Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 34: - Cuộn Da Rắn




.



“Không tin bản thân mình thì cũng phải tin trò chơi”



“Không tin bản thân mình thì cũng phải tin trò chơi”



“Không tin bản thân mình thì cũng phải tin trò chơi”



Minh lẩm bẩm, như một cái máy, lặp đi lặp lại.



Cậu đã tự động viên mình như vậy từ sáng giờ, cả ngày không làm được chuyện gì, hết đứng lại ngồi, hết ngồi lại đứng, đi ra rồi lại đi vô.



Vì, sáng đến giờ, chưa có chuyện gì xảy ra cả.



Từ hôm qua nhận được tiên đoán, cậu đã quyết tâm nay sẽ không đi đâu, chỉ ở trong nhà chờ đợi.



Quả đúng thật là, khi người ta chờ đợi điều gì, cảm giác thời gian dường như kéo dài ra đằng đẵng..



Chán chường, ngao ngán, cậu đi xuống nhà dưới định bụng kiếm gì đó ăn cho đỡ buồn, đi xuống cầu thang ngang qua phòng út thì thấy út đang sửa soạn đi đâu, vừa lướt qua phòng thì đã bị kêu lại.



“Minh, Minh, con chở út đi chỗ này cái coi.”



Út là em của mẹ, xưa út rất ham mê các hoạt động tâm linh kiếm ra tiền, đúng, không nghe lầm đâu, chính là các hoạt động tâm linh kiếm ra tiền như cầu cơ xin số đề, đi tìm thầy bà có vong nhập xin số đề, vào trong chùa khấn phù hộ cho trúng số đề; mà cậu chính là nhân vật hay bị út kêu chở đi các chỗ như vậy, nên rất rành.



Mà út cũng là người biết ở huyện cậu có chỗ nào tâm linh, thầy bà các kiểu nên danh sách cậu lập ra để đi kiểm tra, cũng có phần đóng góp không nhỏ của út.



Vừa nghe giọng út, cậu đã hỏi lại.



“Út lại đi xin số đề à?”



“Bậy, thằng này, gì mà xin số đề, lần này khác nha, lần này chở út xuống chỗ ông thầy, nghe nói mới lấy ở đâu được đồ vật linh thiêng lắm, đệ tử đang kéo xuống đó để cúng, nhanh, nhanh, mau chở út đi.” – Người phụ nữ mập mạp vừa cột tóc vừa nói với Minh.



Đột ngột nghe đến đó, linh cảm lại lóe lên trong cậu, không chần chừ mà đồng ý liền.

Minh chạy vội lên phòng, cởi quần đùi mặc ở nhà ra, thay cái quần dài sẫm màu, mặc thêm áo khoác, không quên mang theo túi đeo chéo có chứa đầy đủ những món đồ quyền năng.



Vừa đi xuống cầu thang đã nghe giọng út réo inh ỏi.



“Nhanh đi thằng này, trễ bây giờ, mấy bà ở trong đó gọi ra hối rồi nè.”



Minh lập tức chạy xuống, dắt xe ra ngoài cổng trong tiếng sủa rần trời của hai con chó.



..



2 giờ chiều hơn, trời nắng chang chang, chiếc xe chở hai cô cháu xuyên qua rừng cao su hai bên đường, rậm rạp.



Minh vừa lái xe vừa sẵn tiện hỏi thăm.



“Út nè, nãy út nói chỗ ông thầy út mới mang thứ gì về à? Cái gì vậy út?”



“Nghe mấy bà ở trỏng nãy gọi ra bảo thầy hình như mang về một cuộn da rắn.”



“Da rắn có gì đặc biệt ạ?”



“Út có thấy đâu mà biết thằng này, chạy nhanh vô trỏng rồi khắc biết chớ gì” – Người phụ nữ bịt kín khẩu trang ngồi sau hơi gắt lên.



Minh cũng chịu rồi, cô út của mình mỗi lần nhắc đến ông thầy của út là kính sợ lắm, lúc này út chỉ muốn vào nhanh nhanh cho kịp giờ cúng, nào có tâm trạng nói chuyện với cậu, Minh cũng không nói nữa, chú tâm lái xe, kéo tay ga nhanh hơn một chút cho cô út khỏi sốt ruột.



Đường vào chỗ thầy của út khá xa, chạy cũng gần nửa tiếng mới tới, dọc đường đi cậu cũng chú ý thấy có nhiều người cũng đang hối hả chạy theo con đường cùng cậu vào trong.



Đoạn, tới khúc cua qua một cây cầu tạm bắt qua con kênh, cách bên kia đã là cái am mà thầy của cô út dựng lên, bỗng điện thoại cậu rung lên, Minh mừng rỡ ra mặt, cậu biết chuyến đi này bản thân mình đã đúng.



..



Am của thầy cô út trông như một căn nhà của người tu tại gia được cải tạo lại, đặt thêm những bức tượng thờ, cả ở ngoài sân lẫn bên trong gian nhà, nghi ngút khói nhang.



Trời nắng, thêm ở đây chí ít cũng hơn hai chục con người, ai cũng cầm nhang, mà diện tích chỗ này cũng không lớn, khiến không khí có phần ngột ngạt.



Minh đậu xe bên ngoài mảnh sân, cây cối thưa thớt, cô út của cậu thì đã chạy đi vào chỗ đám đông tập trung từ lâu rồi; cậu men theo con đường đất, vừa đi vừa nhìn thông báo trên điện thoại.











