Chap 4 : Đến Thanh Khâu.
Thật ra Đế Tuấn đối với việc kết đạo lữ cũng không tha thiết lắm, cái hắn nhắm đến là Thái Âm tinh bản nguyên, sau khi cưới Hi Hòa hắn sẽ đường đường chính chính mang nó về bồi bổ thêm cho Hỗn Nguyên Hà Lạc đại trận.
Ban đầu vốn muốn dùng vũ lực c·ướp đoạt nhưng phát hiện Hi Hòa đối với hắn yêu thích lộ rõ. Nữ Oa nương nương nói bọn họ có sợi tơ đỏ do thiên đạo cột lên, không thể đơn phương chặt đứt.
Cô dương bất sinh, độc âm bất trưởng. Đế Tuấn vì câu nói này đã cân nhắc ý định thiên hôn.
Bên ngoài Thái dương tinh Hi Hòa tiên tử bóng dáng yêu kiều, tóc dài tung bay lả lướt giữa tinh không vô cùng xinh đẹp.
Nàng vừa thấy hắn đã mặt mài uất ức, Đế Tuấn cho lui toàn bộ hỏa tinh linh rồi đưa người đẹp đến chỗ khuất tầm nhìn một chút để trò chuyện.
Hi Hòa : "A Tuấn! Vì cái gì còn muốn cưới Thường Hi?"
Đế Tuấn :
"Ngươi đâu phải không biết ta là thiên đế, thiên hôn thành ắt có đại công đức. Bất quá giúp tu vi của muội ấy thăng tiến, chúng ta yêu tộc ai cũng có lợi."
"Giá mà Thái Nhất gật đầu thì hay quá."
Lời này khiến tâm tình Hi Hòa dần đà nhu thuận lại, nàng rất yêu Đế Tuấn cho nên nhất quyết tác hợp Thái Nhất - Thường Hi nhưng mà hai cái đứa này không có hợp nhau.
Thường Hi đối Đông Hoàng ngoài miệng chê bai đủ đường. Còn Thái Nhất đến nhìn cũng không nhìn Thường Hi.
Hi Hòa buồn bã, nàng không muốn chia sẻ người mình yêu thương cho bất cứ ai kể cả đó là muội muội. Đế Tuấn nắm lấy bàn tay nàng vỗ dành.
"Ta và Thường Hi chỉ là trên danh nghĩa, người ta yêu từ đầu đến cuối chỉ mình ngươi."
Nàng đỏ mặt ngả người vào vai hắn, bàn tay mềm mại sờ đến hoa văn trên đế bào kim ô, họ cùng nhau ngắm nhìn tinh tú xa xôi bên ngoài hồng hoang.
"A Tuấn ngươi nói xem, sau này chúng ta có hài tử sẽ là Kim Ô hay Thiềm Thừ?"
Đế Tuấn :
"Nếu là như vậy thì cứ sinh mười Kim Ô và mười thiềm thừ. Chúng ta yêu tộc chẳng có gì ngoài điều kiện. Sẽ dưỡng chúng nó thành một đoàn béo tốt."
"Vậy chúng ta liền sinh đi."
Đế Tuấn cơ thể thuần dương, Hi Hòa thuần âm, cứ mỗi lần gần gũi hắn nàng cảm thấy chính mình muốn tan chảy ra.
Nữ thần đôi môi quét qua cổ thiên đế, tay cởi một khỏa phục sức nơi thắt lưng.
Y phục Đế Tuấn lỏng lẽo buông xuống, Hà Đồ Lạc Thư hút lấy cả hai người vào bên trong. Họ được đưa đến một tiểu thế giới đẹp như tranh, sơn hải hữu tình, tiếng suối chảy róc rách cùng ánh sáng dịu dàng chạy dài trên cánh đồng hoa bất tận.
Họ quấn lấy nhau lăn lộn giữa cánh đồng hoa bất tận. Đế Tuấn lúc này yêu đế quan, lẫn yêu đế bào, đều đã bị Hi Hòa triệt để cởi ra hết.
Bên trong Thái dương kim ao, tinh linh hỏa đang xoa b·óp c·ổ và đầu cho Đông Hoàng Thái Nhất.
"Đông Hoàng điện hạ có trong đó không? Bọn ta đến thăm điện hạ đây."
