Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 31: - Tầm Nhìn




.



Sau cuộc nói chuyện dài, Minh biết tên ông là Phương, sống một mình ở vùng phía sau núi Bà, cậu đã xin số điện thoại và địa chỉ nhà, hẹn ít hôm sau sẽ tới thăm và xin được hỏi ông thêm những vấn đề về thế giới tâm linh.



Đường về vốn dài trở nên thư thái hơn, cậu cảm giác như một thế giới mới mở ra, trước đây chỉ thông qua trò chơi, giờ đây dường như nó đang dần dung nhập vào hiện thực, bằng trải nghiệm chân thật của chính cậu, thế giới thật ngập tràn những điều bí ẩn mà cậu muốn khám phá, nhiều, thật nhiều hơn nữa..



..



Ngôi nhà với hàng bông giấy phủ kín cổng dần dần hiện ra trước mắt Minh từ xa.



Vừa chạy xe gần đến trước nhà, điện thoại đã rung lên, như cậu suy đoán, ở nhà mẹ nơi phòng cậu còn có đồ vật quyền năng mà lúc đầu do Cấu Trúc chưa cập nhật nên chưa thể quét thấy.



Minh dắt xe vào sân, vuốt ve hai chú chó mẹ nuôi nhiều năm đang lắc lắc đuôi mừng cậu, vừa vào đã thấy mẹ ở sau bếp chuẩn bị đồ ăn.



“Vào ăn đi con, nãy con gọi báo mẹ là sẽ về, mẹ nấu món con thích này”



Buổi cơm rộn rã với những câu chuyện xa nhà, tất nhiên, chỉ là một phần câu chuyện..



..



Vừa vào phòng, một mùi hương dễ chịu thoang thoảng nơi mũi, nhìn quanh một vòng, có vẻ như mẹ đã dọn phòng cho cậu.



“Cảm giác thật thoải mái!” - Minh cảm thán một câu.



Rồi mở điện thoại, cậu xem bản đồ thì đúng là xuất hiện một điểm sáng cách nhân vật tầm hơn 1 mét, nhấp nháy, chớp tắt liên tục, dò theo vị trí cậu xác định được nguồn sáng đó phát ra ngay chỗ bàn của cậu.



Quen tay mở giao diện quét hình, chiếu ngay bàn gỗ với rất nhiều những món đồ cũ được trưng bày, lập tức thấy trong góc phải nơi mấy quyển sách, có một hộp hình chữ nhật phát ra ánh sáng, cậu chỉ nhìn qua là nhận ra ngay nó, đây là hộp bên trong đựng mắt kính râm mà ông ngoại cậu ngày xưa hay đeo.



Cậu còn nhớ ông ngoại là thầy Khoán nổi tiếng trong vùng, chuyên trị những chứng bệnh dân gian như giời leo, hóc xương, quai bị, cho người ta bằng cách vẽ lên những chữ bùa bằng nhang hay bút lông; hồi bé cậu hay len lén xem ông chữa bệnh, thấy ông cầm nhang vẽ vẽ trước chỗ cần chữa của người bệnh, rồi thổi thổi khói vào, ly kỳ lắm.



Mà lạ là lần nào chữa cho người ta ông cũng đều mang cái mắt kính râm này, cho nên tới khi ông mất, Minh vẫn nhớ giữ lại mắt kính bỏ vào hộp đặt ở bàn của mình, cậu muốn giữ lại kỷ niệm với ông ngoại, chính ông ngoại cũng là một trong những người đã khơi nguồn sự tò mò muốn tìm hiểu thế giới tâm linh của cậu.



Lúc này thấy chiếc hộp kính quen thuộc phát sáng nhấp nháy, cậu có chút ngẩn người với bao ký ức bỗng nhiên ùa về.



Hít một hơi thật sâu, cậu vẽ ngón tay lên màn hình, lập tức ký hiệu Thu Thập phát sáng bao quanh hộp chữ nhật kia rồi nhanh chóng hút nó vào đồ hình trận pháp.



Mở thông báo, thì thấy hiện ra một dãy tin tức khá dài từ lúc gặp mặt ông lão ở chỗ quán nước mà cậu chưa kịp nhìn, liền kéo lên xem từ đầu.























..



















Đọc xong, đầu tiên Minh mở bảng giao lưu lên xem trước.



































Minh thấy thật sự ngạc nhiên, ngạc nhiên không phải vì ông lão đã dò xét mình, mà là vì thông qua hành động này mà ông đã được thêm vào bảng giao lưu trong trò chơi.




Nhưng mà điều quan trọng nhất là cậu xem chỗ mối quan hệ thấy ghi ‘tôn trọng lẫn nhau’, Cấu Trúc rõ ràng cũng phán định ông thật sự không có ác ý hay ý đồ với cậu, giống như Minh đã cảm nhận được ngay từ lúc đầu.



Nắm rõ tình hình xong, cậu tiếp tục mở túi đồ, xem xét chiếc mắt kính của ông ngoại mà mình vừa thu được.



















