Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 40: - Thanh Tĩnh Kinh




.



“Đại Đạo vô hình, Sinh dục tiên địa, Đại Đạo vô tình, Vận hành nhật nguyệt, Đại Đạo vô danh, Trường dưỡng vạn vật, Ta chẳng biết gọi là gì, Chỉ tạm gọi là Đạo..”



“Phàm Đạo ấy, Có thanh có trọc, Có động có tĩnh, Thiên thanh địa trọc, Thiên động địa tĩnh, Nam thanh nữ trọc, Nam động nữ tĩnh”



“Giáng gốc giữ ngọn, Mà sinh vạn vật”



“Thanh là nguồn của trọc, Động là cơ của tĩnh, Người thường hay Thanh Tĩnh, Thì Đạo trời đất đều gồm đủ nơi thân..”



Những âm tiết vang đều, nhỏ bé trong không gian, như có ma lực huyền bí, vây lấy Minh.



Ông lão vẫn đứng phía bàn gỗ quan sát cậu, thấy rõ trong âm dương nhãn của ông, chung quanh cậu linh khí đất trời, dù là mỏng manh ít ỏi, cũng từng chút, từng chút một, tụ tập lại, bao phủ, dung nhập vào người cậu.



Ông biết cậu đang vận công tu luyện, nhưng chỉ không ngờ là công pháp của cậu lại mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn triệu gọi được linh khí trong trời đất xung quanh.



Minh lúc này còn đang đắm chìm trong cảm thấy vô cùng kỳ lạ, vừa trống rỗng, nhưng lại thanh tĩnh, sáng suốt, vừa không có gì, nhưng lại dường như cũng có gì đó..



Không giải thích được.



Từng luồng năng lượng tràn vào trong người, khiến Minh dường như thấy một sự dâng trào trong cơ thể.



Cậu đọc tiếp tục.



..



“Đạo Chân Thường này, Ngộ mà tự được, Ngộ được Đạo thì thường Thanh Tĩnh vậy.”



Mãi cho đến khi câu cuối cùng được ghi trong quyển sách được đọc xong.



Vừa dừng lại, Minh đã thấy điện thoại rung lên tự lúc nào, dường như lúc nãy cậu đắm chìm tận đâu đâu, không có mặt ở thế gian này.



Cảm giác vô cùng dễ chịu thoải mái, chỉ là khi quay trở lại bình thường, có chút tiếc nuối, cùng trống trải, khó nói nên lời.



Minh thấy phần đồ hình bên phải nhấp nháy báo tin tức liền ấn vào xem.



















Cậu mừng rỡ, nhận ra khi đọc quyển sách này, không chỉ tăng lên hạn mức năng lượng mà còn đẩy nhanh tốc độ hồi phục.



Dường như tăng nhanh được gấp đôi so với thời gian hồi phục vốn có của cậu.



Minh đã quyết sau này sẽ thường xuyên đọc nó, nghĩ tới đây làm cậu nhớ lại ông lão có nói hễ mỗi khi rảnh rỗi đều thấy thầy của ông cầm quyển sách này đọc, mặc dù chữ Kinh cũng không nhiều, Minh liền ẩn ẩn hiểu ra..



..



Cảm thấy năng lượng đã hồi phục kha khá.



Minh đứng dậy, tiếp tục vẽ ký hiệu Cắt Đứt đánh vào phong ấn trên phiến đá.



Cũng như lần trước, khi hai nguồn năng lượng chạm nhau, một cơn dư chấn phát sinh, lan rộng ra xung quanh.



Ông lão đứng ở xa cũng cảm nhận thấy, trong tầm âm dương nhãn của ông, ông thấy Minh phát ra một thứ gì như ánh kiếm chém ánh sáng, bay đến đánh vào trên phiến đá.



Khi vết kiếm chém kia, chạm gần trúng phiến đá, thì dường như bên ngoài nó có thứ gì cản lại.



Trong khoảnh khắc rất nhanh khi linh khí vỡ tung, ông lão mới nhận ra dường như đó là một lớp trong suốt mà bình thường dẫu có mở nhãn ông cũng không thể thấy được.



