Chap 42 : Thiên Hôn [ 2 ]
Hôm sau, thiên hôn thời khắc đã đến.
Nam thiên môn cửa lớn, đoàn người rước dâu khẩn trương chỉnh lại y phục, tám con rồng lớn kéo xa giá tân nương cùng chín cái xe sính lễ. Ba mươi ba trọng thiên từ khi thành lập đến nay khó có được cái sự kiện tưng bừng như vậy.
Yêu Đế xuất hiện, hỉ phục tân lang đỏ rực rỡ cả góc trời, mang theo điềm lành rãi khắp nhân gian, điểu tộc bản thể bay lượn miệng ngậm vòng hoa tô thêm bầu không khí náo nhiệt.
Vô số lễ vật hậu thiên linh bảo, tiên linh căn quả làm sính lễ chuẩn bị mang qua Thái Âm tinh. Đại năng đứng xem suýt xoa. Không hổ danh thiên đình, tài khí dồi giàu bậc nhất. Quà cưới tận chín xe lễ vật.
"Đông hải long tộc Ngao Quảng, Tây hải long tộc Ngao Nhuận, nam hải long tộc Ngao Khâm, bắc hải long tộc Ngao Thuận đến chúc mừng."
Thuộc hạ bốn vị tứ phương long tộc khuân đến hai hòm ngọc dạ minh châu, hai hòm huyết dạ minh châu làm lễ.
"Thiên đế đại hỷ, bốn huynh đệ ta không biết làm gì làm quà, ở đây có minh châu vạn năm. Hy vọng bệ hạ nhận cho."
Đế Tuấn mĩm cười. "Các vị có lòng, vạn dặm đường xa đến chung vui, mời vào trong an tọa."
"Long tộc thái tử Ngao Nguyệt đến! Lễ vật Hai mươi bốn viên định hải thần châu."
Ngao Nguyệt dáng người cao lớn, phủ đầy vẩy rồng, khác hẳn cậu thiếu niên chạy theo Thái Nhất năm xưa, y tới cuối chào Đế Tuấn rồi dâng ra hậu lễ.
Đôi mắt tìm kiếm cố nhân trong biển người náo nhiệt, Thái Nhất không muốn khó xử, lựa chọn tránh đi. Ngao Nguyệt dâng lễ xong cũng báo bận, lủi thủi ra về.
"Đa Bảo Đạo Nhân, Kim Linh Thánh Mẫu, Vô Đương Thánh Mẫu, Quy Linh Thánh Mẫu đến!"
Đệ tử Tiệt giáo chào hỏi niềm nở. Mặc dù đoán trước Thông Thiên không đến nhưng khi không thấy ông ta vẫn khiến Thái Nhất có chút hụt hẫng.
Thật ra Thông Thiên giáo chủ vẫn bị Hồng Quân cấm túc từ sau trận vu yêu lần một.
Phục Hy. "Đạo hữu, cái đàn này làm từ gỗ tuyết tùng vạn năm, mọc ở nơi gần với thái dương nhất. Có tác dụng nhất định với vong linh, công kích nguyên thần. Hy vọng đạo hữu không chê."
Đế Tuấn khách sáo, đích thân nhận lấy. "Phục Hy đạo hữu tặng quà, một cành trúc ta cũng treo nó lên đại điện cửa lớn, huống hồ là bảo cầm."
Giao tình của Đế Tuấn, Phục Hy vẫn luôn tốt như thế.
Mười hai tổ vu vừa vặn bước ra, bọn họ rinh luôn mấy dĩa linh quả đứng ăn rồi hóng chuyện, đưa ánh mắt khinh bỉ liếc từng cái đại năng thay phiên nhau nịnh nọt yêu tộc.
Chúc Dung ngứa miệng muốn đi đến nói khích vài câu thì bị Đế Giang kéo lại, ra dấu Đông Hoàng Thái Nhất đang cầm hai con hàng tiên thiên chí bảo lẽo đẽo theo sau. Hỏa thần đành thu liễm ý tứ, giật lấy quả bàn đào trong tay Cộng Công ăn cho bỏ ghét.
