Chap 48 : Lời Hứa.
Đôi trẻ tiến triển rất nhanh. Mà tới tận giờ hắn vẫn không biết con gái mình là nữ chính hay chỉ phi tần trong hậu cung của tên nhóc kia.
Nữ chính còn đỡ, ít ra có lập trường riêng, tỉ như mấy em gái hậu cung khác thì chỉ làm đá lót đường, có nàng mù quáng bán đứng gia tộc để lấy lòng nam chính.
"Thái Nhất, đệ có suy tính gì nhất định phải cho ta biết, hai người nghĩ vẫn tốt hơn một."- Côn Bằng nhấc chén rượu đầy lên miệng.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Đâu có."
"Hừ!! Còn nói dối." - Côn Bằng trừng mắt. "Ta nhìn được một chút vận chuyển của dòng thời gian trường hà. Vừa rồi Lục Nhĩ Mi Hầu tác động lên nguyên thần Phi Phi, hẳn là chủ ý của ngươi đi?"
Đùa?! Tới thứ thâm sâu như dòng thời gian trường hà Côn Bằng cũng nhìn thấy.
Thái Nhất thán phục nhìn đối phương. "Huynh chắc chắn có hệ thống đi kèm."
"Đừng nói chuyện không đâu nữa, trả lời câu hỏi ban nãy của ta."
Côn Bằng ném cây quạt về phía hắn, y mà có bàn tay vàng đã ngồi ở chỗ Hồng Quân.
Biết không giấu được nữa, Thái Nhất mới bắt đầu cởi mở hơn, hắn kể về ý định nhờ thần thông của Lục Nhĩ cho Phi Phi nhìn thấy tương lai, tới lúc xạ nhật có con bé nói giúp, hên xui mấy thằng cháu thể tránh được đại kiếp.
Côn Bằng rít lên. Thế lại quá tàn nhẫn với đôi trẻ.
Tên ngốc này?! Định phá nhân duyên của con gái mình? Thái Phi mà nhìn thấy cảnh nam chính g·iết con của Đế Tuấn, nàng sẽ hận tới c·hết luôn.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Hết cách rồi, ban đầu Phi Phi không có nằm trong kế hoạch của đệ, nó giống tỷ tỷ của nam chính. Bất đắc dĩ bị kéo vào."
Còn tỷ tỷ của nam chính nữa hả? Thái Nhất đang tính toán gì vậy? Yêu sư như y cũng không hiểu nổi một cô nương nhân tộc có thể làm được gì.
Nhìn trước nhìn sau. Đông Hoàng Thái Nhất tung ra Hỗn Độn Chung bao bọc bản thân và Côn Bằng bên trong. Tránh cho thiên đạo nghe trộm.
Lúc này đan phủ của hắn bộc lộ ra trùng điệp ma khí.
Côn Bằng kinh ngạc. Lần trước ở tam thập tam thiên y tưởng ma khí người Thái Nhất do Thí Thần Thương mà ra. Nhưng bây giờ rõ ràng không phải xuất ra từ pháp bảo, cả người hắn chỗ nào cũng có ma khí.
Cái gì tiên thiên thần linh rất khó nhập ma. Thông tin trên mạng toàn là lừa người.
Chuyện tày trời này qua mặt Đế Tuấn, qua mặt cổ thiên đình nhưng khó qua mặt nổi người thần thông quảng đại như Hồng Quân.
Trong tiểu thuyết hơn 90% phản diện sẽ nhập ma vì nó ngầu... Tuy nhiên đó là trên giấy thôi, xuyên không qua cái thế giới do đạo tổ nắm trùm. Ông ta ghét ma đạo ai cũng biết, Thái Nhất vô duyên vô cớ theo La Hầu, chán sống rồi.
Côn Bằng : "Kim Ô là tiên thiên thần thánh. Có thể mượn nhờ thiên địa linh khí tu luyện. Nhập ma chi?"
Thái Nhất :
"Đâu phải nhập ma là để tu luyện, đệ muốn dẫn dắt oán linh trong thiên hạ, giúp bọn chúng thoát ly khổ ải, cho nên mới theo ma đạo."