Minh biết bản thân lại không thành công.



Liền tiếp tục vẽ đồ hình Cắt Đứt đánh phong ấn kia một lần nữa.



Ngay khi đồ hình ánh sáng thứ hai bay đi, một cơn thoát lực mạnh mẽ ập tới, làm cậu loạng choạng, điện thoại cũng rung lên, thậm chí Tầm Nhìn cũng bị cưỡng ép đóng lại.



Cậu biết mức năng lượng mình đã rất thấp, liền lại ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút.



..



Khi cảm thấy người dễ chịu hơn, cậu lại mở Tầm Nhìn, ấn mở ra quyển sách, tiếp tục đọc Thanh Tĩnh Kinh.



Cứ tiếp tục như vậy nhiều lần, chẳng biết qua bao nhiêu thời gian.



..



Trời đã dần chiều, trong ngôi nhà gỗ có hai nhân ảnh, người trẻ tuổi hết đứng dậy quơ quơ tay giữa không trung, xong lại ngồi xuống, một lát sau lại đứng lên, rồi lại ngồi..



Chỉ có thân ảnh ông lão đứng ở xa xa, lặng im nhìn cậu, không thay đổi, không nói một lời.



“Lần thứ 5”



“Lần thứ 6”



..



“Lần thứ 7”



“Lần thứ 8”



..



Minh xoa xoa mồ hôi trên trán, vừa đếm.



“Lần thứ 9”



Ngay khi dứt lời, cậu cũng tung ra đồ hình Cắt Đứt, đây đã là lần thứ 9 trong hôm nay.



Ánh sáng chạm vào phong ấn, tuy vẫn không ảnh hưởng đến phong ấn như 8 lần trước, nhưng lần này điện thoại cậu rung lên liên hồi một cách dữ dội.



Minh biết mình đã thành công.



Liền vội mở thông tin lưu trữ ra xem tin tức, lướt nhanh qua phần thông báo lặp đi lặp lại nãy giờ.




Cậu tìm thấy chỗ mình muốn xem.



















..



















Minh mừng rỡ, đúng như cậu nghĩ, sau 10 lần thực hiện thành công kỹ năng, thì nay Cắt Đứt đã tiến hóa có thêm thành tố ‘Phá’ kèm theo.

Cậu lúc này liền muốn thử.



Nhưng cậu không sử dụng kỹ năng ngay, mà lại ngồi xuống, đọc sách Kinh tiếp.



Cậu muốn hồi phục hoàn hảo rồi mới sử dụng kỹ năng, vì nghĩ, ban đầu kỹ năng Cắt Đứt đã rất tốn năng lượng, nay tiến hóa càng sẽ tốn thêm năng lượng, nếu không hồi phục hoàn toàn cậu sợ mình sẽ chẳng thể thi triển được.



Hơn 20 phút sau, Minh đứng dậy, cảm thấy người tràn đầy sinh lực



Hít thật sâu, ổn định tinh thần.



Cậu biết lần này sẽ quyết định tất cả.



Như thường lệ cậu nhắm ngay phiến đá trên bàn thờ, tay bắt đầu vẽ kỹ năng Cắt Đứt.



Nhưng bất ngờ là không thành công.



Thử lại.



Vẫn không thành công.



Như nghĩ ra điều gì, cậu mở giao diện nhân vật, ấn vào kỹ năng Cắt Đứt.



Lúc này một đồ hình mới hoàn toàn hiện lên trước mặt cậu, đúng như cậu suy đoán, sau khi kỹ năng tiến hóa, đồ hình cũng đã thay đổi theo.



Mất một lúc để tìm ra điểm vẽ và làm quen với đồ hình mới, phức tạp hơn nhiều.



Đường nét như một thanh kiếm chém xuống còn kèm thêm những ký hiệu vòng xung quanh.



Thử một hồi liền nhận ra là đồ hình này không thể vẽ bằng một nét, cậu bắt đầu phân tích nó, tăng thêm một nét, vẽ đi vẽ lại..



Cuối cùng thành công.




