Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 19 : Vu Yêu Trận Đầu ( 4 )




Chap 19 : Vu Yêu Trận Đầu ( 4 )

Nữu Dương khói lửa.

Các cỗ cơ thể lạnh ngắt không toàn vẹn nằm khắp nơi. Cửu Anh yêu thần trong miệng nhai ngấu nghiến quả tim đẫm máu của một đại vu vừa bị g·iết, trên vai vác theo một nữ nhi nhân tộc lướt trên chiến trường.

Anh Chiêu đi sau cầm Hỗn Thiết Côn nhuốm đầy huyết khí. "Lạ thật, sao cánh quân này lại không thấy vu tổ chỉ huy?"

Cửu Anh : "Chắc là nghe tình báo nói ta và ngươi trụ thủ Nữu Dương nên vắt giò lên cổ mà chạy rồi... Hahaha!"

"Vậy mới lạ đó."

Biết rõ cánh này có hai cái yêu thần thiện chiến nhất mà tổ vu không theo tháp tùng đại quân. Chẳng phải quá bất thường là gì.

"Bẩm hai vị yêu thần, toàn quân vu tộc đều rút khỏi Nữu Dương. Còn bắt được hơn sáu mươi tên nhân tộc ở ngôi làng gần đây. Xin hai vị đại nhân xử trí."

Yêu soái cùng thuộc hạ lôi theo gần bảy mươi người già có, trẻ có tụ tập một chỗ. Vài người bò đến xin c·hết thay cho đám trẻ con. Anh Chiêu, Cửu Anh vẻ mặt đầy ghét bỏ, chủng tộc thấp cổ bé họng như nhân tộc, bọn hắn lười để ý.

"Tùy các ngươi."

Ba chữ tùy các ngươi làm cho yêu binh, yêu tướng nổi nên sát tâm. Một tên yêu tướng đột nhiên nhìn đám con nít tự hỏi không biết thịt nhân tộc có ngon không?

Sau đó cả bọn hùa nhau bàn tán mùi vị làm cho ai nấy đều kinh sợ. Đám trẻ nhìn thấy yêu tộc tiến lại gần liền khóc rống lên.

Nữ nhi ngồi trên vai Cửu Anh bụng phình to thấy rõ, nàng ta nhìn đồng tộc không khỏi chạnh lòng liền giúp họ níu kéo một đường sinh cơ.

"Cửu Anh! Chàng xem xét tha cho bọn họ được không? Coi như vì hài tử của chúng ta mà tích công đức."

Cửu Anh hiển hóa thành nam nhân bộ dạng đường đường chính chính, gương mặt dễ nhìn, tóc đen cột cao, còn tỏa ra khí thế hào kiệt. Hắn cẩn thận bế nàng ta trên tay.

"Nghe phu nhân ta nói rồi chứ? Thả đi."

"Dạ dạ! Thuộc hạ hiểu."

Thấy bóng hai vị yêu thần đã đi xa. Yêu tướng nhao nhao vây quanh tên yêu soái.

"Yêu soái đại nhân, lũ nhân tộc kia thả thật à?!"

Tên yêu soái ánh mắt phức tạp, dù sau người thì cũng rời đi rồi. Hắn thả hay không thả ai quan tâm nữa chứ.

"Không nghe Anh Chiêu đại nhân nói là tùy chúng ta à? Cửu Anh đại nhân chỉ dỗ ngọt thê tử của ngài ấy."

Nói xong hắn tùy tiện bắt lấy một đứa bé tầm hai tuổi cắn cổ. Tiếng khóc của nó xé lòng những người dân trong làng, lũ yêu binh yêu tướng cứ thế lao vào bữa tiệc thịt người nóng hổi.

Cả một ngôi làng bị t·hảm s·át không còn ai.



Trở về Nữu Dương thành, bản doanh tạm thời của yêu tộc.

Một tòa kim ốc cung điện nguy nga hiện diện giữa trùng điệp rừng núi.

Đông Hoàng Thái Nhất, Đế Tuấn ngồi trên vương tọa.