Cộng Công trừng mắt, đằng kia còn rất nhiều bàn đào, rõ ràng Chúc Dung kiếm chuyện với người ngoài không được liền quay qua chọc phá người nhà, mà Chúc Cửu Âm đứng cạnh mặt mài rạng rỡ, không ngừng cười mĩm, chẳng biết đang mưu tính cái gì.
Lúc này lại có khách đến. Thiên đạo chi lực xuất hiện bao trùm cả khoảng trời.
"Tây Phương Chuẩn Đề thánh nhân, Tiếp Dẫn thánh nhân đến. Lễ vật Bồ Đề hạch tâm. Tinh thần quả một đôi."
''Nữ Oa thánh nhân đến. Lễ vật Ngũ sắc thần ngoa hai đôi. Ngũ Sắc thần bào hai bộ."
"Thái Thanh thánh nhân, Ngọc Thanh thánh nhân đến. Lễ vật Hoàng Trung Lý một đôi, Bạch Liên hoa một đôi. Công đức hậu thiên linh bảo ba kiện."
......
Khách nhân thầm khen Đế Tuấn rộng lượng, vu yêu hai tộc tranh đấu căng thẳng như thế mà cũng mời mười hai tổ vu.
Đế Tuấn chỉ cười trừ, mời cái rắm.
Thái Thanh thánh nhân suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng vẫn đi đến chỗ y, Đế Tuấn vội cúi đầu với ông ta.
"Nghe nói Đông Hoàng Thái Nhất bị La Hầu ma chướng bám lấy, điên đảo trật tự tam giới. Không biết hiện giờ thế nào rồi?"
Đế Tuấn : "Tạ thánh nhân quan tâm, bào đệ đã trả lại đế vương chi khí cho ta. Chút ma chướng kia không đáng ngại. Có lẽ dưới tác dụng của thái dương lực sớm muộn gì cũng tan mất."
"Thiện!" - Thái Thanh gật đầu trở lại chỗ ngồi.
.
Do tìm không thấy yêu sư Côn Bằng, Bạch Trạch vinh dự đứng ra đại điện rước dâu.
Nữ Oa nhìn lên thiên vân nhẩm tính giờ lành đã tới. Đoàn người rước dâu liền khởi hành đến Thái Âm tinh. Tình cờ liếc thấy điệu cười đê tiện của Chúc Cửu Âm, cho rằng vu tộc có mưu kế. Hướng mà đối phương nhìn là hướng của đoàn rước dâu.
Linh cảm không lành Thái Nhất vội đuổi theo. Không quên để lại phân thân quan sát thiên hôn.
Đường đi thuận lợi, Thái Âm tinh hiện ra trước mắt.
Thiên hậu trên tay cầm ngọc phiến, chân đạp Nguyệt Luân, xinh đẹp bội phần. Bạch Trạch theo lễ nghi tiến đến ngênh nàng nhập xa giá.
"Ngày lành tháng tốt Bạch Trạch phụng mệnh thiên đế Đế Tuấn đến đón thái âm thần nữ nhập Đại Nhật cung đăng vị thiên hậu, hoàn chỉnh thiên mệnh. Từ nay thiên địa lưu danh. Lưu truyền muôn thuở."
Hi Hòa e thẹn bước lên. Thường Hi xúc động bật khóc, từ khi bọn họ hóa hình, người tỷ tỷ này của nàng chỉ có chấp niệm duy nhất là gả cho Đế Tuấn. Cuối cùng đã toại nguyện.
"Mẫu thân đừng khóc. Ta sẽ bảo cha làm một hôn lễ to hơn dì Hi Hòa cho người." - Thái Phi rung tay Thường Hi an ủi, nàng thấy vậy cũng mĩm cười nắm chặt tay con.
Đông Hoàng Thái Nhất trong miệng mặn đắng, đợi khi mọi việc ổn định sẽ cùng Thường Hi tổ chức một lễ cưới.
Kèn trống nổi lên. Thiên nữ nhảy múa.
