Chap 7 : Ngao Nguyệt.
Họa này do mình mà ra, Đông Hoàng Thái Nhất nuốt xuống cơn giận.
Bỗng từ trong đám đông hở ra một lối đi, truyền đến hơi thở vô cùng quen thuộc của long tộc.
Thiến niêu tóc đỏ búi cột gọn gàng chen qua đám người, mài như mực vẽ, mắt tựa trân châu. Khuôn mặt so với tổ long giống đến chín phần.
Sự xuất hiện của người này khiến Doanh Chính ngỡ ngàng, con trai trưởng của y cùng vợ cả Canh Thần. Long tộc thái tử Ngao Nguyệt.
"Nguyệt nhi?!"
Ngao Nguyệt hướng Đông Hoàng Thái Nhất cuối đầu, sau đó mới đối với cha mình đôi mắt thờ ơ không biết nên nói gì. Hắn đã bỏ long cung chuyển nhà đến thiên đình từ rất lâu về trước cũng do chán ghét tổ long.
Chuyện cha hắn bên ngoài có bao nhiêu nữ nhân hắn đều không muốn quản, riêng lần này thì mọi chuyện đã vượt quá giới hạn chịu đựng.
Đông Hoàng Thái Nhất có ân cứu mạng Ngao Nguyệt cùng Chu Tước. Bọn hắn cam tâm tình nguyện theo gót làm tọa kỵ, suốt bao nhiêu năm qua chưa từng có ý nghĩ trở về thân tộc.
Bất quá lần này không thể không ra mặt.
"Long phụ, người này là chủ tử của ta. Cha có phải nên buông tha người ta không?"
Tổ long nhớ ra Canh Thần long hậu đã từng nói qua chuyện Ngao Nguyệt muốn ly khai long tộc nhưng mà không nghĩ đến là con trai đầu nhập thiên đình, còn làm tọa kỵ cho người ta cưỡi.
Doanh Chính :
"Ngưỡng mộ giai nhân cũng không nên làm thú cưỡi cho người ta mà không thèm nghĩ đến thân phận long tộc thái tử của mình, ngươi mang mặt mũi của ta đều vứt đi cả."
Ngao Nguyệt nghe vậy không tự chủ bật cười. "Cha lo cho mặt mũi của mình đến thế thì cứ xem như không có đứa con này. Chẳng phải được rồi sao?"
"Hỗn chướng! Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ lại tên nghịch tử ngươi."
Tổ long khiển tứ phương thời tiết, sấm động như muốn chẻ trời ra hai mảng, lôi điện hiển hóa hai bàn tay khổng lồ từ trời cao bắt lấy Ngao Nguyệt.
Long tộc thái tử không dễ khuất phục, hắn biến thành nguyên hình, dựa vào thân rồng uốn lượn thoát đi.
"Tổ long nương tay!"
Trên tay bay ra Thúy Quang Lưỡng Nghi Đăng thắp lên ánh sáng xua tan mây mù, Đông Hoàng Thái Nhất lại treo theo Đông Hoàng Chung thả xuống tiếng chuông trấn lại thời không.
Thần thông của tổ long trông nháy mắt đều bị Đông Hoàng chung điên đảo âm dương trấn áp hết.
Doanh Chính :
"Tiên thiên chí bảo đúng là danh bất hư truyền...Nhưng mà mỹ nhân, đây là chuyện nhà của ta. Ngươi không nên xen vào."
Bạch Trạch : "Tiền bối! Ngao Nguyệt cũng chính là thiên đình yêu soái, ngươi nói không liên quan bọn ta là không được rồi."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Hẳn là tổ long không muốn bắt nạt một Đại La kim tiên đi?"
Doanh Chính chấn động : "Đại La cảnh?"
Lúc rời đi long cung, tu vi của Ngao Nguyệt có thể nói là chậm trễ nhất trong chín đứa con trai của Doanh Chính.
Chỉ vỏn vẹn sắp đột phá Thái Ất Kim Tiên. Vậy mà bây giờ gặp lại đã đạt tới Đại La Kim Tiên cảnh.
