Chap 132 : Yêu Tộc Bảo Khố.
Ngực áo Côn Bằng giật giật, y nhân lúc không ai để ý kéo áo ra nhìn thử, phát hiện viên Hồng Huyết Châu cất bên trong chớp tắt liên hồi.
"La Sát gọi..." - Côn Bằng nói thầm, y liếc nhìn về phía Thái Nhất và nam chính. Có Nghê Thường ở đây chắc lão đệ không xảy ra chuyện gì đâu.
Côn Bằng lấy hơi rồi ho mấy cái, giả vờ ngó lên trời quan sát thiên tượng, sau đó nhắm nghiền hai mắt, đưa tay lên bấm bấm như đang gieo quẻ, nhìn vô cùng chuyên nghiệp.
"Bổn thành chủ cảm ứng linh bảo xuất thế, phải đi thu thập liền lập tức, nếu không sợ là bảo vật sẽ rơi vào tay kẻ khác."
Nói xong còn không cho hai người kia kịp hỏi câu nào, ba chân bốn cẳng lủi đi mất.
Đông Hoàng Thái Nhất nhìn theo tự hỏi lượng kiếp tiến vào giai đoạn nước rút, là cái loại linh bảo nào xuất thế lúc này?
Chỉ có nam chính vừa thi triển thuật đọc tâm là hiểu rõ, y nhoẻn miệng cười quay đi, ừ thì linh bảo xuất thế trên giường của Thiết Phiến công chúa.
Đúng lúc nam chính cảm giác Vu Tộc có biến, mình cần phải đi giải quyết ngay.
"Nhạc phụ, ta có việc đi trước.. Cha cẩn thận nhé." - Nam chính đặt tay trái lên vai Thái Nhất, để lại một tia thần niệm, còn lấy thêm mấy cái phù truyền tống đưa cho rồi mới an tâm rời đi.
Sau cùng chỉ còn lại một người một chim.
"Đi thôi nhỉ?" - Thái Nhất nói.
Chu Tước hóa bản thể, cúi thấp người để chủ nhân có thể bước lên. Sau khi đập cánh mấy cái lấy đà, thần điểu bật người bay thẳng lên trời cao.
Không quên phô trương hết cỡ bộ lông đỏ rực của mình cùng cái đuôi dài lả lướt thoải mái trên không.
"Điện hạ có muốn ghé chỗ ta ở không?! Có nhiều đồ ăn lắm."
Thái Nhất : "Không la cà! Đến thiên đình bảo khố trước đi."
Trên đường đi vì buồn chán, Chu Tước mang toàn bộ tam giới sự kể lại cho hắn.
Từ chuyện Ngao Nguyệt phách lối gây sự với Hình Thiên bị y đánh sém chút Doanh Chính nhìn không ra cho tới chuyện Khổng Tuyên sau khi rời khỏi nhân tộc mang theo Thanh Loan thần hồn đến Bích Du cung.
Còn có Cửu Anh yêu thần mai danh ẩn tích, tuy nhiên con trai của y - Ly Anh lại chạy đi khắp nơi gây sự, làm cho chó gà không yên.
Đông Hoàng Thái Nhất. "Ly Anh làm gì?"
Chu Tước : "Người không biết đâu, hắn đi khắp nơi trêu ghẹo nữ nhi, mà cái tên đó không biết giống ai mà yêu thích hoa có chủ, chuyên gia trêu chọc vợ người ta."
"Thằng nhãi đấy không sợ người ta tìm cha hắn tính sổ sao?" - Thái Nhất khó hiểu bật cười.
Cửu Anh, Anh Chiêu như sinh cùng trứng, hai tên sống vô cùng nhàm chán, chỉ biết có tu luyện. Ai mà ngờ được lại dạy dỗ ra hái hoa tặc thế này.
Chu Tước : "Ra ngoài đường đâu có dám khai tên cúng cơm, chỉ lấy hiệu Cửu Đầu Trùng. Mấy tiểu tộc nhỏ thì không nói, tộc đàn lớn người ta điều tra được còn tới tận động phủ của Cửu Anh yêu thần để mắng vốn."
Thái Nhất thầm cảm ơn trời đất, cũng may hắn không có con trai.
Thiên giới chi đỉnh hiện ra. Vẫn là vẻ ngoài nghiêm trang, cung vàng điện ngọc nhưng tầng tầng khí vận phủ quanh đã không còn.
Từ sau đại chiến lần hai vô cùng thảm liệt, yêu tòa được liên hoa bảo thạch của đạo tổ chống đỡ tới nay.
