1.
Phủ công chúa xa hoa tráng lệ, ta làm ổ trong chiếc chăn lông cáo trắng muốt, y phục buông lơi hờ hững.
Đầu móng đỏ thẫm chỉ tay ra hiệu, Thừa An gật đầu, bước lên phía trước.
Ta dùng ngón chân móc vào thắt lưng hắn, nhẹ giọng: "Thừa An, tay ta đau quá."
Thừa An nghiêng đầu nhìn.
"Đánh con trai độc nhất của thừa tướng năm mươi roi ngay giữa phố, lòng bàn tay bổn cung đỏ hết rồi."
Cổ chân được hắn nắm trong tay, ta cười tựa hồ ly: "Thích không?"
Hắn giúp ta mang tất xong, lại tỉ mỉ bôi thuốc cho ta: "Trưởng công chúa, Ngọc Kinh rét lạnh, đừng tham luyến sự mát mẻ."
Đúng vậy, ngoài cửa sổ tuyết phủ mênh mông, hoa màu đều đông cứng. Ngoài thành, dịch bệnh lan tràn khắp nơi.
"Thừa An, còn nhớ không? Lần đầu gặp ngươi, tuyết cũng rơi dày thế này."
Trong buổi yến tiệc đêm giao thừa năm ngoái, tuyết bay lả tả khắp trời, quần thần công khai chỉ trích ta.
"Bốp!", ngọc hốt tàn nhẫn vụt tới.
*Ngọc hốt là thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc.
Người nào người nấy kinh hoàng sợ sệt.
Ta cười lớn, sờ tay lên trán, thoáng chốc đã nhuộm đỏ nửa khuôn mặt.
Lão thần ba triều ném đi ngọc hốt, thấy chêt không sờn.
"Tạ Ngọc, tiên hoàng niệm tình ngươi thuở nhỏ khốn cùng, cho phép ngươi phò tá tiểu hoàng đế."
"Nhưng ngươi sát phạt tùy tiện, tàn bạo bất công. Đợi hoàng đế trưởng thành, nếu ngươi vẫn lộng quyền không buông, vậy Đại Hạ sắp lâm nguy rồi!"
"Bộp", âm thanh va đầu vào cột, hắn yếu ớt trượt ngã xuống đất.
Dưới ánh nhìn chăm chú của quần thần, ta ném thanh kiếm bên thắt lưng cho tỳ nữ thân cận. Nàng ngắm chuẩn vào đầu lão thần kia, thẳng tay chém xuống, bắn tung tóe khắp nơi.
Trong tiếng sét rền vang, tia chớp thình lình xé ngang trời.
"Yêu nữ! Trung thần liều chết can gián, xã tắc sắp suy vong rồi!" Đám đại thần than trời khóc đất.
Mắt phải của ta dính đầy máu tươi, miệng cười như điên dại. Khi đảo mắt nhìn quanh, chỉ có một thái giám xa lạ dám đối diện với ta.
"Trưởng công chúa, thuốc sẽ hơi đau."
Ta bộc phát ác ý: "Nếu đau, ngươi biết kết cục đấy."
Tỳ nữ thu kiếm lại, từ đầu người chảy tí tách thành dòng.
Tiểu thái giám ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhẹ nhàng băng bó, động tác thuần thục lưu loát.
"Ngươi tên gì?"
"Thừa An."
Từ đó, ta tiện tay mang hắn về phủ công chúa.
Chính sự phức tạp, gặp lại hắn đã là mùa xuân.
Phủ công chúa xưa nay quen thói gió chiều nào theo chiều ấy, hắn khó có nổi một bữa cơm tươm tất.
Khung xương gầy trơ lọt thỏm trong bộ y phục xanh thấp kém, lại đính kèm một khuôn mặt khiến thế nhân kinh ngạc, thật chọc người yêu mến.
Ta nắm xương cổ tay hắn, cười híp mắt thăng chức cho hắn thành người hầu thân cận.
2.
"Ngươi không sợ ta?"
Thời gian đầu theo hầu hạ, hắn chẳng nói chẳng rằng, mặc ta sai khiến. Về sau, khi thấy ta ũ rũ chán chường, không ai bên cạnh, hắn sẽ kịp thời dâng cháo bột cho ta, bây giờ lại bôi thuốc giúp ta.