Hiếu kỳ trỗi dậy, thời gian qua dựa vào cái gì khiến hài tử tấn thăng tu vi nhanh như thế.
Rồi lại nhìn qua Đông Hoàng Thái Nhất âm thầm đánh giá, thiên đình yêu tộc tuy nói tài nguyên tu luyện có thể xem là tốt nhất. Nhưng so với danh phận của y, Doanh Chính không thể nào đồng ý để con trai trưởng làm tọa kỵ của người khác.
Tổ long dùng tay đùa bỡn cùng thiên lôi, vô tình tạo nên cỗ áp lực đè lên con trai mình.
"Đủ lông đủ cánh liền muốn chống đối ta?! Đừng nói ta không nể tình huyết nhục. Ngàn năm sau nếu có ngươi thể thay chủ tử đỡ được ba chiêu của bổn tọa chuyện này liền bỏ qua. Bằng không thì tên nghịch tử ngươi kia thì cút về long cung. Thế nào?"
Đưa ra loại điều kiện này xem ra Doanh Chính chỉ đang tìm lý do để lôi Ngao Nguyệt về nhà, Thái Nhất thở phào nhẹ nhõm.
Về cũng tốt!
Đứng ở phương diện người làm cha, con trai mình đi làm thú cưỡi cho người ta hẳn y cũng không dễ chịu gì.
Ngao Nguyệt : "Nếu ta thua, ta sẽ tự bạo!"
Mọi người kinh ngạc. Tự hỏi giữa phụ tử hai người có chuyện gì mà Ngao Nguyệt thà làm thú cưỡi cho người khác cũng không về long tộc làm thái tử.
Khỏi nói đến tổ long Doanh Chính mặt mũi liền muốn bay hết, tức giận quát lớn.
"Ngươi... Cái tên nghịch tử này, muốn ngươi về nhà khó vậy sao?! Hay là muốn đem ta và Canh Thần tức c·hết."
Ngao Nguyệt không là nhân vật chủ chốt trong tương lai Vu - Yêu đại chiến, nếu có thể Đông Hoàng Thái Nhất rất muốn hắn về long tộc tránh lượng kiếp chôn thân.
Giờ đứa trẻ này lại tự cắt đường lui của chính mình. Đúng là thiếu niên thời nào thì tự trọng cũng to bằng trời.
Thái Nhất :
"A Nguyệt, giữa hai cha con không có gì là không thể giải quyết đâu."
"Điện hạ, có một số chuyện không phải là ta, mọi người không hiểu được. Nô long trở về Đông Hoàng điện trước, thỉnh điện hạ và các vị yêu thần hồi cung sau."
Ngao Nguyệt quay đầu bay thẳng về thiên đình để lại mọi người bất lực nhìn theo.
Tổ long đáy mắt sôi sục lửa giận, cũng thoáng trong đó một mảng đau lòng, con của mình y không có cách nào để hiểu, Ngao Nguyệt chưa bao giờ chủ động nói chuyện với y.
Cứ vậy giữa đám đông tổ long hóa thành luồng ánh sáng xanh biến mất.
Hai phụ tử Doanh Chính rời khỏi kéo theo mọi người lần lượt ra về, một số ở lại phụ giúp dọn dẹp cùng Thanh Khâu nữ đế, yến hội sau một đêm biến thành bãi chiến trường, t·hi t·hể la liệt khắp nơi.
Đế Giang, Chúc Dung cùng Hậu Thổ xem xét nguồn gốc gã đại vu, vết tích còn sót lại từ nắm tro tàn cho thấy gã này không sở hữu hình xăm đến từ tổ bộ bọn họ.
Ít nhất có cái để giải thích minh bạch.
Trời dần sáng, Thanh Loan hối thúc Đông Hoàng hồi thiên đình, hứa hẹn ít hôm nữa sẽ đích thân lên đó thăm.
