Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 27: - Hiệu Ứng Cánh Bướm (2)




.



"Điểm mấu chốt ắt hẳn phải nằm trên con búp bê bị nguyền rủa.." - Minh lại lầm bầm.



Nhưng vấn đề là con búp bê từ khi bị cậu dùng kỹ năng Cắt Đứt chặt đi mối dây liên kết với con búp bê chủ giống hệt nó, thì con búp bê phụ cậu đang giữ đây đã biến thành phiên bản búp bê phong ấn và trở nên độc lập không có mối dây liên hệ nào nữa, mà cũng do vậy thông tin cũ trên con búp bê đã biến mất hoàn toàn, cậu không làm sao biết được nó trước đó còn có khả năng gì.



Nhưng Minh tin chắc nó phải mang một tác dụng khác nữa mà tác dụng này phải đem lại lợi ích cho kẻ làm ra nó, chỉ có điều giờ đây nó đã bị Minh phá tan đi rồi.



"Lợi ích của kẻ làm ra búp bê nằm ở con búp bê.. hai con búp bê giống hệt nhau và ngoại hình y như Thành.. người trấn yểm búp bê ra lệnh cho chấp niệm bằng cách khiến cho chấp niệm nghĩ nhầm kẻ trấn yểm chính là bản thân chấp niệm.."



Vừa lẩm bẩm đến đây, giống như một cơn vỡ òa ập tới, cậu nhận ra mình sai ở đâu, biết tại sao mình bế tắc.



Lúc đầu khi phân tích cho Thành ngày hôm đó, cậu có lẽ bị sự đau thương của câu chuyện cô gái xấu số kia mà ảnh hưởng tới suy luận của mình.



Cậu đinh ninh cho rằng kẻ nhà giàu hại cô gái xấu số phải tự tử kia cũng chính là người vì thích Thành nên mới hại Na bằng cách đi nhờ pháp sư làm trấn yểm.



Có lẽ Thành cũng ảnh hưởng bởi câu chuyện và một phần bị lý lẽ của cậu làm cho hiểu lầm, cũng cho rằng như vậy nên mới muốn tìm hiểu thông tin của cô gái đoản mệnh ấy hòng điều tra ra kẻ chủ mưu.



Minh sau đó có nghe Na bảo là Thành đang điều tra thêm về những cô gái xuất hiện xung quanh mình, có lẽ cậu ta nghĩ điều tra ra kẻ nhà giàu kia sẽ chính là một trong những cô gái đó.



Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, chính cái kết luận sai lầm đó đưa Minh vào hoàn cảnh bế tắc, vì nó không hợp lý ở chỗ lợi ích đạt được và động cơ gây án.





Thứ nhất nếu chủ mưu là cùng một người, thì ban đầu kẻ nhà giàu kia hoàn toàn có thể dùng biện pháp tâm linh để hại cô gái kia, nó sẽ không để lại dấu vết tội phạm, khó mà điều tra ra được.



Trong khi ngược lại kẻ nhà giàu chọn cách rất độc ác nhưng cũng rất rườm rà, vô cùng dễ bị truy nguồn ngược lại kẻ gây án, cho thấy kẻ nhà giàu kia chỉ có độc ác mà không thật sự thông minh và nguy hiểm một cách xảo trá.



Còn kẻ gây án vụ Thành mặc dù xét tình huống câu chuyện tình yêu thì vô cùng tương tự nhưng mà cách gây án thì tinh vi, có chuẩn bị kỹ càng và gần như là không thể tìm ra vết dấu phạm tội.




Tới đây, lúc này Minh đã chắc chắn quả quyết hung thủ 2 vụ là hai người khác nhau, nhưng có thể giữa hai người này có mối liên hệ gì đó, điều này cũng chỉ là linh cảm của cậu, chưa xác định rõ được.



Tiếp theo, sai lầm thứ hai là khi cậu cho rằng kẻ chủ mưu và kẻ trấn yểm là hai người khác nhau; vấn đề này ban đầu sự suy luận của cậu là hợp lý, người bình thường sẽ dễ nghĩ như vậy, vì thuật trấn yểm không phải dễ dàng thông dụng ai cũng có thể làm được.



Mà kẻ chủ mưu ắt hẳn phải trạc trạc độ tuổi Thành, có hơn cũng sẽ không nhiều, vì qua suy luận, kẻ đó dễ dàng vào buổi tiệc sinh nhật mà Thành chỉ mời bạn bè gia đình thân thuộc, lại nắm rõ tính cách sở thích của Thành thì phải là người quen thuộc với Thành hay ít nhất phải có tiếp xúc thường với Thành.



Lại do cậu có nhận định chủ quan kẻ chủ mưu là nữ, lại suy luận trạc tuổi Thành, mà xung quanh Thành toàn kiểu bạn bè cậu ấm cô chiêu, nên dễ bị cậu bỏ qua ý tưởng kẻ chủ mưu sẽ sở hữu năng lực tâm linh tà ác.