Thừa An quỳ dưới chân: "Trưởng công chúa quyền thế ngất trời, sao có thể không sợ."
Ta nâng cằm hắn: "Ngươi tưởng ta ngốc sao."
Hắn mỉm cười, không nói gì nữa.
Ta cởi xuống áo ngoài, để lộ phần thắt lưng, sau đó thúc giục hắn xoa bóp, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong mơ, ta không phải trưởng công chúa tai tiếng hỗn loạn, từ đầu đến cuối có thể ung dung tự tại bay nhảy trên thảo nguyên.
"Ta muốn đi khắp non sông này."
Người đàn ông bên cạnh đưa tay về phía ta.
"A Giác, cưỡi ngựa đi."
Gió vuốt v e khắp mặt, quyện theo hơi ẩm cỏ cây, ta hét to mấy lần nhưng không chút hồi âm, trong lòng ngổn ngang khó chịu.
"A Giác, muội phải tiếp tục tự do!"
Ta phấn khởi nhìn sang người đàn ông đó.
"Trưởng công chúa, mau dậy thôi, có khách tới."
Ta tỉnh dậy từ giấc mơ, mở mắt ra, là Thừa An.
Ngoài sảnh chính, thừa tướng mang theo thánh chỉ đến hỏi tội.
Mà con trai hắn, Trương Khởi đang trốn sau lưng cha mình cười đắc ý, môi mấp máy từng chữ: "Đồ đê tiện."
Ta cười tủm tỉm.
Đợi thừa tướng đọc xong một tràng dài, ta thẳng tay đập vỡ tách trà, rồi nhặt lấy mảnh vỡ, áp sát vào cổ họng Trương Khởi.
"Trương công tử, nói lại lần nữa nào."
Hắn ta run như cầy sấy, bị doạ đến kinh hồn bạt vía.
Thừa tướng vừa gấp vừa sợ, lên tiếng cầu xin, nhìn lão ấy khẩn trương như vậy, ta buông tay xuống.
"Ngươi có người cha tốt đấy."
Ta mặc kệ đám cặn bã, lập tức quay lưng bỏ đi.
Trong phòng, Trình An mở lòng bàn tay thấm đỏ tươi của ta, thở dài một hơi.
Ta nhếch đuôi mắt: "Ngươi cũng nghe rồi, hoàng đế bắt ta chép kinh chuộc tội, nhưng tay ta bị đau."
"Rõ ràng trưởng công chúa cố ý làm vậy."
Ta rút tay lại, cười nhạt: "Dám phỏng đoán bổn cung, lấy đâu ra lá gan đó?"
Hắn khom mình thật sâu, cúi đầu nói vâng.
"Ngày mai chép xong thì đem đến phòng ta."
Ban đêm, khuôn mặt cười ph óng đãng của Trương Khởi xuất hiện trong cơn mộng, ta dứt khoát ngồi dậy thắp đèn.
Trước lúc phụ hoàng lâm chung đã ủy thác ta phò tá ấu đệ đăng cơ.
Trao ta quyền hành, ban ta phủ đệ, chỉ sau một đêm, long trời lở đất.
Người đời nói ta tham mê quyền lực, tàn sát đại thần, giáng chức tướng tài, dâm loạn vô độ.
Đúng vậy, sao phụ hoàng lại không hiểu, ta rõ ràng cũng cốt nhục của người, cũng trở thành đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa?
Phủ công chúa hoa lệ giữa bóng đêm tăm tối, chẳng khác nào một nhà tù bị rút cạn sức sống, ép người đến nghẹt thở.
Nhưng vẫn có một căn phòng sáng đèn.
Bước đến gần hơn, trên cửa sổ lập loè chiếc bóng của Thừa An đang cầm bút viết chữ, nhìn hồi lâu, ta đẩy cửa bước vào.
3.
"Trưởng công chúa." Hắn hơi giật mình.
Ta cầm tờ giấy mà hắn đang chép lên, hít sâu một hơi.
"Ngươi vẽ bùa sao?" Ta ném đi như thứ đồ phỏng tay.
Hắn quỳ xuống thỉnh tội: "Nô tài không biết chữ, xin trưởng công chúa trách phạt."