Truyền âm của Cửu Anh yêu thần đến tai, Đông Hoàng Thái Nhất ném ra ngoài Đông Hoàng chung, lát sau đi bên dưới bảo hộ của tiên thiên chí bảo, Cửu Anh, Bạch Trạch, Khâm Nguyên khuân theo mấy hủ tiên tửu đi vào.
Khâm Nguyên :
"Bái kiến Đông Hoàng điện hạ. Bọn ta có mang theo rượu đây."
Cửu Anh yêu thần giật lấy hủ rượu từ tay Khâm Nguyên rồi ngồi xuống cạnh Thái dương kim ao rót ra. Thái Nhất còn đang lo sẽ ở nơi này bị nhấn chìm trong sự buồn chán.
Từ trên xuống dưới thiên đình bây giờ đều do yêu sư quản lý. Thành thử họ cũng rảnh tay rảnh chân chạy đến đây thăm hắn.
Các vị yêu thần chia sẻ về tiền bổng lộc tháng này và kể lể về chiên công gần đây của họ, chủ trương trả công theo đóng góp và phát hàng tháng cũng do Đông Hoàng Thái Nhất dựa vào kiến thiết xã hội ở thời hiện đại đề xuất cho ca ca.
Đế Tuấn với cách phân chia và quản lý tài nguyên theo công trạng vô cùng hài lòng, hai huynh đệ thuộc hai thế giới nhưng giữa hồng hoang hiểm ác vô tình, bọn họ chính là huyết nhục tình thâm.
Khâm Nguyên cùng Cửu Anh rủ rê Thái Nhất đến Thanh Khâu vui chơi, tuy nhiên nói đến chi phí đều do Bạch Trạch đài thọ, còn tăng bốc đối phương tận mây để y có thể xì bổng lộc tháng này ra.
Bạch Trạch vừa nghe mình khao liền phun hết rượu trong cổ họng, cư nhiên trước mặt yêu hoàng hắn sẽ không thể đ·ánh c·hết Cửu Anh và Khâm Nguyên tại chỗ được.
Số bổng lộc đó hắn dự định tích góp xây một tòa kim ốc phía bắc thiên đình để có chỗ nghĩ ngơi tươm tất vậy mà mấy cái tên khốn nạn này âm mưu xài hết bổng lộc của hắn, kéo Đông Hoàng vào cuộc thì cho tiền hắn cũng không dám từ chối...
Nghe đến đi chơi Thái Nhất rất hào hứng nhưng mà thương thế bản thân còn chưa có ổn định, bỏ trốn đi chơi để Đế Tuấn bắt được chín phần sẽ treo lên đánh.
Đông Hoàng Thái Nhất không sợ trời, không sợ đất, sợ mỗi Đế Tuấn.
Thập đại yêu thần cùng Đông Hoàng Thái Nhất trước khi lập thiên đình đã cùng nhau vô số năm du lịch hồng hoang. Giao tình của họ không dừng lại ở mức quân thần bình thường.
Cửu Anh :
"Đông Hoàng cũng tính chuyện người và Thanh Loan công chúa đi. Thiên hôn của thiên đế và Đông Hoàng tổ chức cùng một ngày, nói không chừng sẽ có đại công đức giáng xuống."
Cửu Anh chợt hỏi đến ý trung nhân làm cho Thái Nhất nghiêm túc ngẫm lại một phen, thiên duyên của hắn là Thường Hi tiên tử nhưng mà trong tiểu thuyết có viết nếu nàng làm thê tử của Thái Nhất sẽ bị cuốn vào Vu - Yêu chiến, kết cục rất thảm.
Chưa kể còn có quyển nói Thường Hi hạ phàm làm vợ Hậu Nghệ cắm cho Thái Nhất một cái sừng lớn, người đời chê cười.
Cho nên từ lúc hóa hình hắn luôn làm khùng làm điên khiến cho Thường Hi chán ghét mình, sau đó trong lần du ngoạn hồng hoang tình cờ lại nảy sinh một đoạn nhân duyên với tổ phượng nhi nữ - Thanh Loan công chúa.
Chỉ cần không là Thường Hi, nhân duyên của hắn thiên đạo sẽ không tính toán.
