Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 138 : Xạ Nhật Khép Lại.




Chương 138 : Xạ Nhật Khép Lại.

Nam chính đưa tay dụi mắt nhìn dòng thông báo màu đỏ lên tục bay lượn trước mắt.

[ Xác nhận tiến hành Xạ Nhật ]

[ Kiểm tra trong túi không có đạo cụ nhiệm vụ! ]

Xạ Nhật thần cung không có, y thao tác bỏ qua nhiệm vụ thì nhận ra hệ thống không phản hồi lại. Ô bỏ qua bị bôi đen.

Hệ thống : [ Thân phận Hậu Nghệ, Xạ Nhật là nhiệm vụ chính tuyến, loại này hoặc ngươi làm lấy điểm hoặc ủy thác. Không thể bỏ qua. ]

Nam chính : "Nhưng giờ không có Xạ Nhật Thần Cung ở đây, muốn cũng không thể làm."

Hệ thống thở dài : [ Vậy thì chọn ủy thác. Dù sao đây cũng là dòng sự kiện chính của vị diện, ngươi không làm thì có người khác làm. ]

Nghê Thường lưỡng lự, y đương nhiên không muốn làm, đi xạ nhật khác gì đắc tội nhạc phụ, đắc tội vợ cả... Nhưng cũng không đoán được chọn ủy thác sẽ xảy ra chuyện gì.

Ban đầu dự định lúc kéo cung sẽ cố tình bắn lệch, như thế cùng lắm chín tên thái tử gia kiêu ngạo kia chỉ bị trọng thương, ai ngờ đâu chui ra tên nhân Tiêu Phàm c·ướp bảo.

Mà giờ cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài ủy thác.

Côn Bằng, Đông Hoàng Thái Nhất không biết từ lúc nào đi tới, yêu sư dùng tay vỗ mạnh lên vai nam chính.

"Nghê Thường?! Nghê Thường?"

Nam chính : "Ồ! A!..... Yêu sư, nhạc phụ?!! Hai người gọi ta à."

"Không thì gọi ai." - Đông Hoàng Thái Nhất tỏ ra khẩn trương, mắt hắn không rời khỏi bầu trời phía trên đỉnh đầu.

Côn Bằng quan sát nam chính rất có vấn đề. Thánh nhân có thể nghe được cả tiếng linh khí lưu chuyển, nguyên thần cử động, chỉ gọi thôi có nhất thiết làm nam chính hết hồn mà trả lời ấm úng kiểu này không.



Chẳng lẽ hiện tượng bí ẩn đang diễn ra kia liên quan tới yêu tộc.

"À không có gì đâu, một lát nữa dị tượng qua đi sẽ không sao." - Nam chính nói. "Chắc bảo vật ở đâu xuất thế ấy mà."

"Cái gì mà bảo vật xuất thế?!! Ầy! Thánh nhân!! Ngươi như thế là bao che yêu tộc." - Minh Hà lão tổ đứng đằng sau bất bình, ông ta một mực cho rằng thiên tượng kia là Đông Hoàng Thái Nhất giở trò. Nghê Thường si tình Thái Phi, con gái của hắn mới thiên vị như thế.

Thấy họ còn muốn v·a c·hạm tới nơi, nam chính vội đứng ra hòa giải, kéo cả ba vào trong động phủ của mình, đứng ngoài này kiểu gì một hồi cũng bại lộ hết việc.

"Vào trong rồi nói. Hai vị đều là người có máu mặt, hai tộc cũng đang là liên minh, đừng có cãi nhau để người ngoài nhìn thấy đánh giá không tốt."

Minh Hà : "Là hắn cố tình diệu võ dương oai ở Huyết hải."

"Ta nhổ vào!!" - Lý Băng Thu mà thèm làm mấy trò trẻ con đó. Bản thân nếu muốn thị uy thật hắn chắc chắn sẽ bê cả thái dương tinh xuống đây bay lượn mấy vòng.