Nói tới đây Côn Bằng đã hiểu ra phần nào mục đích của hắn. Tiểu tử này coi khù khờ thế mà muốn sáng tạo ra luân hồi thay thế Hậu Thổ.
Tuy nhiên luân hồi là cơ duyên của Hậu Thổ, giống như tam thập tam thiên là cơ duyên của yêu tộc, ngoài nàng ấy ra bất cứ ai cũng không thể diễn hóa lục đạo hoàn chỉnh.
Với lại đa số oán linh trong hồng hoang hiện giờ do Đông Hoàng Thái Nhất đánh g·iết khắp nơi theo thời gian tích tụ lại, thiên đạo có mù cũng không cho phép hắn chứng đạo bằng cách này.
Như hiểu y đang nghĩ gì, hắn nhanh miệng đáp.
"Đệ là chí dương, không thể hóa luân hồi. Người muốn mang vào hòa cùng địa đạo là tỷ tỷ của nam chính."
Côn Bằng :
"Lỡ không thành công, cô ấy hồn phi phách tán, như vậy là liên lụy vô tội... Đệ nghe ta, chi bằng cùng nam chính xây dựng quan hệ cha vợ con rể thật tốt. Có như thế khi Vu yêu chiến hạ màn hắn sẽ có cách mang đệ và Đế Tuấn an toàn thoát ra."
Thành thật mà nói từ khi tắm máu Hoa tộc luyện Đồ Vu kiếm, Đông Hoàng Thái Nhất đã không còn để vào mắt chữ liên lụy vô tội.
Một mạng Nghê Hồng cứu được trên dưới yêu tộc, vụ đánh cược này rất đáng để thử.
Tính mạng của moi người càng không thể dựa vào cái gật đầu tùy hứng của nam chính, bây giờ hắn yêu thương Phi Phi thì như vậy, ai đảm bảo sau này cũng thế.
Khống chế luân hồi chính là bùa hộ mệnh cuối cùng. Thông qua đó có thể đem chân linh trùng tu vô tận.
Hắn dời ánh mắt, nghiêng người nhìn xuống bên dưới, con gái bảo bối cùng nam chính vẫn đứng đó dõi theo buổi đấu giá.
La Sát công chúa giờ hối hận không kịp, cha có dạy chọc ai chứ đừng đến yêu tộc thiên đình, ai ngờ nàng lại đắc tội yêu tộc Đông Hoàng, kẻ mà hồng hoang vạn tộc nghe tên liền bỏ chạy.
Thái Nhất xoa bụng, ma đan muốn ăn, thúc đẩy hắn tìm đến Huyết Hải.
Nhưng chủ nhân nơi này, Minh Hà lão tổ không phải kẻ dễ bắt nạt, ông ta lại có vô tận biển máu làm chỗ dựa. Hắn chuyển qua gạ Côn Bằng theo giúp. Y khéo léo từ chối, còn viện lý do Luân hồi tử chỉ gặp nữ nhân để đối phương biết khó mà lui.
Thái Nhất : "Chúng ta hóa thành nữ, dụ hắn lòi mặt ra là được."
"Không!!!! Chuyện mất mặt này đ·ánh c·hết ta cũng không làm."
Hội đấu giá bên dưới.
"Hỗn Kim thiết! Giá khởi điểm bảy vạn linh thạch."
Thái Phi : "Tám vạn linh thạch."
Mấy người khách ngồi gần đó thấy nãy giờ món đồ gì nam chính và nữ chính cũng mua, nên có lòng tốt khuyên can.
Hỗn Kim Thiết là khối đá trôi nổi ngoài vũ trụ chưa giám định, nhặt không khó.
Bảy vạn linh thạch chẳng qua là cái giá hợp lý với người tu vi chưa tới, không thể cưỡi mây bay khỏi phạm vi tam giới. Dựa vào cảnh giới Phi Phi dư sức tự nhặt được, mua phí tiền.
Nam chính khoanh tay trước ngực. "Thích thì mua thôi. Bọn ta có tiền mà."
