Chap 38 : Bên trong Thái Dương Tinh.
Côn Bằng nói hết nước bọt hắn vẫn cứ kiên quyết chơi tiếp, may mắn thế nào đúng lúc này hai thiên nữ thông báo thiên đế đang tới.
Bạch Trạch cùng đám yêu soái đứng dậy thu xếp rời đi thật nhanh.
Thúy Quang Lưỡng Nghi Đăng tạm thời bị đẩy lại vị trí cũ. Yêu sư trở về bộ dạng trang nghiêm ngồi trước Linh Lung Tháp.
Thiên đế mở cửa vào trong, đập vào mắt Linh Lung Tháp, Lượng Thiên Xích vỡ nhiều chỗ, phù văn r·ối l·oạn.
"Huynh đến thả ta ra hả?" - Hắn hỏi.
Đế Tuấn chau mài. Cần nói móc họng vậy không? Pháp bảo bị phá đến hỏng, tới kẻ mù cũng nhìn được Thái Nhất cam tâm tình nguyện b·ị b·ắt.
"Ca không cưỡng chế bắt đệ về đây thì tây phương nhị thánh đã sớm mang đệ đi Tu Di sơn."
"Ta sợ bọn họ quá đi mất!!" - Đông Hoàng Thái Nhất hừ lạnh một tiếng.
Hắn tự tin có thừa ngoài nam chính ra không có ai g·iết nổi mình. Có điều Đế Tuấn lại không nghĩ thế, y cho rằng hôm đó Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn có thánh vụ đạo tổ trên người nên không thật sự ra tay.
Đế Tuấn : "Bỏ đi, trước mắt đã ổn rồi. Ta đứng ra bẩm với đạo tổ đệ sẽ không gây chuyện nữa... Phải rồi Thái Nhất, ma khí trong người đệ là sao vậy?"
Y thu về Linh Lung Tháp, hỏi thăm qua tình hình ma khí. Hắn không muốn ca ca quá lo lắng, chỉ nói mình bị ma nhiễm sơ sơ chẳng nghiêm trọng lắm.
"Như vậy sao?"
Nào ngờ Đế Tuấn có ẩn ý khác, nghe nói chỉ bị ma nhiễm chứ chưa hoàn toàn đi vào ma đạo, ngược lại lộ ra vẻ mặt khó xử. Chẳng là hôm nay tìm tới là có việc muốn hắn đi làm.
Côn Bằng cùng Thái Nhất trao đổi ánh mắt. Cả hai đã nhận ra Đế Tuấn còn có việc muốn nói.
Đế Tuấn :
"Lần trước chúng ta thu thập máu và linh hồn nhân tộc luyện thần khí khắc chế vu tộc, nào ngờ luyện chế nảy sinh vấn đề, dưới lửa thái dương số linh hồn lấy được bị đốt cháy hết, không cách nào giữ lại để chúng dung hòa cùng thần khí."
"Cái gì?"
Đông Hoàng Thái Nhất chính tay thân chinh đi thu thập nguyên liệu luyện Đồ Vu Kiếm, rõ ràng là lấy từ chỗ hoa tộc và hồ điệp sao lại biến thành của nhân tộc.
Nhưng rồi chuyện cũng đã lỡ, hắn cáu gắt hỏi ngược lại huynh trưởng kẻ nào dẫn đầu đến nhân tộc thu thập huyết hồn.
Đến khi biết người đó là Hi Hòa, hai người xuyên không chỉ biết than trời.
Thôi xong rồi! Nhân gian có câu, con trai nhờ đức mẹ.
Nàng ta đứng ra làm ra chuyện đại nhân quả như thế, yêu tộc thái tử hậu vận xem như đứt đoạn.
Vẫn không hay biết gì, Đế Tuấn khó hiểu nhìn họ.
"Nho nhỏ nhân tộc, chút sát nghiệp cũng chẳng ảnh hưởng quá sâu. Thánh nhân mở lời đợi khi đại nghiệp thành, chúng ta bù đắp bọn hắn là được."
Đại nghiệp thành!!! Liệu có ngày đó không?
Đế Tuấn tôn thờ thánh nhân, quỳ bái thiên đạo. Uổng cho Thái Nhất tính toán trăm phương ngàn cách vì y nghịch mệnh biến số.
Côn Bằng : "Vậy ý bệ hạ muốn Đông Hoàng điện hạ đích thân luyện khí?"
Đế Tuấn nhìn Thái Nhất. "Hay là thôi đi, coi như ta chưa nói gì."
Do chưa từng tiếp xúc với ma hồn, thái dương chân hỏa lại là thiên thượng chi hỏa. Rót vào quá nhiều lửa hồn phách sẽ bị tán đi, còn ít quá thì Hỗn Độn thần thiết không rèn được.