Lúc này Thanh Khâu nữ đế bế theo nam chính tiến đến cầu xin hắn cứu mạng. Yêu thần Cửu Anh đặt tay lên ngực đứa trẻ, mạch đập yếu, đan điền vỡ vụn. Người này làm sao có thể cứu được nữa.
Cửu Anh : "Ta thấy đại la thần tiên cũng không cứu được đâu."
Thanh Khâu nữ đế xòe ra chín cái đuôi xinh đẹp của mình thở dài : "Lão nương đâu có nhờ đám Đại La thần tiên các ngươi. Ta nhờ chuẩn thánh thần tiên."
Nhận ra nàng ta đang trêu mình, yêu thần nhóm chỉ đành ngậm bồ hòn vào trong, do bọn họ lâu như thế vẫn ở cảnh giới Đại La Kim Tiên trung kỳ không cách nào thăng lên viên mãn chứ nói gì chuẩn thánh.
Khâm Nguyên đầy cay cú, chờ hắn thăng lên chuẩn thánh cảnh nhất định sẽ bay mấy chục vòng xung quanh Thanh Khâu đập vào mắt nàng ta.
Các mỹ nhân Thanh Khâu hồ tộc khác cũng nhao nhao lên cầu xin giúp.
Nữ Oa góp phần trong số đó.
"Đứa trẻ này mặt mài sáng láng, ngũ quan có thần. Là người gieo thiện quả, hắn b·ị t·hương cũng do ngươi nghi ngờ gián tiếp dẫn tới. Cứu được thì nên cứu."
Đối với nhiều mỹ nhân nói giúp như vậy càng khiến Đông Hoàng Thái Nhất chán ghét nam chính, hắn có bệnh mới cứu kẻ sau này cầm kiếm g·iết mình.
Thái Nhất :
"Sư tỷ. Sinh tử tại thiên. Ta lực bất tòng tâm."
Bạch Trạch : "Cứu đi điện hạ. Lần trước không phải hắn chém kết giới của Đế Giang trợ người."
Thanh Loan :
"Y lúc nãy có ra tay cứu mạng ta. Ta không muốn nợ nhân quả của nhân tộc."
Tổ vu khoanh tay đứng một bên nghe qua rất chướng mắt, thiên đình điều kiện tu luyện tốt như vậy, muốn thì kiểu gì không có cách.
Vu tộc bọn họ rất thưởng thức người trọng tình trọng nghĩa, nam chính không ít lần giúp yêu tộc nhưng cũng đã từng giải vây giúp vu tộc thoát hiểm cảnh vì thế lúc nãy Chúc Dung vẫn đứng ra cứu nam chính.
Bọn hắn đối với việc Đông Hoàng Thái Nhất thấy c·hết quay lưng vô cùng coi thường.
"Chúng ta về Bàn Cổ điện thôi. Yêu tộc một đám đều vô tình vô nghĩa."
Đế Giang tổ vu dẫn theo Hậu Thổ cùng Chúc Dung rời đi.
"Được rồi! Ta sẽ thử." - Đông Hoàng Thái Nhất bất đắc dĩ nói ra khi bao nhiêu ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào hắn.
Sau đó an bài những tán tu lúc nãy lập thệ gia nhập thiên đình, họ có thể đến thiên môn báo danh vào kì tuyển binh lần sau rồi mang ra Đông Hoàng chung xé rách không gian mở con đường hành lang sáng rực đưa lối thông tới thiên đình.
Lần lượt mang theo nam chính, Cửu Anh, Anh Chiêu, Bạch Trạch, Khâm Nguyên trở về.
Ban đầu trốn đi không có cho Đế Tuấn biết, lòng vẫn nghĩ ca ca đối với ác thi thế thân ở Thái Dương tinh chưa nghi ngờ.
Thời gian trên thiên đình và đại địa khác nhau, lúc ở dưới là sáng sớm thì thiên đình đang là nửa đêm.
