Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 118: Thiên lôi




"Bộ ta xấu đến mức làm hắn ói luôn sao?" Diệp Kiều thâm trầm đưa ra một cái kết luận.

Tiết Dư giật giật khóe miệng, "Không đến mức đó đi."

"Vậy tại sao hắn nhìn thấy ta liền ọe."

Tiết Dư lắc đầu, tính toán hỏi một chút chính sự, "Sư huynh của ngươi đâu?"

"Đang tu luyện." Thân truyền vừa mới quay đầu ọe liền cố gắng nhịn xuống cảm giác buồn nôn, nhìn thoáng qua bọn họ, không nóng không lạnh hỏi, "Các ngưới tới đây làm gì?"

"Đi tìm hắn giao lưu cảm tình một chút." Diệp Kiều nói xong liền lôi kéo Tiết Dư xem như không có việc gì mà đi vào bên trong, thân truyền kia muốn cản cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người nghênh ngang đi vào.

Diệp Thanh Hàn xác thật là đang tu luyện, linh khí xung quanh đang không ngừng tập trung tại sân Vấn Kiếm Tông, linh căn càng thuần, tốc độ hấp thu linh khí càng nhanh, tạo thành một xoáy nước nhỏ cuồn cuồn đi vào cơ thể Diệp Thanh Hàn.

Diệp Kiều dùng đầu ngón tay chạm vào linh khí đang bị xói mòn, "Linh khí bên cạnh đều bị hắn hấp dẫn đi rồi." Linh khí ở mỗi sân đều rất nồng đậm, thích hợp để trợ giúp nhóm thân truyền tu luyện, kết quả lại không đủ cho hắn dùng.

Tiết Dư suy đoán nói, "Chắc hắn muốn đột phá lên Nguyên Anh trước trận thi đấu thứ năm."

"Không cần thiết đi." Diệp Kiều nói, "Tu vi của hắn đã rất cao rồi."

Tiết Dư nhẹ giọng nói: "Nhưng Vấn Kiếm Tông muốn đoạt hạng nhất. Thì chỉ có thể thắng ở trận thi đấu cá nhân thôi."

Thi đấu đoàn đội thì đừng nghĩ nữa, ba lần hạng nhất đều bị Diệp Kiều giành mất. Lại nói đến vấn đề muốn lấy hạng nhất ở trận thi đấu cá nhân của Kiếm tu cũng không phải chuyện dễ, tán tu thân truyền đều tham gia, nhóm tán tu cũng không thiếu cao thủ, nên muốn an tâm một chút để lấy được hạng nhất thì chỉ có thể mạo hiểm đột phá Nguyên Anh thôi.

"Tu vi hiện tại của Diệp Thanh Hàn đang ở Kim Đan Hậu Kỳ cũng đã bị đè ép thật lâu, muốn đột phá lên Nguyên Anh Kỳ, thì thời gian hơn một tháng cũng không phải không có khả năng.

Đệ nhất kiếm đạo Diệp Thanh Hàn, chính là được toàn bộ Tu Chân Giới đặt hết kì vọng.

Diệp Kiều chen ngang vào tốc độ hấp thu linh khí của đối phương, thân thiện mỉm cười: "Diệp Thanh Hàn. Muốn cùng nhau xuống núi không?"

Diệp Thanh Hàn mở mắt ra, nghe được giọng nói quen thuộc, nghiêng đầu nhìn thấy đúng là Diệp Kiều, thì cho rằng nàng điên rồi, nhíu mày: "Không đi."

Quan hệ của bọn họ từ khi nào đã tốt đến mức cùng nhau xuống núi rèn luyện chứ?

Tuy rằng nàng cứu bọn họ, nhưng Diệp Thanh Hàn là người có nguyên tắc, trong lúc Đại hội thi đấu diễn ra ngoại trừ những thân truyền trong tông nhà mình, thì những người khác đều là đối thủ.

"Ò. Không đi thì thôi." Diệp Kiều căn bản không sợ bị đánh, tiếp tục cười tủm tỉm hỏi: "Ngươi tính khi nào đột phá Nguyên Anh?"

Diệp Thanh Hàn cho rằng nàng đang trào phúng hắn lâu như vậy vẫn chưa đột phá được, liền lạnh giọng: "Tháng này, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Diệp Kiều nghe xong câu trả lời, hai mắt liền sáng rực, sau đó tặng cho hắn một ngón cái: "Chúc ngươi thành công."

Có chí khí.

Vậy chuyện đột phá của nàng cũng có hi vọng rồi.

Diệp Kiều chưa từng thưởng thức sự lao động chăm chỉ của Diệp Thanh Hàn như bây giờ.

Diệp Thanh Hàn rũ mắt, không muốn nói chuyện với nàng.

Mấy ngày nay liên tục nhận được tin tức phá cảnh của một vài thân truyền. Bởi vậy mới nói, sự thật đã chứng minh, thực chiến luôn luôn mang lại hiệu quả tốt hơn huấn luyện.

Cảnh giới của Minh Huyền cũng đã bình ổn, chờ bọn Diệp Kiều trở về, thì hắn đã ổn định tốt hơi thở.

Tiết Dư nhướng mày, nhìn Minh Huyền: "Kim Đan Trung Kỳ. Ngươi cũng đột phá rồi sao?"