Mọi người ném cho họ ánh mắt coi thường. "Phì!!! Bỏ tiền mua hỗn kim thiết, giám định xong thành một đống bỏ đi. Đúng là có bệnh."
Sau khi mua xong người bán giúp họ giám định, những mảnh Hỗn Kim Thiết kia dưới hỗn độn linh hỏa rèn thành hỗn độn thần thiết. Cùng một loại phẩm chất với vật liệu chế tác Đồ Vu Kiếm.
Bấy giờ đám người chê bai ban nãy tỏ ra tiếc rẻ, làm sao biết vấn đề không nằm ở mảnh thiết mà ở chỗ Thái Phi, nàng là nữ chính hội tụ toàn bộ phúc khí của thiên hạ, chọn giấy rách nó cũng thành hóa thiên thư.
Yêu tộc công chúa chẳng thèm để ý, chỉ muốn giải tỏa khúc mắc của mình. Kim Ô trong trời đất bây giờ ngoài nàng chỉ có cha và đại bá. Vậy vừa rồi phải chăng là tương lai?
Mười thiếu niên kia chưa từng gặp nhưng cảm giác thân thiết muôn phần. Ngoài người nhà ra, còn ngoại lệ sao?
"Đại Nghệ, ngươi có yêu ta không?" - Nàng ôm lấy cánh tay nam chính, ngả đầu lên vai hắn.
Nam chính lộ ra vẻ mặt bất ngờ, bình thường đứng gần một chút đã bị thê tử tương lai vừa cắn vừa đánh, tự nhiên lại bật đèn xanh như thế. Quả thật không quen.
"Có."
Thái Phi : "Ta muốn ngươi hứa, yêu ta sẽ yêu luôn người nhà của ta. Không được làm hại họ."
"Ta hứa, người nhà của nàng cũng chính là người nhà của ta, bọn họ g·iết ta, ta cũng sẽ không phản kháng."
Nam chính vươn qua người, bao bọc đôi vai nhỏ nhắn. Tiểu công chúa run lên, đôi mắt buông xuống một giọt lệ đau lòng nhưng nhanh chóng bị thái dương chân hỏa trên người nàng đốt đi.
Tam Thập Tam Thiên khí vận cuộn trào.
Mười tiểu Kim Ô sắp xuất thế, Đất trời cũng muốn hòa niềm vui chung.
Phía trên Đại Nhật cung, Hồng Quân đạo tổ cùng Nữ Oa nương nương hiện thân.
Trước mắt là thiên đình đại hỷ, có điều Nữ Oa toát lên rất nhiều tâm sự. Nàng ta như nhìn thấy rất nhiều chuyện lướt qua.
"Lão sư. Yêu tộc..."
Hồng Quân : "Đó là kiếp số, nghiệp lực, thiên đạo rất công tâm. Thưởng phạt phân minh."
Nữ Oa đau lòng. "Nếu như là thế, dám xin lão sư nể tình Đế Tuấn, Thái Nhất có khai thiên công đức mà lưu lại hậu vận. Về sau thiên địa cải biến, ít nhiều cần đến Kim Ô ngự nhật."
Đạo tổ đưa tay vuốt râu, ông ấy nhìn xuống bên dưới, xuyên qua tầng tầng, lớp lớp kim lâu, ngọc điện. Đến chỗ mười cái trứng Kim Ô.
"Ừm!" - Ông ta bấm tay nhẩm tính. "Ta có một cố nhân, nguyên lai tu hành thuở sơ khai hỗn độn, thân tử đạo tiêu từ rất lâu, trước để hắn chuyển thế trùng tu nguyên thần, sau coi như giúp duy trì Đế Tuấn hậu vận."
Nữ Oa nghe vậy vui mừng ra mặt.
Đạo tổ tụ ra năm đạo huyền minh chi khí, liên kết với nhau thành một mảnh chân linh rồi thả xuống bên dưới, rơi vào quả trứng Kim Ô nhỏ nhất.
Xong việc hai vị thánh nhân biến mất giữa thiên không.