"Lão tổ xem ngươi chối cãi đường nào." - Minh Hà phất tay một cái, cuồng phong thổi bay vạn dặm hắc vân che phủ bầu trời đi mất, lộ ra sừng sừng hai khỏa thái dương chói mắt đến ngây dại.

Nam chính đưa tay vuốt mặt không muốn nhìn thêm, còn Đông Hoàng Thái Nhất cùng Côn Bằng c·hết trân tại chỗ.

Trên trời đúng là xuất hiện một thái dương tinh thứ hai.

Cái này xạ nhật kiếp trong truyền thuyết chẳng lẽ tới rồi.

Lại nói tới Tiêu Phàm cùng Đế Thập, rượt đuổi nhau qua mấy cái địa vực không thôi.

Yêu tộc thái tử càng tức giận, hình thái cuồng nộ của thái dương chân hoả càng khó kiểm soát, rất nhanh hai người điên này đã tiến vào không phận của nhân tộc và vu tộc.

Ánh sáng mặt trời muốn đốt trời đất thành chảo lửa. Kim Ô bay đến đâu, sơn thủy tàn lụi đến đó.

Tiêu Phàm gần như đã đạt được mục đích, trong lúc phi hành người này liên tục để ý xung quanh, khoảng cách giữa y và Đế Thập duy trì càng ngày thu hẹp, được một lúc! Tiêu Phàm dừng lại, khoé miệng nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý.



Đế Thập không nghĩ ngợi nhiều, lửa phần thiên thổi ra liên tục. Đương nhiên, cố thế nào cũng khó mà đánh trúng Tiêu Phàm.

Hỏa thiên thạch rơi đầy mặt đất, mưa dung nham thiêu đốt chúng sinh.

Phía nhân tộc, Hiên Viên hoàng đế đứng trên trường thành nhìn thấy toàn cảnh, tuy nhiên sau khi được Huyền Đô cảnh báo, y lặng người bước trở lại vào hoàng cung không thấy trở ra.

Còn phần vu tộc mãng phu, bọn họ chướng mắt yêu tộc từ lâu, tin tức truyền đến tay mười một tổ vu. Ai nấy đều tức tốc lên đường.

Tiêu Phàm lén rút từ sau lưng ra một tấm phù dịch dung. Khôn khéo câu giờ bằng cách trò chuyện.

"Cùng là người xuyên qua, yêu tộc hay nhân tộc, quan trọng tới vậy sao?"

Đế Thập. "Không nói yêu nhân thì nói thần chức, ngươi chẳng qua chỉ là một phàm nhân không hơn không kém, lấy cái gì để so với ta?"

"Vậy sao?!" - Tiêu Phàm vận khí trong tay, ngưng tụ Xạ Nhật thần cung. "Ngươi không nhớ trong tích xưa, xạ nhật là nhân tộc sao?"

Một luồng ánh sáng trắng bao bọc lấy gã, trong nháy mắt Tiêu Phàm biến thành hình dạng của nam chính.

"Yêu tộc nhóc con, ngươi dám tới địa bàn của vu tộc tác oai tác quái, coi địa vực là nhà ngươi sao?! Đại Nghệ, ta tới tiếp sức cho ngươi." - Đúng lúc có một đại vu hình thể cao lớn, chạy nhanh như bay bên dưới, không nghi ngờ chính là Khoa Phụ.

Tiêu Phàm giương cung. "Ngươi chuẩn bị lên đường chưa?"

Cho tới khi Đế Thập chợt hiểu ra thì hệ thống của hắn đồng thời thông báo Xạ Nhật kiếp bắt đầu đếm ngược. Khoa Phụ cũng ở đây, vậy có nghĩa là không còn đường lui nữa.

