Đại tông môn đều là thứ không tốt lành. Thật sự! Đây là suy nghĩ nảy sinh trong đầu Diệp Kiều ngay trong ngày đầu tiên nàng xuyên qua. Nàng chỉ là một người làm công hèn mọn, bán mình cho tư bản, mất cả một đêm mới vất vả vẽ xong bản thảo thiết kế, kết quả, ngủ một giấc tỉnh dậy liền xuyên đến thế giới Tu chân đao quang kiếm ảnh chết tiệt này.
Nguyên chủ cũng tên Diệp Kiều, là một cô nhi được tông chủ Vân Ngân tốt bụng nhặt dưới chân núi về.
Nguyệt Thanh Tông, một trong năm đại tông môn giới Tu chân. Lấy kỳ môn độn giáp, bày trận vẽ bùa làm chủ lưu của môn phái, vì vậy đệ tử thân truyền trong môn phái cũng đều là pháp sư.
Vân Ngân thiện tâm, cho dù nguyên chủ thiên phú rất kém cỏi, hắn vẫn thu nàng làm đệ tử. Nguyên chủ đứng thứ hai, còn có hai sư huynh đệ, tuy không tới mức được nghìn cưng vạn sủng, nhưng ở tông môn cũng không quá khó khăn, thẳng cho đến khi sư phụ mang về một tiểu cô nương trong dân gian thì tất cả đều thay đổi.
Xưa nay Vân Ngân bất cận nhân tình lại vì đứa bé gái kia mà phá lệ hết lần này đến lần khác, cuối cùng thậm chí còn muốn thu một người không hề có linh căn làm đồ đệ. Chuyện này làm cho nguyên chủ vô cùng khó hiểu.
Diệp Kiều thì lại hiểu rõ, bởi vì đây chính là nữ chủ của thế giới trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng được vạn người say mê. Nữ chủ của cuốn tiểu thuyết này tên là Vân Thước, là một cô nương người làm bằng nước, một lời không hợp liền đỏ mắt khóc đến thương tâm khiến cho không ai là không thương xót.
《 Tất cả đại lão Tu chân giới đều điên cuồng mê luyến ta 》 giống hệt như cái tên, toàn bộ đại lão Tu chân giới đều như bị trúng tà, điên cuồng yêu nàng, vì nàng mà vung tay đánh nhau. Tình tiết câu chuyện từ khi tiểu sư muội kia đến càng ngày càng thái quá, nguyên chủ dần dần bị coi là công cụ, tiểu sư muội gặp nạn, nhị sư tỷ lấy thân ngăn cản, tiểu sư muội bị bắt, nhị sư tỷ chắn đao, linh căn của tiểu sư muội bị hao tổn, lấy linh căn của nhị sư tỷ bù vào, cuối cùng nguyên chủ lại bị chính sư phụ một kiếm xuyên tim mà chết.
Thảm! Quá thảm! Nhị sư tỷ này chính là nhân vật phụ thê thảm nhất trong toàn bộ câu chuyện. Mà hiện tại nàng lại xui xẻo tám đời mà xuyên không vào chính vị nhị sư tỷ đó.
Một màn đang diễn ra trước mắt, càng làm cho Diệp Kiều kiên định mà cảm thấy, trên dưới toàn bộ tông môn này đều là những kẻ ngu ngốc.
Diệp Kiều quỳ gối trên nền đá lạnh lẽo cứng đơ, uy áp mạnh mẽ trên người Vân Ngân tiên quân đè chặt lên người nàng, cảm giác ngột ngạt áp bách khiến cho nàng không thể không cúi đầu, cung cung kính kính kêu một tiếng: "Sư phụ"
Vân Ngân nhàn nhạt lên tiếng: "Đã mang Phù Du Thảo về chưa?"
Phù Du Thảo sinh trưởng ở nơi vựa sâu ma uyên, có thể chữa khỏi thần thức bị hao tổn, tam giới không ai là không biết dưới vực sâu kia phong ấn ma tộc, xâm nhập ma uyên chính là cửu tử nhất sinh, thậm chí chỉ cần hơi chút lơi lỏng liền sẽ trực tiếp bị khu rừng này cắn nuốt làm chất dinh dưỡng.
Diệp Kiều xem như tương đối may mắn, trừ bỏ một vài vết thương trên tay do bị ma khí ăn mòn, thì cũng không có chuyện gì. Hiện giờ, nàng mới từ bên ngoài trở về, lòng bàn tay vẫn còn đang máu tươi đầm đìa, lại không có một ai thèm hỏi han quan tâm lấy một câu. Tất cả mọi người đều chỉ lo khuyên nàng, nhường Phù Du Thảo cho tiểu sư muội.
"Sư tỷ đã mang Phù Du Thảo về rồi ạ." Tiểu sư đệ Tô Trạc vui sướng đáp.