Cần có người am hiểu về oán niệm, ma tu sĩ là ứng cử viên hàng đầu. Tuy nhiên lấy thân phận thiên đế đi tìm ma tu sĩ khó tránh người khác để ý, đệ đệ y là ứng cử viên tốt nhất.
Nhưng khi nghe Thái Nhất nói chỉ bị ma nhiễm. Sợ hắn bị tẩu hỏa nhập ma, Đế Tuấn liền muốn thôi. Thái Nhất nhận lời, đồng thời biểu cảm kì lạ liếc Côn Bằng.
Đưa tay nhận lấy cái ngọc bình chứa dòng khói đen bay loạn.
"Yêu sư, chúng ta đi." - Thái Nhất gọi. Côn Bằng cúi chào Đế Tuấn rồi lẳng lặng bước theo.
Trong lòng Côn Bằng có dự cảm không tốt. Thái dương tinh hung hiểm, thái dương tâm mạch càng khủng hoảng, sảy một bước thần hồn thành tro. Luyện Kiếm gọi mình theo làm gì?
Dọc đường Đông Hoàng Thái Nhất nét mặt chất chứa suy nghĩ, mãi đến cửa Thái dương tinh, hắn trở lại vui vẻ như không có gì, thoải mái chỉ trỏ giới thiệu cảnh quang cho đối phương.
"Lão ca, bên đó là Phù Tang thụ. Huynh xem, lúc trước ta với ca ca thai nghén ở đó."
"Không hổ tiên thiên linh căn..." - Côn Bằng buộc miệng nói, mắt vẫn không ngừng dò xem biểu cảm Thái Nhất, thầm trách bản thân có lẽ quá đa nghi.
Hai người càng đi càng xa, vượt qua vô số núi lửa, động phủ dung nham.
Thái dương tinh không có trời, không có đất. Chỉ có lửa là lửa. Đại La thần tiên không có pháp bảo tiến vào đủ lâu, thần hình câu diệt khó nghi ngờ.
Kim Ô với thái dương chi hỏa tương sinh, đoạn đường bước qua có Thái Nhất mở lối, biển lửa rẽ làm hai tạo ra đường đi, chốc lát sau đã khép lại.
Tứ bề hỏa diệm, chỗ nào cũng giống nhau.
Lát sau cảm giác tâm mạch đã gần kề, nhiệt lượng tăng cao, Côn Bằng tu vi ở chuẩn thánh đỉnh phong vẫn bị hỏa cảnh nơi này dọa tới nổi giật mình mỗi khi dung nham bắn lên.
"Kia rồi."
Hỗn độn thần thiết lơ lửng trong biển lửa, xung quanh nó được bao bọc bởi một khối cầu máu. Đông Hoàng Thái Nhất phi thân đến.
Hắn lấy ra trên người ngọc bình chứa oán hồn mở nắp để làn khói đen thoát ly ra ngoài, đám vong linh c·hết oan bị sức nóng quanh đó dọa sợ đu đám lên người Đông Hoàng Thái Nhất.
Hắn nâng tay trái khống chế cả đám oán linh cưỡng ép chúng từng chút một hòa vào khối cầu máu, tay phải ổn định Hỗn Độn thần thiết đang bắt đầu chảy ra bên dưới sức nóng của lửa phần thiên.
Thái dương chân hỏa len lỏi vào trong thần thiết kéo giãn nó ra, đường viền đầu tiên chuôi kiếm hình thành, yêu văn bay lượn.
Hắn quay qua Côn Bằng bên cạnh đang chăm chú quan sát từ nãy đến giờ.
"Lão ca, huynh giúp ta lấy phù tang diệp lại đây phong ấn đám oán hồn này. Đệ đang trong giai đoạn hoàn thành không thể gián đoạn bỏ đi được."
"Được... Nhưng mà giờ ta làm sao đi ra?" - Y đau đầu nhìn biển lửa bao vây tứ phía. Rời khỏi chỗ này không có người dẫn đường là chuyện không tưởng.
"Theo ta." - Bên trong Hỗn Độn chung ác thi của Đông Hoàng Thái Nhất hiện ra dẫn đường. Côn Bằng thấy thế cũng nhanh chân theo sau.
Đi được đoạn khá xa, ác thi dừng lại, phía trước có một cánh cửa được bao phủ bởi dung nham.
Lấy làm lạ Côn Bằng giữ khoảng cách an toàn rồi lớn tiếng hỏi vì lúc y và Thái Nhất đi qua, hoàn toàn không có xuất hiện cái cửa nào. Ác thi phàn nàn trò này do lũ hỏa tinh linh tác quái, muốn nhờ Côn Bằng đến xem xét.
Côn Bằng hoài nghi đầy mặt nhưng đành tiến đến gần xem thử, dù gì cũng chỉ là một cái ác thi, có thể làm được trò gì đâu. Y tung một quyền, cánh cửa vô hình dao động.