Minh theo vị trí trên bản đồ thì xác định đồ vật quyền năng nằm ở chỗ đám đông tụ tập xa xa kia, cậu liền mở sẵn giao diện thu thập, cầm điện thoại trên tay, cẩn thận đi về phía đó.



Khi gần tới nơi thì cậu nghe được giọng của một người đàn ông mặc áo nâu sòng, tuổi cỡ trung niên, có đeo chuỗi hạt trên cổ; đây chính là vị thầy của cô út, cậu nghe ông nói.



“Đây không phải là da rắn bình thường, đây là lớp da thần rắn, sau khi thành thần đã lột ra để lại, chỉ cần chạm vào thôi là khỏi hẳn bệnh tật, muốn cầu gì, khấn gì, xin gì, chỉ cần thành tâm đều được đặng cả”



Nói đoạn, ông ta chạm vào thứ gì đó đang để trên bệ thờ, sau đó ông dùng tay đã chạm vuốt lên mặt, xoa đầu, rồi chà khắp người, xong lại nói.



“Không tin, các con thử đi, bảo đảm sự huyền diệu này chưa đừng được chứng kiến trong đời”



Cậu thấy đám đông chen nhau chạm vào thứ đó, rồi vuốt lên mặt mình, xong lại quỳ xuống, xá liên tục, trong đó có cả cô út của cậu, dần dần tiếng khóc, tiếng cầu nguyện, tiếng than vãn, đủ mọi âm thanh hỗn tạp vang lên ầm ĩ.



Minh lúc này đã tới đủ gần để thấy thứ trên bệ thờ kia quả thật là một cuộn da rắn, giống như da mà khi rắn lột xác để lại ấy, trắng muốt, chỉ có điều con rắn này có vẻ rất lớn, vì khi đã được cuộn lại để trong một cái khay mà còn thấy được cuốn rất nhiều vòng, chiều ngang phần da cũng to hơn rắn bình thường rất nhiều.



Minh cũng lấy làm lạ, cậu chưa từng thấy qua miếng da rắn đã lột lớn như vậy.



Thấy đám đông hỗn tạp một cách khó hiểu, Minh di chuyển qua một góc mà sau lưng cậu không có ai quan sát được màn hình điện thoại, đưa điện thoại lên chiếu camera về phía cuộn da đó, tất nhiên xung quanh cũng vài người làm giống cậu, nên hành động này không có gì kì lạ cả.



Điện thoại rung lên.



Trong màn hình, cậu thấy được khối da rắn đó phát ra ánh sáng màu lục lấp lánh, nhưng dường như lại có những luồng khói màu đen đang tỏa ra xung quanh rất kì lạ, không chậm trễ, quen tay vẽ đồ hình thu thập, hút khối sáng đó vào pháp trận.

Trên bản đồ, đốm sáng đồ vật quyền năng lúc đầu đã biến thành hình ảnh cuộn da rắn phát ra ánh sáng màu lục cùng vằn vện khói đen, Minh ấn xem thông tin.



















Lấy làm lạ, lần đầu cậu thu thập bị lây nhiễm nguyền rủa, cảm thấy cuộn da rắn có vấn đề, liền mở thông tin ra xem.



















Minh hoảng hồn, nhìn đám đông đã trở nên mất kiểm soát, càng lúc tiếng la hét càng thay vào tiếng cầu nguyện; có người khóc, có người cười, có kẻ trở nên hung tợn.



Mọi người thay nhau múa may quay cuồng..



Cậu mở lại giao diện thu thập chiếu vào họ, rõ ràng thấy lớp khói đen quằn quện kia đang từ cuộn da rắn nhiễm lên đám đông, màu sắc càng lúc càng đậm.



Như lời Cấu Trúc nhắc nhở, Minh vội vã vẽ đồ hình Niệm Kinh, trong giao diện thu thập, cậu thấy những chữ Phạn ánh sáng vàng quen thuộc bay ra bao phủ mọi người, đúng hơn là bao phủ đám khói đen kia.



Cùng lúc cậu nhận ra năng lượng trong người mình đang tiêu hao nhanh kinh chóng, kèm theo là tiếng điện thoại rung lên liên tục, cậu ráng giữ cho mình bình tĩnh, vừa chịu đựng cơn choáng váng vừa nhìn đám khói đen bị chữ vàng bao phủ nhạt dần nhạt dần, rút vào trong cuộn da rắn.



Tiếp theo cậu thấy, chữ Phạn từ kỹ năng Niệm Kinh tập trung dồn hết lại bao phủ cuộn da rắn, xâm nhập dần dần vào đám khói đen, ý đồ tịnh hóa chúng.



Minh lúc này đã ngồi xuống tựa vào bức tường xi măng của am, cơn choáng váng đã thay bằng từng cơn đau đầu, mức độ dần tăng lên.



Càng lúc cậu càng cảm thấy đau như thể ai đang lấy búa gõ vào đầu cậu, từng nhát một, chát chúa vô cùng.



Mắt mờ dần đi, cậu quyết tâm không để mình ngất, vì biết việc tịnh hóa vẫn còn đang tiếp tục, chỉ cần cố gắng một chút, cố gắng một chút nữa thôi..



Thời gian dần trôi qua..



Cuối cùng, cậu không chịu nỗi nữa, ngất đi trong tiếng điện thoại rung lên liên tục trên tay.



Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