Ta rút một cuốn binh thư trên kệ xuống, ném cho hắn: "Đứng dậy, động tí lại quỳ, còn ra bộ dạng gì?"
"Thừa An, cầm bút lên, ta dạy ngươi."
Hoàng đế đệ đệ cấm túc ta, ngoài phủ bị Ngự lâm quân vây kín, ngay cả con kiến cũng không chui lọt, lần răn dạy này chính là một tháng.
Thừa An chép xong "Binh pháp Tôn Tử", chữ càng viết càng đẹp.
Còn ta, tu hú chiếm tổ, co ro trên chiếc giường nhỏ của hắn, chỉ chỉ trỏ trỏ, xét nét đủ điều.
"Trưởng công chúa, bệ hạ triệu kiến."
Chất giọng kéo dài của tên thái giám mặt tái nhợt, làm ta phải xoa xoa lỗ tai.
"May mà ngươi không nói chuyện như vậy."
Ta vỗ vai Thừa An, khoác áo choàng rồi bước lên xe ngựa rời đi.
Đắc tội thừa tướng, hắn sẽ không dễ dàng buông tha chuyện này, ta sớm có dự liệu.
Lúc hồi phủ thì trời đã khuya, con đường dài không một bóng người có chút đáng sợ.
Ta ngẩng đầu, trông thấy Thừa An đang cầm ngọn đèn đứng ở góc đường.
Hắn đặt lò sưởi nhỏ vào tay ta: "Trưởng công chúa, cẩn thận phía trước."
Ta lặng lẽ nhìn hắn, nghĩ đến lá thư và bằng chứng mà thừa tướng vạch tội ta bị hoàng đế ném thẳng xuống chân ta.
Đó vốn là văn kiện mật cất giấu trong ngăn tủ bí mật ở thư phòng, hoàng đế đang khiêu khích ta.
Phủ công chúa có nội gián.
"Công chúa, người sao vậy?"
Ta ném lò sưởi nhỏ cho hắn: "Gió đêm rất lớn, sau này ra ngoài nhớ mặc dày chút."
Bức thư đó ghi chép chi tiết về chiến trường Bắc Tái, hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, vì người viết thư chính là vị tướng quân mà hắn tín nhiệm nhất, Sở Vân Dật.
Trọng thần tâm phúc lén liên lạc mật thiết với mối hoạ chực chờ bên mình, thật khiến hắn sợ chêt khiếp.
Kể từ hôm ấy, hoàng đế ngày ngày triệu ta tiến cung. Hắn không hề lộ diện, thay vào đó, sai hoàng hậu giữ chân ta.
"Bệ hạ đang nghị hoà với sứ giả Nam Tái. Ngoài việc cầu thân hoàng tỷ, họ không cầu gì khác."
Hộ giáp của ta phát ra âm thanh chói tai trên mặt bàn gỗ lê.
"Nghe nói trước kia hoàng tỷ suýt đã nghị hôn, sao không nhắc lại chuyện cũ.” Hoàng hậu nhắm mắt làm ngơ, cả người toát lên phong thái quốc mẫu.
Ta cười hừ, thong thả nhìn nàng: "Đi hỏi hoàng đế, hắn dám không?"
Cởi bỏ hộ giáp, ta ngắm nghía tỉ mỉ từng chiếc móng đỏ chói lọi trên tay.
"Để nhuộm màu đỏ này, ta đã mổ sống hai người."
Nhìn sắc mặt hoàng hậu ngày càng tái nhợt, ta cười ngặt nghẽo.
"Đừng run chứ, trang sức sắp rơi rồi."
Ta ngày ngày vào cung, Thừa An đêm đêm đón ta, hắn cầm đèn lồ ng đứng trong bóng tối, thật không giống một thái giám.
"Y phục mùa đông ta ban cho ngươi đâu? Sao không mặc."
Hắn đưa ta túi hạt dẻ nóng hổi: "Áo lông cáo quý giá, trưởng công chúa phung phí của trời rồi.”
Chẳng lâu sau, ta nghe nói hoàng đế hạ chiếu chỉ, Sở Vân Dật phải khải hoàn hồi triều.