(Minh vừa sửa lại)



Đọc xong thông tin cậu mới biết được, thì ra xưa ông mình cũng đã khai mở âm dương nhãn nên phải dùng kính râm che lại tránh bị phát hiện khác thường.



Cậu cũng chú ý tưới trạng thái hư hao quen thuộc, vì là đã có kinh nghiệm trước đó ở bảo tàng, nên Minh biết phải làm gì.



Cậu tiến lại gần tủ, cẩn thận mở nắp hộp hình chữ nhật ra, lộ bên trong là một chiếc kính râm dạng tròng kính tròn màu trà đậm, gọng kim loại vàng được điêu khắc hoa văn, trông đẹp và huyền bí vô cùng.



Cậu tiếp theo liền mở pháp trận Thu Thập chiếu vào kính râm, thấy trên màn hình điện thoại hiện ánh sáng màu lam nhạt phát ra từ 2 tròng kính; không dừng lại, Minh ấn mở chức năng Trận Sách, rồi vẽ theo đồ hình Tụ Năng Trận bao lấy kính râm.



Trong giao diện bản đồ, từ nhân vật, pháp trận bay ra dung nhập vào mắt kính, ngay sau đó điện thoại rung lên.























Xem đến đây cậu biết mình thành công, mở túi đồ xem thông tin mắt kính thì quả nhiên kính râm từ trạng thái hư hao đã thành đang dần hồi phục, kỹ năng Tầm Nhìn cậu cũng đã có thể sử dụng, chỉ cần đeo lên là được.



Cuối cùng không quên ấn Sổ ghi chú của Nhà Lữ Hành lên đọc thông tin thêm vào.








Đọc tới đây như có một cơn chấn động ập tới.



Minh lập tức đeo mắt kính lên, không ngờ lại cảm giác rất vừa vặn, liền mở túi đồ, ấn vào mắt kính chọn kích hoạt kỹ năng, một đồ hình ký hiệu mới xuất hiện phát sáng giống hình con mắt thêm vào các nét.



Minh nhanh chóng suy tính tìm điểm phù hợp rồi vẽ đồ hình, mất một lúc cậu thành công làm đồ hình sáng lên, ngay lập tức kỹ năng Tầm Nhìn được kích hoạt.



Một cảm giác kích động đến vỡ òa bùng nổ trong cậu.



Đúng như cậu suy đoán, từ tầm nhìn ban đầu màu trà đậm bao trùm mọi thứ bỗng nhiên thoáng chốc biến đổi, trở nên trong suốt, trong veo như nhìn bằng mắt thường mà không thông qua kính, mà còn có thể nói nhìn rõ ràng hơn, chi tiết hơn bình thường nữa.



Không chỉ vậy, trong tầm mắt lúc này hiện lên hình ảnh bản đồ bán trong suốt giữa khoảng không, vô cùng khoa huyễn, giống như xem mấy phim về tương lai người ta chiếu hình chiếu giữa không trung vậy.



Tò mò, Minh thử lấy tay ấn chức năng quét hình thu thập ở góc phải phía trên của bản đồ thì tầm nhìn biến hóa thành giao diện thu thập, chồng lên cảnh vật.



Cậu nhìn thử trên người mình thì phát hiện chiếc nhẫn trên tay sáng lên hai màu xanh đỏ, thử nghiệm với những món đồ vật quyền năng khác cậu cũng thấy được năng lượng của chúng, như thể cậu đang sử dụng âm dương nhãn vậy.



Điều này quá vi diệu đối với Minh.



Mất một lúc mới hoàn hồn, cậu khấp khởi tuần tự sử dụng một lượt các chức năng khác, đều có thể làm được, như thể cậu đang chơi game thực tế ảo ấy.



Chính xác mà nói giống như mắt cậu biến thành màn hình điện thoại và tay cậu có thể thao tác trực tiếp dựa trên hình ảnh mà mắt thấy, nhưng điều này lại không hạn chế việc cậu hoàn toàn cùng lúc có thể thấy thế giới bình thường, chức năng này vô cùng huyền diệu, không thể giải thích được.



Ở ngoài nhìn vào sẽ thấy cậu quơ quơ tay chạm lung tung vào không gian, nhưng thông qua tầm nhìn rõ ràng cậu đang ấn điều khiển các chức năng, mọi thứ đều vô cùng sống động và tuyệt vời.



Tiếp tục thử nghiệm thao tác mới này.



Cậu phát hiện chỉ cần tháo kính ra thì kỹ năng sẽ tự đóng lại, cũng thử nghiệm ra là chỉ cần đeo mắt kính lên rồi trong tầm nhìn dùng tay vẽ theo ký hiệu Tầm Nhìn một cách chính xác, là kỹ năng sẽ kích hoạt, mà không cần ấn kích hoạt trong điện thoại, điều này làm cậu phấn khích vô cùng, như vừa tìm ra được một thế giới mới vậy.



Cậu ham thích, say sưa vọc tới vọc lui, mãi cho tới khi toàn cảnh trò chơi huyền ảo biến mất, trở lại thành thị giác nhìn qua kính với mọi thứ đều là màu trà đậm lúc đầu, cùng với một cơn choáng váng, thoát lực và điện thoại rung lên.











Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