Bất Chu Sơn bên dưới càng không khá hơn, nếu không phải có hạt giống thạch liên níu giữ lại cái trụ chống trời này thì từ lần Vu tộc gọi ra Bàn Cổ hư ảnh nó đã sớm bị gãy mà không cần chờ tới lượt Cộng Công húc đổ.
Độ cao này có thể nhìn rõ những tàn tích ở trung tâm qua hai lần cuộc chiến vu yêu, sông ngòi bán kính nhiều dặm đều là máu. Đất đai ngập ngụa trong xác thịt sinh linh nhiều năm không có lấy một mầm xanh lú dạng, tử khí bay lên tận trời.
Thi thể thối rửa chất thành đống, xa xa vài tên đại vu khuân theo mấy cái xác yêu tu b·ị đ·ánh về nguyên hình chuẩn bị mổ xẻ. Còn có rất nhiều phần thi không toàn vẹn treo lủng lẳng trên những ngọn cây khô khốc.
Nếu mà để hình dung, bốn chữ địa ngục trần gian cũng khó mà gánh nổi.
Chu Tước : "Vu tộc man rợ cuồng sát, còn thánh nhân bỏ mặc chúng sinh. Bọn họ không đáng mặt thánh."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Chu Tước, đừng nói bậy."
Chu Tước :
"Điện hạ! Ta không nói bậy, hồng hoang hiện tại không sớm thì muộn cũng bị vu tộc ăn hết. Thánh nhân không phải nên thay thiên đạo giữ gìn trật tự cân bằng sao?"
Thái Nhất thở dài, Chu Tước ơi Chu Tước.
Ngươi cùng vạn linh tuyệt vọng ngóng chờ thánh nhân ra tay mà không biết bọn người ngồi trên kia vốn chỉ là khán giả.
Tuồng này được thiên đạo biên sẵn, vu yêu lên sân, không quan trọng là ai thắng ai thua, tới hết buổi đều bị đá ra ngoài.
Ngoài ý muốn yêu tộc không khả năng bồi tiếp được nữa, phá vỡ đại cục, vu tộc một đường phát triển, không biết Hồng Quân đạo tổ làm sao xử lý đây.
Trở lại thiên đình bảo khố, Đông Hoàng Thái Nhất mãi cũng không phá giải được pháp trận bảo vệ.
Hắn bất lực nhìn vào ba mươi ba viên linh thạch đủ màu hiện ra trên cánh cửa, phải nhấn đúng theo thứ tự thì mới mở bảo khố được.
Là ai đổi mật khẩu vậy? Đừng để ta biết nha.
Theo quy tắc thiên đế cùng đại quan trông coi quản lý trận pháp bảo vệ này, tuy nhiên lần gần đây nhất chính tay hắn bí mật đổi thành ba mươi hai lần nhấn viên đỏ và một lần viên xanh.
Thế quái nào lại sai?
Thái Nhất rủa thầm trong lòng, có khi nào do Bạch Trạch giở trò? Nhưng y làm sao biết được.
Chu Tước : "Điện hạ không mở được à?"
Chắc bị lỗi hay bị lag ở đâu rồi. Hắn rít một hơi, hai tay chắp ra sau lưng, hồi tưởng xem mình có đánh rơi đoạn kí ức nào không.
Sau khi ngồi mấy canh giờ vẫn không ngộ ra được, hắn tự nhiên lại thông suốt nếu mà không phải Bạch Trạch yêu thần và mình thì khả năng cao chính là người dựng trận này.
Hi Hòa?!!
Vậy thì rất có thể trước khi rời đi Hi Hòa đã đến thu gom bảo khố, nhưng nếu vậy thì sao không mặc kệ luôn mà còn bỏ công ra dựng lại trận nhỉ.
Chu Tước : "Chắc thiên hậu chỉ lấy vài món mình cần, còn cả cái kho này để lại cho điện hạ và thiên đế. Nương nương biết chắc chắn điện hạ sẽ trở lại đây, nếu không dựng trận thì bị người ngoài chôm chỉa."
Thái Nhất cho rằng khả năng này quá phi lý, cất công hủy trận lấy đồ thì gom một lần rồi bao giờ gặp đưa cho hắn không được hay sao? Xây lại vừa lâu vừa tốn sức. Rồi như bây giờ nè, hắn mở không được lại phải chạy đi tìm chị dâu, cồng kềnh quá.
Bộ Hi Hòa tính suốt đời không gặp lại hắn nữa à?
"Ể?! Khoan đã! Có khi thế thật." - Hắn nghĩ tới đây liền giật mình nhào chỗ Chu Tước. "Mau lên! Mau chở ta đến Thái Âm Tinh, à không, tới Thang Cốc đi! Thang Cốc trước đã."