Khi đó, Thừa An vừa đút cho ta một trái nhãn: "Không có tiền đồ. Giữ chân ta lâu như vậy mới làm được chút chuyện ấy."
Ta vỗ tay kéo Thừa An ra ngoài: "Đi, theo bổn cung leo cây nào."
4.
Thừa An không có võ công, ta tốn hết sức lực mới kéo hắn lên được.
Hai người bọn ta núp trong tán cây nhìn xuống phủ công chúa, ta chỉ về phía thư phòng: "Nhìn đi, lúc này, có người vừa trộm đồ xong."
Hắn đưa mắt theo hướng ta chỉ, tỳ nữ Cát Tường của ta đang giấu gì đó trong tay, lén lút bước ra.
Ta lại chỉ sang chỗ nhà kho, sau lưng quản gia cộm lên trông thấy, hắn rẽ vào khúc cua, đúng lúc va phải Cát Tường.
Bọn chúng đe dọa nhau giữ bí mật, nếu không sẽ tố cáo với ta.
Ta vô cùng phấn khích, lấy trong túi ra nắm hạt dưa.
Thừa An nhìn ta chăm chú: "Trong phủ phát sinh hỗn loạn, công chúa mặc kệ sao?"
Ta uể oải dựa vào nhánh cây: "Thừa An, ta cũng sẽ mệt. Phủ công chúa vốn chính là bia đỡ, thủng lỗ chỗ rồi, ta không quản nổi, cũng không muốn quản."
Hắn chẳng hé nửa lời, chỉ lẳng lặng giúp ta tách hạt dưa.
"Nghe gì chưa, Sở tướng quân sắp khải hoàn hồi triều? Ngài ấy tuổi trẻ thành danh, một cây trường thương, bất khả chiến bại. Ta từng thấy ngài ấy thuần phục ngựa trên đường, tư thế oai phong, anh tuấn vô cùng.”
"Ta còn nghe nói, trưởng công chúa từng có ý trung nhân, suýt nữa đã định thân. Hình như là Sở tướng quân."
Đám tỳ nữ khua môi múa mép, còn ta nhắm mắt, lười xen miệng vào.
Đợi khi bọn họ đi hết, ta đang định trở xuống thì Thừa An đột nhiên lên tiếng.
"Trưởng công chúa, từng có ý trung nhân sao?"
Ta hết sức kinh ngạc, quay đầu lại, quyến rũ trêu chọc: "Thừa An có phải đang ghen tị?"
Hắn cúi đầu, chắp tay hành lễ, làm tuần tự ngăn nắp lễ nghi của người hầu trong cung.
"Nô tài không dám."
"Hừ." Ta xoay người định nhảy xuống, nhưng vạt áo lại bị vướng, cuối cùng thảm hại té khỏi cây.
"Công chúa!"
Ta rơi vào một vòng tay lành lạnh, Thừa An đập mạnh xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Ta hồn bay phách lạc, lòm còm đứng dậy, dán mắt nhìn hắn một lúc lâu.
"Người đâu, đưa hắn đến vào phòng ta, mời đại phu giỏi nhất tới đây."
5.
Trong phòng, Thừa An được đút một chén thuốc, ngoài phòng, ta uống lọ rượu nồng.
Tâm trí ngập tràn hình bóng hắn ăn mặc đơn bạc, tay cầm đèn lồ ng đứng chờ ta.
Bộ y phục lông cáo ta ban, được hắn xem như báu vật, cất kỹ dưới đáy hộp tráp.
"Công chúa, thái giám tỉnh rồi."
Ta say khướt bước vào trong, còn hắn chật vật đứng dậy. Ta ấn hắn ngồi xuống, ép hắn vào góc giường, hung hăng cắn lên bả vai hắn.
Mấy người hầu chạy đi mất dạng, Thừa An đẩy ta ra, nhưng lại cảm thấy bên cổ ươn ướt.
Hắn cứng đờ cả người.
Đúng vậy, trưởng công chúa thủ đoạn tàn độc, giêt người như ngoé, chưa ai từng nói nàng cũng biết khóc.
Cơn say cuồn cuộn, nhìn đôi mắt không chút né tránh của Thừa An, lòng ta dâng lên nỗi phấn khích.
"Ngươi thích ta."