Nhưng vừa nãy khi nghĩ đến chuyện kẻ được lợi nhất từ vụ việc này là ai? chắc chắn phải là kẻ trấn yểm con búp bê, vì dẫu con búp bê có mang tác dụng gì đi nữa mà cậu chưa biết được, thì thứ tác dụng này nó chỉ có tác dụng lên người làm ra con búp bê bị trấn yểm đó.



Điều này nằm rõ trong cách thức tạo ra búp bê trấn yểm có nói, điểm này Minh hoàn toàn tin vào kiến thức mà "trò chơi" đưa ra.



Như vậy để thống nhất lợi ích thì kẻ chủ mưu và kẻ trấn yểm phải là một.




Nhưng cũng thể có một trường hợp hi hữu có khả năng xảy ra nữa, đó là kẻ chủ mưu cũng bị kẻ trấn yểm búp bê kia lừa, nhưng nếu vậy mục đích của kẻ trấn yểm là gì? Có được lợi gì từ Thành? Là tiền hay là thứ gì khác? Mà mục đích đó có cùng chung mục đích với kẻ chủ mưu hay không, nếu với lập luận kẻ chủ mưu và kẻ trấn yểm là hai người khác nhau?



Tất cả suy đoán lại vòng về chỗ manh mối quan trọng chưa tìm được đó chính là con búp bê còn có tác dụng gì khác nữa, tác dụng này đem lại lợi ích gì cho kẻ trấn yểm ?



"Manh mối quan trọng chưa tìm được.."



Minh lúc này lại lẩm bẩm, chẳng hiểu sao đến 4 chữ manh mối quan trọng cậu đều chỉ nghĩ đến mùi nước hoa mà Na ngửi được khi mở hộp con búp bê, mà Thành cũng bảo là nghe mùi quen thuộc, dường như có đoạn gì đó chỗ này Minh đã bỏ sót, cậu từ từ nhớ lại những câu Na nói.



"Đúng, đúng,.. chính là nó.. Na nói nước hoa có mùi đặc trưng mà mình ghét.. là mùi da thuộc.. mùi da thuộc.."



Minh lại lẩm bẩm nói chuyện một mình như thói quen, chợt cậu nhận ra điều gì, liền mở hệ thống lưu trữ thông báo kéo tới phần thông tin của ngày thứ hai, tức là 6 ngày trước, chính lúc qua nhà Thành đụng độ chấp niệm kia, lúc bị chấp niệm tấn công phải tầm 17h hơn.




Cuối cùng Minh tìm được một đoạn thông báo quan trọng, mà lúc trước cậu không chú ý, ghi.







Minh nhớ lúc đó khi đẩy cửa phòng Thành, bước vào trong liền cảm nhận một sự lạnh lẽo ập vào người, mang theo cả một mùi hương khó chịu, cùng với cảm giác choáng váng, mụ mị đầu óc.



Cái mùi khó chịu đó là cái mùi mà cậu vô cùng không thích ở nước hoa, chính là mùi hương da thuộc, lạ là lúc sau, khi cậu tỉnh lại, mọi thứ xong xuôi, thì đã không còn nghe mùi hương ngai ngái khó chịu đó nữa.




Minh đã không chú ý chi tiết này, mãi đến hôm nay, ngay lúc này đầu óc cậu hoạt động sáng suốt một cách kỳ lạ, dễ dàng nắm bắt, thấy ra vấn đề và trí nhớ cậu chưa từng rõ ràng như vậy, cậu thậm chí nhớ rõ đến từng chi tiết nhỏ nhặt của hôm chiến đấu với chấp niệm ở nhà Thành.



Xâu chuỗi lại mọi thứ, dường như cậu đã ngờ ngợ hiểu ra, nhưng để xác định chính xác cậu còn phải hỏi kỹ Na mới được.



Nghĩ là làm, cậu lấy từ túi đeo chiếc điện thoại nhỏ chỉ dùng nghe và gọi, đây là số điện thoại chính và cũng là số điện thoại đầu tiên của cậu, đã xài từ rất lâu.



Minh bấm gọi Na, tiếng nhạc chờ vang lên một lát đã có người bắt máy.



"Na đây, Minh ơi, tình hình Minh thế nào? Thành vừa ra ngoài, nói là tìm được đầu mối quan trọng, Na vừa định gọi báo Minh đây"



"Minh ổn, Na sao rồi? Mà, khi nào Thành về có tin tức gì thì báo cho Minh ngay nhé!"



"À, có chuyện này muốn hỏi Na, dạo gần đây Na thấy tinh thần của Thành ra sao, thấy cậu ấy có khác gì với trước đó không, kể từ lúc hai người mới quen, rồi tới sau sinh nhật Thành cho đến sau hôm thứ hai vừa rồi khi xử lý xong vụ con búp bê"



Na và Minh biết nhau đã lâu, cô vốn hiểu tính cậu, khi Minh bắt đầu nghiêm túc đưa ra những câu hỏi, chắc chắn cậu phải có việc cần; Na biết Minh cũng đang điều tra giúp đỡ cho mình và Thành, nên cô rất tập trung suy nghĩ, nhớ lại kỹ càng trước khi nói qua điện thoại.



Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