Cả năm người lén lút núp ở một góc Đông Thiên môn. Từ chỗ này trở về hồng hoang lộ là lối đi ngắn nhất, chờ đến lúc yêu binh canh gác chuyển ca Thái Nhất trở về Thái Dương tinh, yêu thần trở về yêu thần cung.
Bạch Trạch bế nam chính trên tay nét mặt lo lắng. Tay chân đứa trẻ lạnh toát theo thời gian. Môi cũng bắt đầu tím tái.
"Mặc kệ hắn. Lát nữa sẽ tự khỏi."
Thái Nhất từ đầu đã không định cứu, nói xong liền chìm vào giấc ngủ tranh thủ nghĩ ngơi một chút, nhân vật chính khi nguy hiểm đến tính mạng hệ thống sẽ ra tay cứu, hắn cần gì phải lo.
Yêu thần nhóm tự hỏi thương nặng như thế khỏi kiểu gì nhưng rồi cũng lờ đi, suy cho cùng nhân tộc sinh mệnh yếu đuối. Chẳng đáng bận tâm.
Chẳng biết qua bao lâu, Ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt.
Đông Hoàng mở mắt ra, bản thân đang nằm trên một chiếc giường lớn toàn là lông vũ vô cùng êm ái.
Chỗ này không phải Đông Hoàng cung tuy nhiên lại vô cùng thân thuộc, không khí ngào ngạt hương thơm, màn che thêu hình nhật nguyệt hoà minh, kim ô bay lượn diệu thiên.
Bên cạnh đó Thái Nhất vô tình phát hiện ở đây rất nhiều thứ hay ho, rất hình cụ được làm phép ẩn đi. Dây trói rồi xích tay, có cả...
Tẩm cung của Đế Tuấn thì ra lại thú vị như vậy.
Bỗng mùi rượu thơm nứt mũi len lén bay ngang, bên cạnh giường có ngọc bình ghi ba chữ Nguyệt Hoa tình.
"Ca ca có rượu ngon lại giấu ta. Huynh thật xấu tính mà!"
Tiếng cửa mở, Đông Hoàng lập tức trả cái kia về chỗ cũ, Đế Tuấn bước vào, tay bê theo một đĩa trái cây.
"Tỉnh rồi sao."
"Ca ca?! Huynh cõng ta về đây hả?"
Thiên đế gật đầu, y dịu dàng đến bên giường sờ tay lên trán Thái Nhất kiểm tra, sau đó dùng Kim Ô trảo cẩn thận cắt gọt trái cây.
Cũng may Đế Tuấn cũng không có mắng hắn, ánh mắt Đông Hoàng dời lên đĩa trái cây đầy hấp dẫn kia. Bọn họ Kim Ô nơi thái dương không có gì ăn ngoài quả Phù Tang, ăn đến phát ngán, cho nên từ lúc nhập hồng hoang cảm thấy mùi vị trái cây trên mặt đất là gì đó đại loại sơn hào hải vị.
Hắn lúc rãnh rỗi liền muốn ăn, ăn hết tất cả những loại linh quả để bù lại cho năm tháng chỉ được nuốt vị cay nóng xé lưỡi từ Phù Tang quả.
Đế Tuấn :
"Tội trốn đi chơi từ từ tính với đệ sau. Ăn xong lập tức về Thái dương tinh cho ta."
"Đệ biết rồi!"
Trong đĩa có bàn đào do Tây Vương Mẫu ở Côn Lôn sơn biếu, cái kia Nhân Sâm quả ở chỗ Trấn Nguyên Tử.
Ngạc nhiên nhất là có cả linh quả Hoàng Trung Lý của Nguyên Thủy Thiên Tôn trồng.
Nguyên Thủy cùng hai huynh đệ họ giao tình không tốt lắm hẳn là không phải y tặng. Đoán chừng là Thông Thiên giáo chủ trộm được mang đi biếu lại.
Trong Tam Thanh ba vị, Thái Nhất cùng Thông Thiên giáo chủ rất hợp nhau, khác với Nguyên Thủy Thiên Tôn coi thường các loài sinh linh bay nhảy, Thông Thiên quan niệm thoáng hơn, đệ tử Triệt giáo cũng vì thế đa dạng chủng loài.