Đoàn người bắt đầu trở về thiên giới, ngang qua một vùng cao nguyên rộng lớn, bên dưới xuất hiện rất nhiều cột khói lửa bất thường.
Đông Hoàng Thái Nhất đi sau hiếu kỳ tạt xuống bên dưới coi thử thì thấy nam chính đang ngồi giữa một vùng bình địa điêu tàn, mồ hôi đổ như vừa trải qua trận hỗn chiến hủy thiên.
"Nhạc phụ!!! Người không phải đang ở thiên đình à? Sao lại xuống đây?" - Nam chính nhìn thấy Kim Ô hóa hồng thuật liền nhiệt liệt vẫy tay.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Tên nhóc con chưa gì đã gọi nhạc phụ... Ta đi theo đoàn rước dâu, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?"
Nam chính chỉ tay vào mười hai quả núi đang bị cháy nham nhở.
"Chẳng biết vị tổ vu nào diễn tập Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát rồi quên dọn đi, Bàn Cổ chân thân đứng cao sừng sững như núi chắn ngang trời. Sợ ảnh hưởng giờ lành thiên hôn, ta vừa phá trận xong. Mệt muốn c·hết."
"Ra là vậy!" - Thái Nhất liền minh bạch cái điệu cười khó đỡ của Chúc Cửu Âm. Không có vu tổ trấn trận, Bàn Cổ hư ảnh không tạo nên uy h·iếp nhưng cản trở lộ trình, muốn làm Đế Tuấn mất hết mặt mũi đây mà.
May mà...
Tính ra tên nhân vật chính được việc ghê, hắn nhìn đối phương vẻ mặt tràn đầy biết ơn, không có trực tiếp nói câu đa tạ mà nhắc nhở y nhanh chân đi dự hôn lễ, chậm chút chẳng còn rượu mừng để uống.
Đoàn rước dâu về tới, Đế Tuấn đứng đợi sẵn. Tiên khúc vang lên.
Chúc Cửu Âm kinh ngạc, y bài trí Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát phá đám, sao yêu tộc đón dâu đúng giờ được. Chẳng lẽ trận sai sót?
Nam chính vừa về, hồn nhiên hỏi mười hai tổ vu ai đã bài trận dọc đường quên dọn dẹp để mình phải khổ công phá mười hai cái mạch núi, nghe tới đây Chúc Cửu Âm phun hết rượu, nhào vào đòi ăn thua đủ với tên đồng đội p·há h·oại.
Nữ Oa cầm Hồng Tú Cầu tiến đến, dây tơ tình mỏng xuất hiện quấn lấy ngón áp út của đôi tân nhân.
Dưới tiếng chúc phúc của mọi người, Hi Hòa Đế Tuấn chậm rãi bước theo Nữ Oa lên lễ đài kết hoa dựng giữa Tam Thập Tam Thiên. Chim chóc từng đàn kết thành liền cánh vây lấy hai người. Cảnh tượng hoa lệ không tả xiết.
Nữ Oa : "Thiên địa minh giám, cổ kim ghi lại. Ta Nữ Oa ở đây làm chứng hôn, Thiên đế Đế Tuấn cùng Thiên hậu Hi Hòa kết duyên. Trước bái trời, sau bái đất. Cuối cùng lập phát nguyện."
Nhất bái thiên!
Nhị bái địa!
Đế Tuấn phát nguyện trước. "Thiên địa chứng giám, ta Đế Tuấn nguyện cùng Hi Hòa kết làm phu thê, định đạo vợ chồng. Mang luân thường âm dương hòa minh, diệu uy tam giới."
Hi Hòa hơi buồn bởi trong phát nguyện của Đế Tuấn đều lấy chúng sinh ra nói. Không có lời nào dành cho mình. Tuy nhiên nàng sớm đã nhìn thấu trong lòng Đế Tuấn chỉ có vạn dặm giang sơn.
Chẳng sao! Nàng yêu hắn, hắn thích cái gì, nàng cũng thích cái đó.
