Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 166: – Ma Pháp Văn.




.



Lam Thảo đứng một bên quan sát tất cả, thấy rõ nét mặt Minh từ bất ngờ, đến hoang mang, lại mang theo một chút hiếu kỳ cùng lo lắng, cũng nhanh nói qua.



“Cậu yên tâm, đây là trạng thái đặc biệt sau khi sử dụng loại đan dược này, nó được chế ra riêng dành cho việc biến một người bình thường trở thành một đứa bé khoảng 10 đến 11 tuổi, cũng là để thuận lợi phù hợp tham gia nhiệm vụ lần này..” – Cô gái nói đến đây, dừng một chút, nhìn đôi mắt mở to có phần ‘bất an’ của cậu, kết hợp với ngoại hình như đứa bé, càng làm người ta dễ dàng thương cảm, cũng khiến Lam Thảo có chút chột dạ trong lòng, mới nói tiếp.



“Tất nhiên là nó có thuốc giải, chỉ là sau khi đảm bảo nhiệm vụ này hoàn thành, thuốc sẽ được cấp cho cậu, để tránh những sai lầm có thể diễn ra trong quá trình, dẫn đến làm cho nhiệm vụ thất bại.”



Minh nghe đến đây, trong lòng đã có đáp án, hiển nhiên ngoài việc ngoại hình này phù hợp nhiệm vụ bí ẩn lần này, cũng là một biện pháp bảo đảm của Hội Đồng, để tránh cậu làm ra những chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát, nhất nhất đều phải nghe lời Hội Đồng.



Ngoài mặt Minh tỏ vẻ có chút tức giận, kết hợp với gương mặt ngây ngô, cùng ngoại hình như một đứa trẻ 11 tuổi, lại tăng thêm phần ‘đáng yêu’ chứ không thể hiện được một chút sự nóng giận nào.



Nhưng bên trong lòng Minh, cậu cũng không quá để ý việc mình trong hình hài này, vì cậu đã có cổ văn có thể giải quyết được nó, trong đầu lúc này chỉ là suy tính làm sao tăng thêm sự đảm bảo an toàn cho bản thân mà thôi.



Đúng lúc này có tu sĩ mặc áo đen từ một cánh cửa khác của căn phòng, nơi phía sau Lam Thảo, đẩy cửa ra, đi tới lại gần cô, đưa hai bìa hồ sơ, cùng hai bộ quần áo, rồi nhanh chóng đi ra lại, khép cửa, suốt quá trình không nói lời nào.



Lam Thảo giữ lấy bộ quần áo của mình, bộ kia đưa cho Minh, cũng ra hiệu vào trong buồng thay đồ kế bên mặc vào.



Minh nhanh chóng cầm lấy bộ quần áo thuộc về mình, cũng vào một buồng thay kế bên buồng của Lam Thảo.



Minh lúc nãy nhìn sơ bộ đồ, thấy rõ ràng có rất nhiều thứ lỉnh kỉnh, lúc này xem kỹ thì là một bộ đồ vest truyền thống; với áo sơ mi trong, áo gile, cùng với một áo khoác ở ngoài.



Tất cả đều màu đen, phối sơ mi trắng cùng quần tây, lại tôn lên một vẻ lịch lãm kỳ lạ.





Minh lúc này nhìn mình trong gương, bộ tây trang nhìn qua chất liệu cùng đường may cũng biết không phải đồ rẻ tiền, kết hợp cùng gương mặt non nớt của cậu, tóc cũng đã bị thu rút lại không còn dài ngoằng nữa, mà dạng cắt ngắn, hơi lòe xòe trước mặt.



Minh nhớ hình như đúng là hồi tuổi cỡ này cậu có để kiểu tóc như vậy, nhưng lúc đó cậu trông khá là nhếch nhác, có phần mập mạp, chứ không làm cậu mang theo một vẻ vương giả quý tộc như lúc này.



Minh ra ngoài lại, đã thấy Lam Thảo đứng một bên chờ, cũng thay một bộ váy dài đen tuyền, vô cùng bắt mắt, với mái tóc đen rũ nhẹ qua vai, lại càng khiến cô đẹp hơn nhiều phần.



Thấy Minh ra, cô gái giữ lại một hồ sơ, tiến tới, đưa cho Minh cái còn lại; cậu cũng tò mò, mở bìa hồ sơ ra xem, bên trong là hộ chiếu, cùng giấy tờ tùy thân.



Khiến cậu vô cùng bất ngờ khi mở hộ chiếu ra, tên đúng là cậu, nhưng tuổi thì lại 11, mà ngạc nhiên là trên ảnh chính là ngoại hình đứa bé của cậu lúc này; cũng thầm cảm thán, Hội Đồng làm việc vô cùng nhanh, chỉ một thoáng thôi, đã xong mọi giấy tờ liên quan cho thân phận đứa trẻ của cậu.



Giọng cô gái vang lên cắt ngang suy nghĩ của Minh.



“Từ bây giờ cậu là Đặng Trần Duy Minh, đứa con của hai gia tộc cổ Đặng và Trần. Tôi là Trần Lam Thảo, là chị họ bên phía gia tộc của mẹ cậu, cũng là người giám hộ hợp pháp của cậu.”



“Chúng ta còn khoảng một ít thời gian nữa sẽ lên máy bay, nhưng trước đó, còn cần phải làm xong một số việc.”



Nói xong, cô gái bắn ra từ giữa trán mình một khối năng lượng thần thức, bay về phía Minh, rồi dung nhập vào trán cậu, Minh cũng không phản kháng, biết rằng Lam Thảo sẽ không hại mình, mà bản thân Cấu Trúc cũng không thông báo có địch ý nào từ cô gái cả.