Đồ hình kỹ năng Cắt Đứt mới gồm 2 dạng ký hiệu đan vào nhau, phát ra ánh sáng chói lóa.



Năng lượng cả người Minh như bị rút ra nhanh chóng, không trụ nổi, phải khụy xuống sàn.



Trước khi Tầm Nhìn bị cưỡng ép đóng lại, rõ ràng cậu thấy khối phong ấn kia đã bị đồ hình Cắt Đứt mới, phá tan thành từng mảnh nhỏ năng lượng, vương vãi khắp không gian.



Đang bình thường, bỗng nhiên, ông lão cảm thấy một nguồn năng lượng ba động vô cùng mạnh mẽ phát ra từ phía bàn thờ, buộc ông phải vận linh lực chống đỡ, mới cảm thấy dễ chịu một chút.



Vừa nhìn sang chỗ Minh, thấy cậu ngã xuống đất, liền vội vã chịu đựng bị năng lượng đè ép mà nhanh tới đỡ cậu, giọng ông bị sóng năng lượng chấn đến run rẩy.



“Minh, Minh, cậu không sao chứ?”



Vừa nói ông vừa kéo cậu lui về phía sau, tránh đi dư chấn năng lượng.



Minh lúc này rã rời cả người, nương theo sự giúp đỡ của ông lão vừa lùi lại vừa nói.



“Dạ, con không sao, chỉ là.. có chút cạn kiệt năng lượng thôi ạ”



Cơn dư chấn năng lượng đến nhanh mà cũng đi nhanh, cả vùng không gian từ từ trở lại bình thường, chỉ còn lại những đồ đạc bị ngã đổ, khiến căn phòng như vừa bị cơn gió vô cùng mạnh thổi qua.



Minh lúc này đã ngồi trên bàn cùng ông.



Cậu mệt mỏi nằm gục nghiêng mặt tựa lên bàn, mới cảm thấy dễ chịu được đôi chút.



Ông lão thấy cậu mệt mỏi nên cũng không hỏi chuyện, nhanh lấy nước ấm cho cậu, rồi ngồi một bên lặng yên bên cạnh, phòng khi cậu có việc, ông còn ứng phó kịp.



Nằm một chút, Minh thấy đỡ hơn, mới ngồi thẳng lên, kích hoạt Tầm Nhìn, rồi mở quyển sách đọc Thanh Tĩnh Kinh.



Cậu biết, chỉ có nhanh chóng hồi phục năng lượng mới giúp cậu thoát khỏi tình trạng này.



Từ từ năng lượng đất trời bao bọc xung quanh cậu, cơ thể ấm lên từng chút một, sắc mặt dần trở nên hồng hào hơn.



Phải nửa tiếng sau, Minh mới dừng đọc Kinh.



Cậu cảm thấy năng lượng đã ổn định, liền mở giao diện thu thập chiếu ngay phiến đá trên bàn thờ, cậu muốn xem tình trạng hiện tại của nó thế nào.



Trong tầm mắt cậu phát hiện lớp màn bao bọc phiến đá đã biến mất, thay vào đó xung quanh nó lúc này có những đốm sáng bay bay, lấp lánh, trông như những con đom đóm nhiệm màu.



Minh không chần chừ, dùng kỹ năng Thu Thập hút chúng vào pháp trận.



Vì chúng khá nhiều nên cậu cũng phải mất một khoảng thời gian.



Ông lão ngồi cạnh cậu, thấy cậu đã đầy sức sống trở lại, lại bắt đầu huơ tay múa chân, cũng không hỏi gì, kiên nhẫn chờ đợi..



Mặc dù quả tình là ông soi âm dương nhãn cũng không thấy và không hiểu là cậu đang làm gì.



Tiếng điện thoại rung lên ngay sau khi Minh hút hết tới đóm sáng cuối cùng.



Lúc này cậu mới nhìn rõ, phiến đá phát ra ánh sáng xanh lam còn sáng hơn và đậm hơn lúc chưa phá phong ấn rất nhiều.

Không chờ đợi, liền mở thông tin lưu trữ ra xem.



truyện siêu hay :