Thiên đế đột ngột mở miệng. "Ta thấy tổ long cũng không tệ."
"Khụ.. Khụ!! Khụ....."
Hắn nghe xong liền bị hóc cổ. Sém chút trở thành cường giả đầu tiên bị nghẹn c·hết vì ăn trái cây.
Thoáng nghĩ đến cảnh mình cùng tổ long cái này, cái kia... Từ chung mâm cơm cho đến chung giường đều không chịu nổi mà lông tóc muốn dựng đứng lên hết thảy.
"Ca ca! Bảo ta lấy hắn chi bằng nhắm mắt lấy đại con heo làm thê tử. Như thế có thể sinh được một lứa hài tử to tròn."
Lời này trực tiếp đem thiên đế phong thái đỉnh đạt phá vỡ, Đế Tuấn bật cười thành tiếng.
Tổ long người ta là hồng hoang cường giả, đệ đệ y mở miệng đòi lấy heo cũng không lấy hắn. Cái này để Doanh Chính nghe được sợ là sẽ thổ huyết mà c·hết.
Đế Tuấn :
"Đã vậy vi huynh không ép ngươi nữa. Mà Thái Nhất này... Mười hai kẻ man rợ kia cũng đã Đại La Kim Tiên viên mãn, nếu trong số đó lần lượt chứng đến chuẩn thánh cảnh, e là hai huynh đệ chúng ta sẽ rất vất vả."
Thái Nhất thở dài, hắn bế quan qua từng đó thời gian vẫn không ngộ ra chấp niệm của Đông Hoàng Thái Nhất nguyên tác ở thế giới này đến cùng là thứ gì.
Đông Hoàng Thái Nhất :
"Ca ca, ví như ta không muốn đánh nhau với vu tộc nữa thì huynh có thể cùng ta trở về Thái dương tinh như lúc trước, chúng ta chuyên tâm tu luyện không màng thế sự, rảnh rỗi lại ngồi ngắm sao trời có được không?"
Đế Tuấn :
"Vậy còn bao nhiêu huynh đệ lệ thuộc chúng ta, họ lại tiếp tục bị vu tộc săn bắt ăn thịt. Đệ định làm sao bỏ mặt bọn họ?"
Đông Hoàng Thái Nhất thở dài, vẫn là không được rồi. Vu yêu không thể không xung đột. Hắn không thể đi năn nỉ mười hai tổ vu ăn chay như tây phương giáo, càng không khả năng bảo yêu tộc thành viên buông bỏ thù hận.
Xem thấy phản ứng đó, Đế Tuấn nhìn xa xăm rồi đứng dậy đi về phía cửa lớn mở ra, ánh sáng Thái Dương tinh chói chang rọi vào lấp đầy căn phòng. Y quay lại nhìn Đông Hoàng Thái Nhất với vẻ mặt mang nhiều tâm sự.
Nghĩ đến chuyện Thái Nhất và Thanh Loan.
Đế Tuấn hỏi :
"Nếu một ngày nào đó ta g·iết người quan trọng nhất của đệ. Đệ có tha thứ cho ta không?"
Với Đông Hoàng Thái Nhất người quan trọng nhất của hắn là Đế Tuấn. Gần đây bản thân đúng là gây chuyện không ít nhưng mà không phải Đế Tuấn vì vậy buồn lòng đòi t·ự s·át đó chứ? Từ thời hồng hoang đã có bệnh trầm cảm rồi sao.
"Ca ca?! Cùng lắm ta hứa với huynh sẽ không ra ngoài nữa. Huynh t·ự s·át rồi ai sẽ trả bổng lộc cho ta?"
Thiên đế chưa từng nghĩ qua trong lòng đệ đệ vị trí quan trọng nhất qua bao nhiêu năm vẫn là mình. Việc này càng làm y cảm thấy day dứt.