Yêu thần, yêu soái thuật lại tình hình chiến sự. Vài tên dưới thuộc địa chưa từng diện kiến hai vị chí tôn, sợ đến nổi tay chân lạnh toát.

Đế Tuấn mặt mài khó ở chống tay lên cằm. "Khâm Nguyên ngươi có gì muốn nói không?"

"Thần xin chịu tội!" - Khâm Nguyên quỳ xuống.

Chưa đợi Đế Tuấn phán quyết, Đông Hoàng Thái Nhất liền mắng cho y một trận ra trò. Dám lấy cái mạng ra đùa giỡn với nam chính. Hắn khó lòng tưởng tượng nổi nếu mình đến muộn sẽ nảy sinh chuyện gì.

"Lỡ như vừa rồi thiệt hại không chỉ toàn quân mà còn là mạng của mình thì ngươi lấy cái gì để chịu tội đây? Có phải bình thường ta và huynh trưởng quá dễ dãi nên quân lệnh hạ xuống không có trọng lượng."

"Khâm Nguyên đại nhân lần đầu phạm tội, nghĩ đến công trạng của ngài ấy xin hai vị thiên đế khai ân." - Toàn quân vì y cũng quỳ xin tội. Chuyện tộc nhân dưới trướng vì đỡ một tiễn của nam chính c·hết trước mặt y đã lan truyền khắp quân doanh.

Đế Tuấn nghiêm mặt :

"Chuyện hôm nay không cho phép lặp lại nữa... Yêu sư tạm thời giá·m s·át chiến địa, hoàng đệ ngươi cùng ta đến Thanh Khâu một chuyến."

Cả hai vị yêu hoàng biến hóa thường phục tiến vào Thanh Khâu, Đế Tuấn nhận được tình báo Thanh Khâu hồ tộc cấu kết mười hai tổ vu.

Mặc dù nói Thanh Khâu tự trị không lệ thuộc yêu tộc tuy nhiên trong chuyện này nhất định có ẩn khúc. Bạch Linh nữ đế sợ dính vào chiến sự mới không gia nhập yêu tộc, nàng ta không ngốc đến mức mang cả tính mạng tộc nhân ra đùa với cổ thiên đình.

Hai người đang rảo bước trong thành đột ngột bị hai mỹ nhân hồ tộc chặn đường.

"Hai vị đạo hữu cảm phiền, Thanh Khâu lúc này không tiện đón tiếp lữ khách."

Thái Nhất định mở miệng dọa nạt liền bị Đế Tuấn ngăn lại. Y từ trong con mắt thi triển một loại mê hồn thuật làm cho hai mỹ nữ hồ yêu rơi vào trạng thái thôi miên, vô thức trả lời toàn bộ câu hỏi đưa ra.

Từ đó biết được thông tin phủ thành chủ gần đây có đón tiếp một vị công tử đến từ vu tộc. Thanh Khâu nữ đế cho phép người này tự do ra vào cấm địa Thanh Khâu, hình như là đang tìm mạch núi.

Đông Hoàng Thái Nhất : "Mạch núi là thứ gì?"

Đế Tuấn cảm thấy khó hiểu, mạch núi chẳng có tác dụng gì ngoài liên kết các sơn mạch của ngọn núi khiến chúng hợp thành một thể. Mạch núi bị hủy coi như cả ngọn núi sụp đổ. Bạch Linh vì cái gì tin tưởng đến mức để người ngoài tiếp cận sơn mạch.

Đế Tuấn : "Thành chủ của các ngươi muốn liên hợp với vu tộc?"

"Không! Vị công tử kia chỉ mượn mạch núi. Xong việc liền trả lại. Thành chủ của bọn ta không muốn liên hợp với ai cả."

Nghe xong Đế Tuấn chạm ngón tay l·ên đ·ỉnh đầu hai nàng, cả hai lăn ra ngất, họ cũng rời khỏi đó. Cũng may cho Bạch Linh, nếu nàng dám cấu kết với vu tộc, Đế Tuấn đảm bảo Thanh Khâu sẽ diệt trong một ngày.



Về tới quân doanh, y cho gọi Côn Bằng và Bạch Trạch hỏi ý kiến bọn họ.