"Có Phù Du Thảo, thương thế của tiểu sư muội nhất định có thể khôi phục." Trong mắt Đại sư huynh cũng tràn ngập ý cười, hoàn toàn khác với dáng vẻ quạnh quẽ lạnh lẽo thường ngày.
Thân thể tiểu sư muội ốm yếu, làm hắn vô cùng nhọc lòng, hiện giờ có Phù Du thảo tu bổ thần thức, vậy chẳng tốn mấy ngày nữa là nàng liền có thể xuống giường đi lại rồi.
Sư tôn luôn ít khi nói cười, lúc này vẻ mặt cũng hiện lên vẻ nhu hòa, nói: "Đem Phù Du Thảo giao cho Dược Các. Sau khi luyện chế tốt lại đưa đến Phù Dung Uyển."
Một gốc thảo dược màu trắng bị lôi ra từ trong túi không gian của Diệp Kiều, trôi nổi giữa không trung, Vân Ngân khẽ nâng tay, gốc cây liền rơi vào lòng bàn tay ông ta.
Từ đầu đến cuối, chưa từng có ai hỏi qua Diệp Kiều xem nàng có đồng ý hay không, hoặc là nói, ở trong mắt họ, ngay cả tư cách phản đối nàng cũng không có. Nàng là đồ đệ của Vân Ngân, theo lý thường hẳn Vân Ngân cho rằng Diệp Kiều sẽ không cự tuyệt.
Diệp Kiều đứng bên dưới nhìn một màn hài hòa đang diễn ra trước mắt, thình lình mở miệng: "Sư phụ, ta nói sẽ cho tiểu sư muội Phù Du Thảo này bao giờ?"
Ai cũng không ngờ Diệp Kiều sẽ đột nhiên làm khó dễ, Tô Trạc ngây người sửng sốt vài giây, đôi môi khẽ giật mấy cái, miễn cưỡng giải thích: "So với ngươi thì tiểu sư muội của ngươi càng cần gốc linh thảo này hơn.."
Thiên phú của Diệp Kiều chỉ thường thường, muốn đột phá Trúc Cơ, không thể thiếu Phù Du Thảo trợ giúp. Lúc Tô Trạc nghe nói nàng muốn đi lấy linh thảo, không thể không nghĩ đến tiểu sư muội mà sư phụ mang về từ nhân gian. Tuổi tác hai người xêm xêm nhau, thế mà một người có thể tung tăng nhảy nhót, có thể đến ma uyên lấy linh thảo, một người lại chỉ có thể triền miên trên giường bệnh. Tô Trạc liền động chút lòng trắc ẩn, đem chuyện này nói cho sư phụ nghe.
"Thân thể A Thước mảnh mai." Vân Ngân có chút bất mãn với thái độ của nàng, hơi dừng một chút, ông ta vẫn cất tiếng giải thích: "Thân thể của ngươi tốt hơn con bé nhiều. Phù Du Thảo đưa cho Vân Thước dùng trước đi."
"Chờ sau này đại bỉ các tông môn mở ra, ta sẽ phái sư huynh của ngươi đi đến chiến trường viễn cổ lấy về cho ngươi một gốc Phù Du Thảo."
Chiến trường viễn cổ? Không nói đến Phù Du Thảo hiếm thấy như thế nào, dù cho trong bí cảnh chiến trường viễn cổ có nó, nhưng đại bỉ tông môn trăm năm mới một lần, nơi đó tụ tập bao nhiêu anh tài kia chứ? Vân Ngân lấy cái gì bảo đảm rằng hai vị sư huynh của nàng sẽ nhất định có thể cướp được Phù Du Thảo?
Diệp Kiều nhìn thoáng qua ba người thiên vị bằng trời trước mặt, đáy lòng âm thầm cười lạnh, chỉ nói: "Tóm lại nàng yếu đuối nên có lý, ta mạnh khỏe nên ta đáng chết!"
Đồ đệ trước giờ vẫn ngoan ngoãn, nay đột nhiên lại chống đối như vậy, Vân Ngân chợt cảm thấy bản thân bị mạo phạm, ông ta lạnh mặt, giận mắng: "Làm càn!"
Uy áp của tu sĩ cấp bậc Hóa Thần mạnh mẽ đè ép lên vai Diệp kiều, nam nhân lạnh lùng vung ống tay áo rộng đánh ra một cơn gió mạnh, Diệp Kiều bị đè ép không thể động đậy, ngay cả cơ hội né tránh cũng không có, lập tức cả người bị đánh tung lên, đập mạnh vào cây cột phía xa.
Ma uyên cửu tử nhất sinh không làm nguyên chủ bị thương, vậy mà trở về tông môn tranh chút quyền lợi chính đáng lại bị sư phụ đánh thành ra như vậy. Cái thứ Tu chân giới khốn nạn này.