Lý Băng Thu kiếp trước không tiền không quyền, trơ mắt nhìn bạn gái đi lấy chồng, bản thân mỗi lần lễ tết đều chỉ biết thở dài trong sự tịch mịch cô đơn.
Tốn công xuyên không qua đây có gia thế, có ngoại hình, yêu tộc mỹ nữ đều muốn gả cho mình. Hồng trần còn dài.
Thái Nhất gác tay qua vai Khâm Nguyên.
"Tối nay bổn hoàng đến Thanh Khâu thành vui chơi một bữa. A Nguyên, ngươi đến chỗ phượng tộc công chúa mời nàng đến Thanh Khâu một chuyến luôn đi."
Bạch Trạch nâng chén rượu xót ruột tiền bổng lộc tháng này của hắn.
"Đông Hoàng định làm sao rời Thái dương tinh? Thiên đế tai mắt khắp nơi."
Đông Hoàng Thái Nhất gõ nhẹ Đông Hoàng chung, từ bên trong đi ra hai đạo thân ảnh giống hệt y. Một người khuôn mặt thâm sâu, kẻ kia lại vô cùng thuần khiết.
Yêu thần kinh ngạc, hai người trước mặt là Đông Hoàng ác thi và thiện thi. Thái Nhất trảm nhị thi đồng nghĩa với việc chỉ còn một chút nữa thôi, đại đạo đường lớn sẽ mở ra, thánh nhân chi cảnh ở trước mắt.
Thay vì đối kỵ bọn họ đều vô cùng phấn khởi, yêu tộc sắp có thêm một vị thánh nhân nữa.
"Chúc mừng điện hạ trảm nhị thi." - Cả ba đồng loạt hô vang.
Đáp lại Đông Hoàng Thái Nhất lắc đầu chán nản, đúng là thánh nhân chỉ thiếu một bước nhưng là bước quan trọng nhất.
Tự ngã thi, bản ngã của chính mình. Muốn chém ra thi này phải nhìn lại cả cuộc đời để tìm ra đại đạo của bản thân. Có người cả đời cũng không tài nào ngộ ra được tự ngã thi.
Thái Nhất tu luyện đến đây thì đứng lại. Thiên đạo cố tình che phủ con đường tu luyện không cho y chứng đạo.
Sau khi cẩn thận dặn dò xong ác thi Đông Hoàng Thái Nhất cầm lấy y phục rời thái dương kim ao.
Trong lúc đó ở Thanh Khâu thành, Thanh Khâu nữ đế - Bạch Linh đang tiếp đãi nam chính Nghê Thường sau khi cậu ta cứu muội muội nàng khỏi cuộc t·ấn c·ông của Vu tộc.
"Cứu mạng là nhân quả lớn lao, chí ít ngươi cũng phải ở lại đây để hồ tộc bọn ta tiếp đãi."
Nghê Thường :
"Gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, nữ đế dừng bước."
Thanh Khâu nữ đế vô cùng thưởng thức nam chính, suy cho cùng nhân tộc nam tử ngoại hình so với yêu tộc phổ thông dễ nhìn hơn rất nhiều.
"Ân công, ta nói ngươi có phải ghét bỏ yêu tộc bọn ta? Hay là nói nô gia không đủ xinh đẹp để ngươi tiếp nhận?"
Nghê Thường cười gượng, hắn tính theo tuổi của nhân tộc chỉ mới mười ba, phong tình vẫn chưa tỏ tường, hiện tại muốn nhanh chóng trở về nhân tộc tổ địa để tiếp tục luyện công pháp của sư phụ truyền cho liền vội vã từ chối nữ đế.
Lúc này một yêu tướng mình người đầu hổ từ trên trời đằng vân xuống, Thanh Khâu nữ đế trông thấy liền niềm nở đón tiếp.
"Ngọa Hổ, ngươi hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ nô gia?"
Yêu tướng :
"Ta đâu có rảnh tới mức đó! Ở trên vừa phát bổng lộc đang vội về bộ lạc đây! Phải rồi! Bạch Trạch yêu thần bảo ta nhắn với cô lát nữa Đông Hoàng cùng vài vị yêu thần đích thân hạ giới, không được làm rình rang nhưng cũng không được qua loa."
"Ngươi nói Đông Hoàng đích thân đến đây!!"- Nàng ta vui vẻ thốt lên.