Ai cũng cảm thấy bất thường tuy nhiên không rõ mạch núi đóng vai trò gì trong bước đi của vu tộc.

Côn Bằng : "Hay là chúng muốn thông qua mạch núi Thanh Khâu để dò mạch núi của Bất Chu Sơn."

Bất Chu Sơn là xương sống Bàn Cổ, theo lý mà nói không phải núi phổ thông bình thường, làm gì có sơn mạch.

Bạch Trạch :

"Di chỉ của Bàn Cổ thần để lại đều là truyền thừa vô giá. Tỉ như thái dương tinh của nhị vị điện hạ có Phù Tang và thái âm tinh có Nguyệt Quế, biết đâu cái gọi là mạch núi Bất Chu Sơn kia không thực sự là mạch núi mà ẩn giấu đại bảo vật hoặc một trận pháp trấn sơn."

"Trận pháp!" - Đông Hoàng Thái Nhất cùng Côn Bằng thốt lên.

Ắt hẳn là Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận?! Bọn họ lúc trước đọc tiểu thuyết hồng hoang đều chung một thắc mắc. Vụ tộc không tu nguyên thần làm cách nào và từ đâu lãnh ngộ được sát trận đó. Xem ra bây giờ đã có câu trả lời.

Côn Bằng truyền âm cho Thái Nhất, cả hai có cùng suy nghĩ.

Chắc chắn là đại trận lừng lẫy đó.

Côn Bằng gợi ý nếu không ngăn được vu tộc tìm ra Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát thì thử thay đổi một số chỗ trong trận để giảm bớt uy năng kinh khủng của nó, nói không chừng đại thế sẽ có lợi cho yêu tộc.

Tới lúc đó sát trận có thành thì bọn họ cũng biết sơ hở nằm ở đâu, tránh được t·hương v·ong đáng kể.

Tuy nhiên tìm ra được truyền thừa trận pháp trước nam chính và vu tộc không phải chuyện dễ. Cơ hội duy nhất chính là xông vào Bàn Cổ điện.

Đông Hoàng Thái Nhất : "Ca ca nhân lúc tổ vu chưa về kịp, chúng ta nhanh chóng đánh vào Bàn Cổ điện đi. Tránh đêm dài lắm mộng."

"Yêu sư. Lệnh xuống đại quân hướng về Bất Chu Sơn."

Đế Tuấn trong tay gọi ra Chiêu Yêu Phiên, kỳ phiên phóng lên cao bay khỏi tòa Kim Ốc.

Từ nó phân ra vô số tiểu chiến kỳ màu đen tỏa ra các hướng, thay cho lời hiệu triệu đến toàn bộ yêu tộc khắp hồng hoang. Từng cái tộc đàn nhỏ nhất đều nhận được mệnh lệnh lên đường hành quân tiến về Bất Chu Sơn.

Báo hiệu cho một trận đại chiến long trời lở đất.

Phi Liêm, Phi Đản, Quỷ Xa, Thử Thiết... Nhìn thấy kỳ phiên gấp rút tiến quân.

Thời gian đã đến, vu yêu hai tộc khí vận lúc này từng đạo v·út cao bay lên thương khung.

Tường vân biến mất, nền trời xanh biếc không một gợn mây.

Thánh nhân đứng trên cao trong thấy một màn lượng kiếp bộc phát không khỏi chú ý.



Oa hoàng cung, Nữ Oa đứng ngồi không yên, nói gì thì nói. Yêu tộc sự tình không thể làm ngơ.

Thái Thanh Lão Tử tâm tĩnh như nước sắc mặt không đổi. "Để xem đám người tự nhân Bàn Cổ chính tông kia bao nhiêu năm qua có chút tiến bộ gì."

Ngọc Hư Cung, Ngọc Thanh thánh nhân cũng quan sát đại thế, bên cạnh ngài là Nam Cực Tiên Ông dán mắt nhìn xem.

"Thật mong đợi."

Bích Du cung không thấy bóng Thượng Thanh, y cùng Đông Hoàng Thái Nhất giao tình vô cùng tốt, vẫn là không nỡ nhìn hắn đi vào tử lộ.