"Trời sinh phản cốt, không biết tôn ti." Vân Ngân lạnh lùng lưu lại một câu, sau đó phất tay áo bỏ đi.
"Cút về động phủ của ngươi hối lỗi cho ta."
Diệp Kiều lau máu mũi, sau đó, mặt không biểu tình giơ ngón tay giữa với bóng lưng Vân Ngân đang rời đi ngay dưới cái nhìn chăm chú của mọi người. Nàng quyết định không làm nữ phụ pháo hôi nữa.
"Tiểu sư tỷ." Tô Trạc đi đến bên cạnh nàng, hơi hơi rũ mắt, thấp giọng nói: "Xin lỗi."
"Ngày sau ta sẽ trả lại tỷ." Hắn có chút áy náy, bởi vì lòng riêng của mình mới khiến tiểu sư tỷ bị phạt.
Diệp Kiều lau lau máu mũi, thấy hắn tiến lại gần, liền vội vàng lui về phía sau, tránh như rắn rết mà cảnh cáo: "Đừng tới đây!"
Tất cả những thứ liên quan đến nữ chính đều cách xa nàng ra một chút.
Thiếu nữ nói không lưu tình chút, làm Tô Trạc có chút ngạc nhiên, không ngờ nhị sư tỷ từ trước đến nay luôn hiền lành nhút nhát lại có thể phát tác lớn như vậy.
Đại sư huynh có chút nhìn không được, tóm lấy tay Diệp Kiều, trầm giọng hỏi: "Sư muội, ngươi đừng có giận dỗi vô cớ nữa có được hay không?"
"Hiện giờ, ngay cả giường tiểu sư muội còn không thể xuống được, nàng cần Phù Du Thảo hơn ngươi."
Trên tay Diệp Kiều còn có thương tích, bị hắn túm chặt khiến nàng đau đớn đến phải hít vào một hơi khí lạnh, hoài nghi tên khốn nạn này là cố ý. Nàng không muốn chịu đựng nữa, lập tức nâng tay còn lại nện một quyền vào mặt hắn. Địch Trầm nhanh nhẹn né tránh, nhưng bàn tay đang túm chặt lấy tay Diệp Kiều cũng vì vậy mà vậy buông ra.
Diệp Kiều che lại vết thương hỏi: "Vì thế mà các ngươi có thể cướp của ta?"
"Nói vậy thì Nguyệt Thanh Tông có được địa vị hôm nay, là dựa vào cướp bóc làm giàu đúng không?"
Địch Trầm bị nàng hỏi cho kinh ngạc đến ngây người: "Sao ngươi lại có thể vô cớ gây sự như vậy?"
"A, đúng, đúng, đúng." Diệp Kiều gật đầu một cách chiếu lệ: "Ta vô tình vô nghĩa, ta vô cớ gây sự."
"Mau đi tìm tiểu sư muội của ngươi đi."
Vốn dĩ nàng còn ôm vài phần chờ mong với Tu chân giới, sau khi biết được mình chính là nữ phụ pháo hôi xúi quẩy bị một kiếm xuyên tim kia, Diệp Kiều chỉ muốn được sống tốt mà thôi. Không cần tranh đấu! Mặc kệ tất thảy đi! Nàng muốn xuống núi.
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Kiều quả quyết quay lưng rời đi, không thèm để ý tới hai kẻ não tàn phía sau, nàng chạy nhanh đến cổng tông môn, thẳng đến Tư Mệnh Đường.
Đại khái là tác giả vì muốn xây dựng địa vị chói lòa của nữ chính, dẫn tới những đệ tử khác của Vân Ngân đều chẳng khác nào cọng cỏ đuôi chó, không được yêu cũng chẳng được thương. Mà Diệp Kiều chính là người có kết cục thê thảm nhất trong số đó. Thứ duy nhất tới tay từ khi bái sư chính là một quyển tâm pháp. Linh thạch cũng ít ỏi không có mấy viên.
Nguyệt Thanh Tông có mấy trăm đệ tử nội môn, người nào cũng mạnh mẽ hơn nàng, thu nhận Diệp Kiều cũng chỉ góp cho đủ số mà thôi. Nàng cũng không phải là đệ tử thân truyền, vì thế muốn rời khỏi tông môn rất dễ dàng. Trả lại những tài nguyên nhận được từ Nguyệt Thanh Tông mấy năm nay, báo một tiếng với trưởng lão Tư Mệnh Đường, nhận được cái gật đầu của đối phương liền có thể rời đi.
Diệp Kiều nghèo toàn thân trên dưới không có thứ gì, sau khi trả lại khí linh, linh thạch cũng phải trả lại tất cả.