Lập tức yêu tướng ra vội vàng bịt miệng cô ta lại.
"Bé cái mồm thôi. Lỡ như để Vu tộc biết được tập kích Thanh Khâu. Lúc đó diệt hồ tộc không đủ cho Thanh Khâu thành bồi tội."
Thanh Khâu nữ đế :
"Xú hổ! Cái miệng thúi của ngươi bớt nói gở đi. Đông Hoàng đi đâu cũng có mấy vị yêu thần. Có thể xảy ra chuyện được à? Không nói với ngươi nữa.... ! Lão nương phải đi tắm rửa sạch sẽ đây!"
Yêu tướng lắc đầu quay lưng bay đi, nam chính tự nhiên đổi ý, y cảm thấy hiếm có cơ hội được làm khách Thanh Khâu thành, tu luyện thì ngày nào cũng tu được.
Vài canh giờ sau khi ánh mặt trời cuối ngày đã hoàn toàn khuất sau đỉnh đồi. Thanh Khâu thành treo đầy lồng đèn, hôm nay rất nhiều yêu tộc tụ tập ca múa trên đường, nhiều nhất vẫn là hồ yêu.
Con sông nhỏ trở thành tâm điểm của ngày hội. Hoa đăng được mọi người thi nhau thả xuống khiến mặt nước tựa như một tấm vãi lụa khổng lồ uyển chuyển.
Xuất hiện phía trước thành, Chúc Dung tổ vu, Đế Giang tổ Vu cùng Hậu Thổ tổ Vu lững thững đi vào.
"Muội muội, khắp nơi đều là yêu tộc. Ta chẳng thấy có điểm nào vui thú."
Hậu Thổ :
"Đại ca, yêu tộc văn hóa tinh thần hơn hẳn chúng ta, cái gì tốt thì phải học tập, các huynh không được gây sự nếu không ta chẳng thèm nói chuyện với mấy người các huynh nữa."
Đế Giang : "Muội muốn là được."
Chúc Dung : "Đế Giang đại ca nhìn bên kia!"
Chúc Dung cao hứng nhìn bên trên bầu trời bốn đạo ánh sáng tinh quang rất nhanh đáp xuống.
Cửu Anh, Anh Chiêu, Bạch Trạch, Khâm Nguyên hâm hở đi phía trước dọn đường.
"Đến rồi, cuối cùng đến rồi! Người đâu! Mau ra nghênh đón khách quý."
Thanh Khâu phía trên tường thành sáu bóng dáng nữ nhi yểu điểu phi thân thân bay xuống dưới đất, khuôn mặt các nàng đều rất mong chờ.
Theo lệnh của lục đại yêu cơ, hồ tộc mỹ nhân đi ra, các nàng dung mạo như hoa, trên tay mỗi người cầm lồng đèn có vẽ hình đại nhật thái dương.
Từ bên trong nhất đại mỹ nữ cửu vĩ yêu hồ Bạch Linh, nàng chính là nữ đế Thanh Khâu thống ngự hồ tộc nơi đây, theo sau nàng hai tiểu hồ ly nhỏ tuổi ôm theo hai giỏ chất đầy cánh hoa.
Chúc Dung tỏ ra khinh thường nhìn đến bốn tên yêu thần : "Chỉ là bốn tên nhãi ranh mà cũng khoa trương như vậy."
Đế Giang :
"Tu vi Thanh Khâu nữ đế đã Đại La Kim Tiên trung kỳ, đối với bốn tên yêu thần ả ta không nhất thiết phải dùng đại lễ như vậy."
Chúc Dung :
"Theo như đại ca nói chẳng lẽ để đón hai con chim lông lá kia? Con rùa rụt cổ Đế Tuấn ít khi rời thiên đình, còn Đông Hoàng Thái Nhất với cái đống thương thế muốn đi ra thiên đình sợ là Đế Tuấn sẽ đánh què chân hắn."
Lúc này toàn bộ yêu tộc bên trong cũng đã đổ ra ngoài cổng thành đứng chờ.
Không gian truyền đến tiếng lướt xé gió, ánh sáng lưu tinh mờ nhạt từ trời rơi xuống như một ngôi sao băng giữa đêm.