Trong tay Thượng Thanh kiềm hãm Hồng Mông Tử khí, muốn tìm gặp Đông Hoàng một lần nữa khuyên bảo. Thành đạo trăm vạn con đường, tại sao lại đâm đầu vào đường c·hết. Chỉ cần đối phương ly khai yêu tộc, ông ta nguyện tặng hắn một hồi cơ duyên.

Y vừa hiện thân tại bản doanh phía dưới liền bị một đạo kim quang xé rách không gian trực tiếp mang giam cầm tại hư không hỗn độn.

Tứ bề tối đen, lồng giam khổng lồ kết bằng ánh sáng bao quanh.

Bóng hình đạo tổ ngồi thiền trên tòa ngũ sắc thần liên. Phẫn nộ chi sắc.

"Lượng kiếp độ thành công tự khắc chứng thành thánh nhân, ngươi không cần nhúng tay. Tại đây giam cầm vạn năm, tự sám hối đi."

Lượng kiếp mấy ai độ qua, điển hình tam tộc chỉ còn sót lại tổ long, Thượng Thanh thánh nhân từ từ nhắm mắt. Y tận lực, chỉ có hắn mới có thể tự cứu mình.

Trong lúc yêu tộc đêm ngày tiến về đại địa Bất Chu, vu tộc bên này cũng xong khâu chuẩn bị.

Từng cái tình báo về vị trí đại quân yêu tộc truyền tới tai.

Đế Giang cùng mười một vị tổ vu và nam chính đứng bên vách núi trông thấy yêu binh yêu tướng từng nhóm nối đuôi nhau tận chân trời.

Cũng may nam chính đã lường trước được tình huống này, nếu không thì với số lượng yêu tộc hiện tại, mười hai tổ vu không kịp về, cấm chế cùng điện thờ bị đập tan hoang trong chưa đầy nửa canh giờ.

Nam chính nghĩ tới chuyện gì đó rồi báo có việc, y đi về phía nhân tộc tổ địa muốn đến cúng bái mộ phần của tỷ tỷ.

Đông Hoàng Thái Nhất khó ngủ, hắn leo l·ên đ·ỉnh Kim Ốc ngồi, chỉ vài canh giờ nữa đại chiến vu yêu tiên sẽ thực sự bắt đầu. Trong mỗi tấc đất hồng hoang vô tận yêu khí đã giải phóng ra tới.

"Ta về rồi!" - Thiện thi xuất hiện, mang Hỗn Độn chung hoàn lại. Cả hai dùng ánh mắt trao đổi, toàn bộ những gì thiện thi tra ra lần lượt lướt qua trong đầu Thái Nhất.

Hắn đan tay chéo vào nhau, phát hiện gì đó rất thú vị. Biến mất khỏi bản doanh yêu tộc, xé nát không gian đi đến nhân tộc đất đai.

Sau một hồi đi loanh quanh, liền gọi ra Yêu Hoàng kiếm chém tới một đường, mảng rừng trong nháy mắt bị san bằng, để lộ mộ phần còn vài nén hương vừa cháy hết.

Trên đó khắc tên hai cái bài vị. "Nghê Hồng, Nghê Thường..."

Sau một vài thao tác, phần mộ nổ tung, lộ ra bên dưới quan tài đá là một bộ xương người trắng hếu, nhìn khung xương có thể phán đoán đây là nữ, trên ngực đeo theo viên ngọc màu xanh biếc. Có lẽ thứ này giữ cho cỗ t·hi t·hể không bị đất xâm thực.

Theo như thiện thi nhìn thấy trong dòng chảy thời gian, nam chính từng nhiều lần đến ngôi mộ này thắp hương.

Không biết nữ nhân này đối với nam chính là dạng quan hệ gì nhưng chắc chắn lợi dụng được.

Thái Nhất cắn ngón tay thả xuống tiên huyết, hài cốt cử động, tiếp đó lại nhẩm đọc một đoạn pháp quyết. Bộ xương tỏa ra ánh sáng trắng rồi hóa thành mỹ nhân bạch y nằm trong quan tài.