"Ta Hi Hòa nguyện cùng Đế Tuấn kết làm phu thê, vĩnh kết đồng tâm, sớm tối không rời."
Thiên địa chi khí hóa thành từng đóa hoa bay v·út lên cao, thái dương kim quang từ thái dương tinh cùng huyền âm thánh quang của Thái Âm tinh chiếu thẳng xuống Đại Nhật cung tạo ra một màn hòa tấu ánh sáng mê người.
Nữ Oa vô cùng hài lòng cầm lấy tay bọn họ đặt lên Hồng Tú Cầu.
"Thiên hôn lập. Hồng Hoang sinh linh có thể gửi lời chúc phúc."
Lời thánh nhân vang khắp hồng hoang, sinh linh nghe được hướng mặt lên trời lần lượt nói ra lời chúc, đây là cơ duyên.
Tất cả biểu đạt xong, Đế Tuấn rộng rãi thả ra rất nhiều Kim Ô hư ảnh chiêu đãi hồng hoang sinh linh một bữa tiệc công đức kim quang giúp soi sáng con đường tu hành của bọn họ.
Thú hoang chạy nhảy khai mở linh trí, bước vào con đường tu hành trường sinh bất tử.
Công đức vô lượng tản xuống, hết thảy đều chảy vào người Hi Hòa và Đế Tuấn, một ít rơi trên người Nữ Oa.
Thiên đế, thiên hậu cùng trảm ra một thi, thực lực tăng mạnh.
Thiên hôn thành. Thiên đình dọn thêm tiên tửu, tiên quả. Khoảng tiếp đãi đồ ăn khách khứa Đế Tuấn không mảy may tiết chế.
Nghi lễ đã xong, đôi tân nhân rục rịch muốn về phòng nhưng khách khứa thì không thể không tiếp, Đế Tuấn gọi Thái Nhất rồi liếc Hi Hòa.
Đông Hoàng Thái Nhất hiểu ý, đành thay huynh trưởng đi hầu rượu các vị đại năng. Ngang chỗ Tây Vương Mẫu bị nàng gọi lại.
"Đông Hoàng ngồi xuống nói chuyện một chút đi."
Bàn của nàng ta toàn là nữ nhân, xác định không thích hợp lắm. Hắn định từ chối, ngồi đối diện Tây Vương Mẫu một nữ tử cũng mở lời muốn mời chén rượu.
Thường Hi tiên tử ngồi gần đó trông thấy liền đứng dậy đi tới chỗ họ. "Các vị đạo hữu thông cảm, Thái Nhất không giỏi uống rượu."
"Đúng thế, thật ngại quá. Ta uống chút rượu vào sẽ nhức đầu." - Đông Hoàng Thái Nhất phối hợp.
"Vậy sao? Theo ta biết Đông Hoàng tửu lượng rất khá." - Nữ tử kia cười lạnh.
Thường Hi bắt đầu cảm thấy cô ta khó ưa nhưng đây là ngày vui của tỷ tỷ và tỷ phu, nàng không thể đánh khách được.
"Cô nương biết gì về Thái Nhất? Ta nói chàng không uống được tức là không uống được."
Nàng kia không vừa, ngấp chén rượu xong đầy khiêu khích nhìn Thường Hi.
"Ta biết còn nhiều hơn cô nghĩ đấy, không tin à? Đông Hoàng có một vết sẹo nhỏ ở gần đùi trái, nó được gây ra bởi v·ũ k·hí của Bất Diệt Ma thần nên khó mà lành sẹo được."
Đông Hoàng Thái Nhất tròn mắt. Lời vừa ra cả bàn đó hớt hải bụm miệng cô ta mà không kịp, cái loại chuyện này sao lại nói ở nơi đông người. Tây Vương Mẫu cùng đám người vội vội vàng vàng lôi cô ả về trước khi có đánh nhau.
Thái Nhất : "Ta thề với nàng là không quen cô ta."
Thường Hi : "Phi Phi, chúng ta về Đông Hoàng cung nghỉ ngơi. Không cần phụ cha con tiếp khách nữa."