Bản thân nguyên chủ bởi vì tư chất kém mà không được các trưởng lão để ý, đại trưởng lão Tư Mệnh Đường nghe thấy nàng muốn rời khỏi tông môn, phải liều mạng che giấu vẻ vui mừng, không ngờ Diệp Kiều lại là một kẻ ngu xuẩn như vậy. Đã với được vận cứt chó mà tiến nội môn thế mà còn muốn rời đi.
"Có cần ta thông tri một tiếng với tông chủ không?" Đại trưởng lão lộ ra vẻ ôn hòa hiếm có, giả mù sa mưa nói thêm hai câu chiếu lệ: "Sau khi rời đi thì định gia nhập tông môn nào? Có cần trưởng lão cho ngươi chút linh thạch không? Dù sao vào khách điếm ở trọ cũng phải cần tiền."
Còn tưởng Diệp Kiều sẽ khách sáo từ chối, kết quả nàng không hề do dự đáp: "Muốn."
Nàng thậm chí còn không biết xấu hổ vươn tay, vẻ mặt cảm động mà tâng bốc ông ta: "Thật không ngờ Nguyệt Thanh Tông còn có một người tốt như ngài."
Đại trưởng lão: "..."
Ông ta vốn chỉ muốn khách sáo hai câu, kết quả bị nàng mặt dày tâng bốc, không cho cũng phải cho. Đại trưởng lão biểu tình vặn vẹo mất một lát, nhìn Diệp Kiều không biết xấu hổ, lâm vào trầm tư. Trước kia đứa nhỏ này có không biết xấu hổ như vậy sao? Hẳn là không có đi. Ở trong ấn tượng của ông ta, ngày thường trong nội môn, Diệp Kiều vẫn luôn trầm mặc ít lời.
Diệp Kiều trông mong chờ ông ta tiếp tế cho mình, nguyên chủ là người thành thật cần cù chăm chỉ, nguyện ý vì tông môn mà đầu rơi máu chảy, nhưng Diệp Kiều lại không phải.
Sau khi xuống núi, không có linh thạch thì sẽ phải ăn ngủ đầu đường, đại trưởng lão đã há mồm, không thuận thế lao lên mới là kẻ ngốc.
Đại trưởng lão móc ra một cái túi nặng trĩu, có lẽ là cảm thấy về sau nàng đi rồi, nên cũng không bủn xỉn, nói: "Bên trong có một trăm linh thạch trung phẩm. Cầm lấy rồi đi thôi."
Hắn vẫy vẫy tay.
Hai mắt Diệp Kiều sáng lên, thật tình thật dạ nói: "Đa tạ đại trưởng lão."
Đại trưởng lão không kiên nhẫn phất phất tay ý bảo nàng nhanh lăn đi.
Từ Tư Mệnh Đường ra ngoài, Diệp Kiều thu linh thạch vào túi không gian, lại nghe thấy phía sau có người nhỏ giọng mắng: "Phế vật."
Diệp Kiều quay đầu, nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Nam đệ tử kia không ngờ bị nàng nghe được, đứng trong cổng khinh miệt nhìn Diệp Kiều. Một đệ tử thiên phú thường thường, ngay cả tư cách làm đệ tử ngoại môn của năm đại tông môn cũng không đủ, nếu không phải được tông chủ nhặt về, sao có thể làm nội môn. Sau khi nghe nói Diệp Kiều bị tông chủ phạt, không ít người vui sướng khi người gặp họa. Hắn chính là một trong số đó.
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Kiều, sắc mặt nam đệ tử trắng bệch, ấp úng nửa ngày, thiếu chút nữa đã bị dọa ngất xỉu: "Ta.."
"Phế vật sao?"
Diệp Kiều lặp lại một lần, nhìn hắn bị dọa đến chấn kinh thất sắc, thành khẩn mà cảm thán nói: "Ngươi nhìn người thật chuẩn a."
"Nếu không thì vị trí nội môn đệ tử này cho ngươi nhé."
Nguyên chủ mệt chết mệt sống làm trâu làm ngựa cho tông môn, có tài nguyên gì cũng đều là người đều tiên xông lên giành lấy, sau đó phân cho sư huynh đệ ngoại môn, cuối cùng nhận lại cái gì? Cuối cùng bị sư phụ đào mất linh căn, một kiếm xuyên tim sao?
Nam đệ tử sửng sốt.
"Ngươi nói đúng, ta là phế vật." Diệp Kiều ném lệnh bài đeo trên eo cho nam đệ tử kia, vẫy vẫy tay nói: "Chức đệ tử nội môn này ta không trèo cao nổi, cáo từ!"
Nam đệ tử hoàn toàn ngây ra như phỗng. Hắn nhìn Diệp Kiều tiêu sái ném lệnh bài đệ tử nội môn vào trong lòng mình, sau đó quay đầu ưỡn ngực xuống núi.