Luồng năng lượng thần thức kia nhanh chóng bị thần thức khổng lồ của Minh hấp thụ cùng tiêu hóa.



Chỉ một loáng sau, Minh mở mắt ra, trong đầu mình đã thêm rất nhiều tri thức ngôn ngữ tiếng Anh, phải nói là biến cậu từ một người biết tiếng Anh trở thành một người thông tạo tiếng Anh như người bản xứ.




Không chỉ có ngôn ngữ Anh, còn còn kèm theo một số loại ngôn ngữ phụ thuộc, cùng với rất nhiều những thông tin chi tiết khác nữa, Minh không xem hết nhưng cậu thấy một số có liên quan rất nhiều đến giới quý tộc, lại có phần quan trọng là thông tin về thân phận mới này của cậu.



“Đây là ‘ký ức thần thức’ của chị, nhiệm vụ lần này cần phải sử dụng tiếng Anh, cùng một số kỹ năng hành xử quý tộc và giả thiết thân phận mới; không có thời gian để học, nên đây là cách nhanh nhất để em có thể thuận tiện làm nhiệm vụ” – Lam Thảo vừa cười vừa nói.



Cô gái rất nhanh ‘nhập vai’, cũng thay đổi cách xưng hô.



Minh cũng hiểu, nên gật đầu cảm ơn.



Đoạn, Lam Thảo lại móc từ trong túi không gian của mình ra một viên đá, mà Minh nhìn ra là nội hạch của thuộc tính thú, nhưng khác với nội hạch của Trúc Cơ thú, viên đá nội hạch này kết thành khối như đá quý, mang năng lượng vô cùng mạnh mẽ.



Cô gái đưa khối đá cho Minh, lại nói.



“Đây là Nội Đan của quái thú tu vi Kim Đan, bên trong có phong ấn ‘Ma Pháp Văn’ của vị tu vi Nguyên Thạch Thần Đàn tương đương tu sĩ Kim Đan.”




Thấy Minh ngớ ra không hiểu gì, Lam Thảo liền giải thích cặn kẽ.



“Ma pháp sư thông thường chỉ có thần thức mạnh mẽ hơn tu Tiên giả, còn nguyên tố lực lẫn tuổi thọ đều không bì kịp. Phải biết mặc dù công pháp của ma pháp sư liên quan đến mở rộng thần thức, nhưng mà thuật pháp về thần thức lại vô cùng hiếm hoi, chỉ lưu truyền trong những gia tộc ma pháp cổ truyền thừa..”



“Cho nên nhìn chung tu Tiên giả không sợ hãi ma pháp sư, thậm chí ma pháp sư thông thường chỉ được sử dụng làm ‘trinh thám’ vì phạm vi thần thức vượt trội. Nhưng điều gì cũng có ngoại lệ..”



“Đó chính là Ma Văn pháp sư, chính là ‘cơn ác mộng’ đối với tu Tiên giả, Ma Văn pháp sư sở hữu sức tấn công mạnh mẽ gấp nhiều lần ma pháp sư thông thường, sức mạnh này đến từ Ma Pháp Văn, tất nhiên là Ma Pháp Văn cũng không đại trà, cũng được truyền thừa vô cùng nghiêm ngặt..”




“Mà trong khối nội đan này, chứa đựng chính là một Ma Pháp Văn đến từ Ma Văn Pháp Sư tu vi Nguyên Thạch Thần Đàn. Nếu là bình thường, không thể nào cầu được vị ấy cho đi loại Ma Pháp Văn có thể xem như ‘bảo vật truyền thừa’ này..”



“Chỉ vì tính chất nghiêm trọng của nhiệm vụ lần này, nên vị ấy mới ‘rộng rãi’ mà cho ‘em’ loại Ma Pháp Văn dùng che giấu thần thức, để không bị kẻ khác xâm nhập, làm phá hỏng bảo mật thân phận của em trong quá trình làm nhiệm vụ.”



Minh nghe cô gái nói kỹ, cũng là vô cùng bất ngờ, đây là lần đầu tiên cậu được nghe nói đến Ma Pháp Văn, lấy làm tò mò.



Tất nhiên là cậu cũng nghe ra được sự trân quý vô cùng của loại Ma Pháp Văn này, nên một bên vừa nghe Lam Thảo hướng dẫn cách sử dụng, vừa truyền năng lượng của mình vào khối nội đan.



Ban đầu là dùng nguyên lực, nhưng chỉ thắp sáng một phần nhỏ của nội đan, Minh lại lấy ra 4 nguyên tố lực, cùng lúc truyền vào.



Giọng Lam Thảo vẫn trang nghiêm giải thích.



“Ma Pháp Văn tương truyền là ngôn ngữ cổ xưa của Thần, ngay cả tại Tu Thần Giới cũng không ai biết xuất xứ ra sao, may chăng chỉ có những bậc Đại Năng Giả mới có thể biết một hai..”



“Chỉ là hiện những Ma Pháp Văn này đã được các gia tộc cổ, truyền thừa lâu đời, mỗi gia tộc nắm một phần nhỏ, giữ như của báu truyền thừa liên tục, Ma Pháp Văn còn thì gia tộc vĩnh hằng bất diệt..”



“Cũng không rõ ràng được là có bao nhiêu chữ Ma Pháp Văn, mà cũng là không một ai độc chiếm cho riêng mình được, suốt bao nhiêu thời đại đã trôi qua..”



truyện siêu hay :