Đế Giang : "Kim Ô hóa hồng chi thuật!"
Một vòng diệu nhật hiện ra thắp sáng bầu trời trước khi vụt tắt biến thành mỹ nữ dáng người mảnh khảnh tay cầm đại nhật phiến, cổ đeo phục sức xa hoa chói mắt. Mái tóc trắng một nửa được búi gọn treo trên ngọc quan, một nửa buông thả bồng bềnh dưới ánh trăng.
Đôi hàng mi cong v·út cẩn thận nhìn trước nhìn sau.
Hình như đêm nay đông người hơn tưởng tượng. Nàng ta thận trọng dùng phạt che lại khuôn ngực nhấp nhô trước rất nhiều ánh mắt kì quặc của nam nhân trong thành. Đôi mắt nhìn loạn, gò má ửng hồng lên.
"Trên mặt ta có dính gì à?" - Nàng ấy hỏi mấy vị yêu thần.
Bạch Trạch nghiến răng quát lớn đám người đang chảy nước bọt đứng xung quanh.
"Nhìn cái gì mà nhìn, biểu muội của Đông Hoàng cũng dám mơ tưởng? Chán sống hả?"
Lời vừa nói quả nhiên có tác dụng, chúng yêu vội vã lau nước miếng và máu mũi rồi lập tức giải tán, vài người không s·ợ c·hết hoặc bay mất hồn vía vẫn đứng ngây dại ra.
Cửu Anh, Khâm Nguyên.. Hai tên này thần hồn điên đảo, bây giờ hỏi tên cha của họ chưa chắc họ nhớ. Kể cả Anh Chiêu yêu thần, người ngày thường được đánh giá là trầm tính nhất cũng đỏ mặt cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng.
Thanh Khâu nữ đế bước đến khen lấy khen để. "Đông Hoàng điện hạ ưa chuộng nam thân, nếu không thì với mỹ nhan này chỉ cần vu tộc nhìn thấy thôi, vu yêu chiến không cần đánh nữa. Yêu tộc nhất định đại thắng."
"Thật sao?! Ta sẽ suy nghĩ lại ý kiến này."
Đông Hoàng Thái Nhất vui vẻ đáp lời rồi cho qua. Nếu làm vậy có thể khiến vu yêu ngưng chiến thì tốt rồi, có điều hắn không nghĩ đám man rợ vu tộc biết thương hoa tiếc ngọc.
Hắn nhập thành, dáng đi uyển chuyển trong tà áo lông mỏng tung bay giữa tiếng hò reo, bên ngoài khoác thêm một lớp áo choàng xanh nhạt. Hai tiểu hồ ly đi trước nhanh nhẹn rải hoa khắp lối.
Mỹ nữ hồ tộc cùng chư yêu trong thành đồng loạt cúi người hành lễ.
Yêu tộc từ cổ chí kim luôn luôn bị gán cho cái danh mê hoặc chúng sinh quả không ngoa, huống hồ là yêu tộc chí tôn hóa thành nữ nhân, khiến cho không ít kẻ si mê vọng tưởng.
"Đẹp quá! Mỹ nhân nhìn ta một cái thôi."
"Ngươi muốn c·hết? Không nghe yêu thần đại nhân nói à? Biểu muội của thiên đế và Đông Hoàng đấy."
Nam chính cũng đứng ở một góc. Nam, nữ, hay là bản thể. Kim Ô do linh khí trời đất dưỡng dục vô số năm, có thể không đẹp, không bắt mắt sao.
"Mỹ nhân tóc trắng kia là ai? Ta chưa từng nghe nói Đế Tuấn, Thái Nhất có em họ."
Hậu Thổ khuôn mặt phức tạp nhìn nữ nhi xinh đẹp vừa lướt qua, Nữ Oa cười đầy ẩn ý, còn Chúc Dung thì cười to đến mức đứng không vững phải bám vào vai Đế Giang. Người thô lỗ như Chúc Dung thì nhìn không quen cái dạng này của Đông Hoàng Thái Nhất. Y chỉ thấy buồn cười đến cực độ.
Đế Giang cũng rùng mình một phen, trong mắt Vu Tộc, hai huynh đệ hắn là hai tên ác thần, đoạn đường cả hai bước qua cỏ cây vĩnh viễn không mọc nổi.