Có điều như thế không phải rất tốt sao? Nhiệm vụ ở vị diện này thất bại, hệ thống reset, nguyên thần luân chuyển đi một vị diện khác. Hi sinh một mạng, đổi lấy chín mạng của đám huynh trưởng ngốc nghếch, coi như món quà chia tay mọi người.

Chỉ tiếc là mọi thứ quá nhanh, còn chưa kịp nói lời từ biệt.

"Thái Dương Thần trận!" - Đế Thập phân thân ra chín cái hư ảnh kim ô tượng trưng cho chín mặt trời. Hồng hoang thiên thượng trở nên sáng rực rỡ.



Dưới sức mạnh không thể cản phá của Xạ Nhật Thần cung, một lần kéo cung, Tiêu Phàm điều động linh khí bắn ra mười mũi tên xuyên thủng thương khung.

Dẹp bỏ cảm giác sợ hãi đang xâm chiếm, yêu tộc thái tử mang toàn bộ chân linh cùng nhục thân hắn tu hành được ở đời này thiêu đốt, kéo theo chín cái hư ảnh cùng mình lao thẳng xuống đại địa.

Tiêu Phàm nhíu mài, đối phương không những không thèm né tránh mà còn hóa thành một cơn bão lửa đổ xuống hồng hoang, đây rõ là muốn đồng quy vu tận?!

"Ta có c·hết cũng kéo theo ngươi làm đệm lưng." - Đế Thập đầy thõa mãn kêu lên.

Tiêu Phàm : "Khốn kiếp!"

"Thập nhi!! Thập nhi." - Tiếng gọi của Hi Hòa vào phút chót ngăn trở tất cả, ánh mắt lướt qua, nhìn thấy yêu hậu nước mắt giàn giụa lao tới, khoảng thời gian êm đềm thời thơ ấu cô đọng lại trong mắt lữ khách thời gian.

Đối diện với người thân yêu, Đế Thập vẫn là chẳng nỡ không từ mà biệt, hắn chọn chừa lại chút ít sinh khí, đòn v·a c·hạm không đủ mạnh để đánh nát Tiêu Phàm hồn phách, y chớp lấy cơ hội chạy mất.

Sau v·ụ n·ổ long trời, lở đất, giữa đống đất đá đổ nát, Hi Hòa điên cuồng dùng sức đào bới tìm con. Cuối tìm thấy bản thể tiểu kim ô nằm thoi thóp.

Do b·ị t·hương quá nặng, Thập thái tử không thể mở miệng nói bất cứ câu nào, ánh mắt rưng rưng nhìn nàng như có vạn điều muốn nói.

Yêu hậu Hi Hòa ôm chặt hắn vào lòng, luôn miệng an ủi con, hy vọng mỏng manh níu kéo chút hơi tàn.

"Tiểu Thập, nguyệt quế sắp trổ hoa rồi, con bảo thích xem, chúng ta cùng đi xem được không?"

Đế Thập nhắm nghiền hai mắt, cơ thể tan biến dưới ánh sáng thái dương. Kết thúc hành trình của hắn ở hồng hoang.

"Đại Nghệ?! Khoa Phụ." - Đế Giang vừa hay dẫn phe vu tộc đến. Không cảm nhận được khí tức của Khoa Phụ, gã tức giận muốn lao lên lấy mạng Hi Hòa.

Keng!! Keng !!

Âm thanh chấn động từ thiên tầng rơi xuống, Đông Hoàng Thái Nhất nguyên tác tay cầm thần chung che chắn Hi Hòa, ánh mắt sát khí đến rợn người. Nhìn xa xa sau lưng hắn, Hồng Quân đạo tổ vẫn ở đấy hậu thuẫn.

"Tẩu tẩu. Đi!!!"

Nàng ta lau nước mắt đứng dậy. Mặt lạnh như băng. "Vu tộc, mối thù hôm nay ta nhất định đòi lại gấp trăm lần."

Chúc Dung : "Bọn ta bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh các ngươi tới đòi."