"Bỏ đi! Chỉ mong tới lúc đó đệ sẽ không hận c·hết ta."
Đông Hoàng Thái Nhất nghe Đế Tuấn nói năng mông lung như thế trong lòng có chút không thoải mái. Từ ngày huynh trưởng lên làm thiên đế ít khi Thái Nhất thấy y cười. Trong lòng đối phương có sầu não gì cũng đều giấu kín không nói, cảm giác giữa hai huynh đệ càng ngày càng xa cách đi.
Đông Hoàng Thái Nhất :
"Cho dù huynh g·iết ta. Ta cũng sẽ không hận huynh."
Đế Tuấn : "Tên tiểu tử này sao lại nói lung tung như thế."
"Cái gì mà chém chém g·iết g·iết." - Hi Hòa mang theo bộ chăn gối mới đi vào.
"Hi Hòa, ngươi đến rồi!" - Ngay lập tức Đế Tuấn liền tiến đến cùng Hi Hòa khóa môi tình tứ.
Hi Hòa liếc qua Thái Nhất sửng sốt kêu lên : "A Tuấn! Ngươi làm gì vậy?! Có Thái Nhất ở đây."
Trong thấy cảnh bỏng mắt, Đông Hoàng Thái Nhất thuận tiện cầm lấy ngọc bình đựng rượu thơm nức mũi ban nãy đi ra.
"Ca ca, đột nhiên nhớ ra có chuyện bận, ta đi tìm bọn Cửu Anh."
Trông theo bóng lưng đệ phu rời khỏi. Hi Hòa liền bị Đế Tuấn ôm bổng cả người hướng giường đi tới.
"Chậm đã A Tuấn, ta có một chuyện muốn nói."
"Vừa làm vừa nói!" - Thiên đế bào rơi xuống đất, cánh cửa khép lại, phía bên trong xuân ý dào dạt. Yêu binh canh gác lập tức rời đi.
Hi Hòa : "A Tuấn! Thường Hi xuất quan rồi. Nhưng nó không chịu lấy ngươi."
Đế Tuấn hai mắt giật nhẹ, mặt mũi tối sầm. Thường Hi không chịu lấy y?
Kỳ thực chuyện hôn sự chỉ cần một mình Hi Hòa đồng ý là đủ, cưới một người hay hai người không quan trọng, theo lời Nữ Oa chỉ cần thiên hôn thành, công đức liền giáng xuống.
Thường Hi cũng là cường giả Đại La Kim Tiên, thiên hôn công đức giáng xuống rất có lợi cho tu vi của nàng, nói không chừng sẽ thành tựu Chuẩn Thánh.
Đế Tuấn có chút khó hiểu tại sao chuyện tốt như vậy mà đối phương chối từ.
"Nàng ấy chê bổn đế không xứng?!"
Hi Hòa :
"Nào phải, ngươi tuấn tú như vậy sao nàng dám chê ngươi, chỉ là cái tiểu nha đầu này... Đã có ý trung nhân rồi! Xuất quan nói qua loa với ta được vài câu lại chạy mất."
"Nếu đã vậy bản đế không cưỡng ép nhưng tỷ muội ngươi cùng hai huynh đệ ta lớn lên bên nhau, nàng có ý trung nhân mà ta không biết. Đúng là có chút bất ngờ."
Hi Hòa ôm cổ Đế Tuấn : "Ngươi biết!"
"Ta biết à?!"
"Hướng nó đi là Đông Hoàng cung." - Thái Âm tinh nữ thì thầm. Bàn tay nhẹ nhàng đẩy yêu hoàng Đế Tuấn xuống giường.
Đế Tuấn :
"Khụ... Hai cái đứa này, thật khéo diễn trò khiến người làm huynh tỷ như chúng ta suốt ngày không yên tâm được."
Màn che rơi xuống cùng y phục, hương xuân bay khắp yêu hoàng điện. Đế Tuấn đáp trả Hi Hòa bằng những cử chỉ thân mật. Chỉ những lúc thế này y mới quên đi mọi thứ.