.



Những người còn ở lại bất giác quay qua truyền âm xầm xì bàn tán điều gì.



Minh cũng không để tâm.



Vì lúc này, cậu nghe trong thần thức tiếng Nhật truyền đến, giọng có chút thổn thức, cùng khàn khàn.



“Tôi sẽ không thua chính bản thân mình, mà..”



“Tôi cũng sẽ không để anh bước đi quá xa, không thể đuổi theo kịp..”



Vị Kim Đan đứng trên cao quan sát tất cả, cũng chú ý đến Minh và Nhật nãy giờ, ông không nói gì, thậm chí cũng không tức giận vì sự ‘vô lễ’ rời đi, không một lời kính lễ.



Chẳng biết ông đang suy nghĩ điều chi, đôi mắt có chút xa xăm.



Năm vị Trúc Cơ cũng lặng im trong thế giới của từng người, thậm chí một người ‘luyên thuyên’ như người thanh niên trẻ tuổi, lúc này cũng trở nên trầm mặc khác thường, như thể nhớ đến điều gì..



Minh lại càng tịch lặng.



Trong đầu cậu bây giờ chẳng nghĩ được gì, cứ như vậy mà rỗng trống, cứ như thế mà vắng lặng, vắng lặng đến cô độc, cô độc đến khó chịu..




Nhìn Nhật, chẳng hiểu sao cậu lại có chút nhớ đến bản thân mình.



Nhớ đến những chuyện không muốn nhắc lại.



Nhớ đến..



“Mọi người có một tiếng để nghỉ ngơi dưỡng sức, cùng chuẩn bị tinh thần, sau đó chúng ta sẽ di chuyển đến địa điểm tiếp theo”



Bỗng tiếng người thanh niên cơ bắp vang lên, cắt đứt bầu không khí có chút kỳ dị lúc này.



Mọi người ai nấy đều ngồi xuống phục hồi linh lực, không ai nói ai lời nào, không khí lại càng im ắng hơn.



Minh lúc này bỗng giật mình, trước khi theo mọi người ngồi xuống, nhưng không phải khôi phục linh lực, mà chỉ là muốn nghỉ ngơi, cũng không quên nhìn qua người đàn ông cơ bắp, gật đầu một cái thật nhẹ, cũng được anh ta đáp lại bằng một nụ cười thản nhiên.



Bởi lẽ, vừa nãy, giọng anh ta đã truyền âm trong thần thức cho Minh, một câu, rằng.



“Yên tâm, cậu nhóc ấy ý chí rất mạnh..”



Minh có chút không hiểu sao người thanh niên lại nói riêng với mình, nhưng cậu cũng không muốn nghĩ đến, vì lúc này trong lòng cậu bỗng có cảm giác ‘khó chịu’ với sự suy nghĩ, không muốn phải nghĩ suy điều gì nữa cả..



Trời càng dần về khuya, có lẽ ngày đã sang, sương lạnh trên núi mang theo hơi ẩm, quẩn quanh trong không gian.



Minh nhìn bầu trời đêm trong vắt, không một gợn mây, những đốm sao lung linh, nhấp nháy.



Tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, không rõ ràng, nhưng lại khiến lòng người cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.




Đột nhiên cậu nhớ đến những lời gần cuối trong Thanh Tĩnh Kinh.



“Phàm, Thần của người ưa thanh, mà Tâm thường bị quấy rối; Tâm của người ưa tĩnh, mà bị dục kéo lôi.”



“Thường chế ngự được dục, thì Tâm tự Tĩnh; lắng được Tâm, thì Thần tự thanh; tự nhiên lục dục chẳng sanh, tam độc tiêu diệt.”



“Chưa được như thế, vì Tâm chưa lắng, dục chưa chế ngự vậy.”



“Phải thường chế ngự..”



“Chúng sanh sở dĩ chẳng được Chân Đạo bởi vì có Vọng Tâm, đã có vọng tâm, thì kinh động đến Thần, đã kinh động đến Thần, tức là bám chấp vạn vật, đã bám chấp vạn vật, thì sanh tham cầu, đã sanh tham cầu, chính là Phiền Não.”



“Phiền não vọng tưởng làm ưu khổ Thân, Tâm; tạo ra vinh nhục đổi dời, nổi trôi sanh tử, đắm chìm bể khổ, mất hết Chân Đạo..”



Niệm xong một đoạn, lại thấy lòng mình thanh tĩnh hơn nhiều, khẽ thở dài.



Rõ ràng là bản thân cậu chưa dẹp bỏ được vướng mắc trong lòng..



Bỗng có tiếng động, cùng nguồn linh lực lớn phát ra kéo sự chú ý của Minh lại.



Cậu nhìn sang hướng bên ngoài gần vết nứt.



Vị tu sĩ Kim Đan vận cổ phục đơn giản tối màu, cả người trông thư sinh nho nhã, chẳng chút lòe loẹt, phô trương nào.



Chỉ thấy ông ta nâng tay lên, đột ngột những chiếc túi không gian tập hợp sẵn ở một góc, cũng bay lên, tự động mở dây rút, từng mảnh từng mảnh vỡ một, cùng những khối kết tinh ánh sáng, bay từ trong miệng túi, phóng lao ra, trôi nổi về phía trước mặt ông.



Cảnh tượng vô cùng diễm lệ, hệt như tinh vân trên bầu trời đang được người đàn ông gom tụ lại trước mình.



Minh vô cùng ngạc nhiên, vì rõ ràng cậu cảm nhận được qua thần thức, người đàn ông kia không phải sử dụng linh lực, mà là một loại rất giống linh lực nhưng lại mạnh hơn và nồng đậm hơn rất nhiều lần.



Không chỉ vậy, mà từng cử chỉ nhấc tay, phất hay vẫy của ông ta, trực tiếp có thể điều động linh khí của trời đất, trợ lực cho mình.



Lần đầu tiên Minh được chứng kiến một vị tu sĩ Kim Đan thi pháp, đúng là vượt ngoài tưởng tượng của cậu.



Từng cái phất tay nhẹ nhàng của người đàn ông, làm cho năng lượng từ những mảnh vỡ cùng kết tinh không gian, bị bóc tách ra.



Tụ thành một tổng thể những khối sáng, lớn nhỏ, bất đồng, trôi nổi giữa hư không, khi nhìn kỹ vào chúng, sẽ thấy ngay giữa hạch tâm của từng khối sáng, là ‘hình dạng’ mảnh vỡ ánh sáng, trong suốt, đẹp lạ kỳ.



Động tác nhanh chóng mặt, người đàn ông kết thủ ấn, dịch chuyển những khối năng lượng bung ra, xếp thành một đồ hình khổng lồ.



Tất cả hiện lên dần dần trong quan sát của Minh.



Cậu vừa xem bằng cả âm dương nhãn, lẫn thần thức.



Chưa thấy gì thông qua thần thức dùng chung với Cấu Trúc, nhưng với đôi mắt âm dương, cậu thấy từng đường nét của đồ trận, rất nhanh thành hình, cũng rất phức tạp.



Minh nhanh chóng ghi nhớ.



Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