Bề mặt hiện lên hình vẽ bàn tay năm ngón, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào Côn Bằng ướm tay lên đó, cánh cửa liền bật mở hút cả người y vào bên trong.
Ác thi bật cười lệnh cho thái dương chân hỏa tản đi, bấy giờ Côn Bằng mới biết bản thân đang trong một cái lồng giam bằng gỗ bị treo bên mép vực.
"Muốn dùng cái lồng gỗ này nhốt ta? Đông Hoàng Thái Nhất ngươi quá coi thường ta rồi đó."
Đông Hoàng Thái Nhất từ sau lưng ác thi cầm Đồ Vu kiếm bước ra, khuôn mặt đắc ý.
"Lão ca, cái lồng giam này làm từ thân của Phù Tang thụ thủy hỏa bất xâm, ta phải khổ công làm rất lâu vì huynh."
"Vì cái gì muốn hại ta?"
Côn Bằng cau mặt. Y nhìn người nhìn tới nhìn lui. Vẫn là nhìn lầm hắn. Coi đối phương là bằng hữu, lại là tên lòng lang dạ sói
Đông Hoàng Thái Nhất : "Ta sẽ không hại huynh. Đợi khi ta c·hết ký thác Hỗn Độn chung cùng Hà Đồ Lạc Thư tự động tìm đến, tới đó dùng xé rách không gian có thể rời đi. Ta nói được làm được, nhất định không nuốt lời."
Côn Bằng : "Ta giúp ngươi hết lần này đến lần khác không phải vì Hỗn Độn Chung."
Thái Nhất :
"Thật là không muốn Hỗn Độn chung? Năm đó huynh xông vào thái dương tinh nhục nhã ta và ca ca chẳng lẽ để giải khuây?"
Hắn tiện miệng nhắc lại sự tình Côn Bằng xông vào thái dương tinh, từng chút một kể ra.
Côn Bằng lúc này mới nhận ra là Đông Hoàng Thái Nhất âm thầm ghi nhớ toàn bộ, đúng là ban đầu y tới vì Hỗn Độn Chung nhưng đó cũng là chuyện rất lâu về trước. Ai xuyên không mà chẳng thèm muốn tiên thiên chí bảo chứ?
Tên nào nói không thì tên đó hoặc là điên, hoặc là láo toét.
Quan trọng nhất là bản thân từ bỏ ý định kia từ lâu rồi.
Côn Bằng :
"Tên tiểu tử này! Không quan tâm ngươi thì đưa Hồng Mông tử khí làm quái gì? Để ta thành thánh không sướng hơn sao?"
Hắn hạ giọng xuống. Chuyện này Thái Nhất đương nhiên hiểu. Nhốt y ở đây cũng không phải vì trả thù.
"Lão ca... Tha lỗi cho ta. Tránh Chu Thiên Tinh Đấu nảy sinh vấn đề buộc lòng huynh phải ở lại đây."
Y lần nữa khẳng định bản thân sẽ không c·ướp Hà Đồ Lạc Thư. Tuy nhiên hắn lắc đầu, Đồ Vu kiếm... Tới việc luyện chế Trảm Tiên phi đao, không phải bọn họ không muốn thì có thể không làm.
Côn Bằng dựa người vào lồng giam, tâm trạng nặng nề hờn dỗi quay đi.
"Ngươi đã quyết vậy thì ta cũng không còn gì để nói. Hỗn Độn chung ta không nhận, ngươi đưa ai thì đưa."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Huynh nhất định phải nhận, Thường Hi ta cũng nhờ huynh đưa nàng rời khỏi thiên đình, ẩn cư sơn thủy."
Côn Bằng tức giận. Đưa nữ nhân cho y làm gì?
"Liên quan gì đến ta?... Đó là trách nhiệm của ngươi. Ngươi yêu thương thê tử thì phải cố sống mà bảo vệ nàng ta."
"Ta biết huynh nhất định sẽ giúp ta." - Hắn khẽ cười, cùng ác thi cầm theo Đồ Vu kiếm bỏ đi.
Yêu sư chờ thêm lúc sau mới lấy trong ngực ra lá bùa truyền tống.
Thái Nhất! Tên ngốc ấy quên mất xé không gian đâu phải có mỗi Đông Hoàng chung.
Cũng may Côn Bằng lần trước ở chỗ nam chính xin mấy cái bùa phòng rủi ro. Đồ của hệ thống chấp mọi địa hình.
Nhờ lần này khiến y hiểu rõ đối phương bụng dạ không quá hẹp hòi. So với hai lần suýt g·iết c·hết mà hắn chỉ giam y lại vẫn nhân từ chán.
Về việc giao Thường Hi nhờ chăm sóc. Theo lý chẳng tên đàn ông nào đủ can đảm nhờ bạn thân chăm sóc vợ mình cả.
"Thế quái nào, chẳng lẽ tên nhóc này biết chuyện mình bị bất lực?" - Y vừa đi vừa lẩm bẩm.