Trên cơ bản tất cả thân truyền sau khi ra khỏi bí cảnh đều đột phá được lên một bậc, chỉ có Diệp Kiều là không có động tĩnh gì. Hiện tại bên ngoài đã bắt đầu đổ thừa do vấn đề linh căn của nàng.

Minh Huyền: "Ừm."

Hắn vừa định nói gì đó, thì ngẩng đầu nhìn thấy ở phía sau Tiết Dư còn có Diệp Kiều cả người đang ngập tràn ai oán, bộ dáng như muốn biến thành chanh tinh.

Minh Huyền hỏi, "Ngươi chưa đột phá nữa sao?"

Diệp Kiều nằm dài trên mặt đất, "Ừm."

"Tại sao chứ?" Minh Huyền sờ cằm: "Ta thấy ngày thường trưởng lão với tiểu sư thúc huấn luyện ngươi rất tàn nhẫn mà."

Cái câu hơn tay nghề sẽ mở ra nhiều con đường là đúng, Diệp Kiều cho dù là kiếm đạo, hay là luyện đan vẽ bùa, năng lực ba trong một như này thì không thể nào có chuyện chậm trễ như vậy được.

Mộc Trọng Hi biết tình trạng linh căn của nàng, sờ cằm, "Nàng có thể đột phá, nhưng mà cần phải có sự trợ giúp, hơn nữa dưới tình trạng đã đè ép lâu như vậy, lại thêm nàng là tam tu thì ta nghĩ chắc không chỉ đột phá một cảnh giới thôi đâu."

"Yêu cầu trợ giúp gì? Chúng ta đi tìm." Minh Huyền bắt chéo chân, cà lơ phất phơ hỏi.

"Lôi kiếp, ngươi có không?" Tiết Dư liếc mắt nhìn hắn, tràn đầy khinh thường.

Động tác lắc lư chân của Minh Huyền chợt khựng lại, "Cái này thì không có."

"Tuy nhiên." Hắn chuyển lời, một tay nắm chặt, đập vào tay còn lại: "Ta không có, nhưng chúng ta có thể ké người khác."

"Nghe nói Diệp Thanh Hàn gần đây đang nỗ lực không phải sao?"

"Đến lúc đó ngươi qua ké một chút thiên lôi của hắn là được nhỉ?"

Minh Huyền nhớ rõ nàng có thể hấp thu thiên lôi, một khi đã như vậy, có người hỗ trợ đỡ thay lôi kiếp thì có cái gì không tốt. Diệp Thanh Hàn chắc chắn còn phải cảm ơn đại ân đại đức của Trường Minh Tông bọn họ nữa kìa.

Ba người trong giờ khắc này liền thống nhất ý kiến.

Thay vì tự nỗ lực thì trông cậy vào Diệp Thanh Hàn cho rồi.

Ba người thống nhất xong ý kiến liền vui vẻ vỗ tay.

Mộc Trọng Hi nhìn thấy tổ hợp ba người sư huynh sư muội nhà mình tỏa ra sự buông thả, liền bất mãn, "Ta cũng muốn vỗ tay."

Minh Huyền lười biếng vươn tay chạm chạm với hắn, "Đi đi đi, mấy ngày nay chúng ta nên quan tâm đến Diệp Thanh Hàn."

Dù sao vào bí cảnh thì tu vi sẽ bị áp chế, cùng lắm thì khi nào thi đấu cá nhân diễn ra, Diệp Thanh Hàn có thể lấy uy áp của Nguyên Anh Kỳ để đè ép nhóm thân truyền một chút.

Không sao hết.

Bọn họ không quan tâm. Who cares

Đoàn đội thắng là được rồi, còn cá nhân thì tùy duyên đi.

Nghe bốn người tính toán, Chu Hành Vân liền trầm mặc, yên lặng che mặt.

Đó giờ chỉ nghe nói qua câu hi vọng con trai mình thành công, còn hiện tại lại lần đầu nghe thấy câu hi vọng Diệp Thanh Hàn thành công.

Diệp Thanh Hàn đang được nhóm Trường Minh Tông đặt hết kì vọng thì vẫn còn đang tu luyện, suốt mấy ngày trời hắn đều ngồi một chỗ hấp thu linh khí, đến khi mở mắt ra thì nhìn thấy sân nhà mình đã bị nhóm người Trường Minh Tông chiếm đóng.

Diệp Thanh Hàn đã nhịn không được mà mở miệng: "Các ngươi bị bệnh sao?"

Một đám lại tập trung hết ở đây nhìn hắn chằm chằm.

Hắn có đột phá được Nguyên Anh hay không, cũng đâu liên quan gì đến Trường Minh Tông bọn họ?

Chẳng lẽ bọn họ còn có thể cùng hắn đột phá sao?

"Không có bệnh, nghe nói ngươi tính toán đột phá Nguyên Anh không phải sao?" Mộc Trọng Hi ngồi xếp bằng với hắn: "Mục đích của Trường Minh Tông chúng ta là muốn làm bạn."

"Cùng nhau giúp ngươi đột phá."

Sau khi Chu Hành Vân tìm được một vị trí thiên thời địa lợi nhân hòa để thắt cổ, liền quay sang hắn gật đầu phụ họa.

Tiết Dư điều khiển linh thảo, "Cần đan dược đúng không? Cung cấp miễn phí, không lấy tiền."

"Ai." Mắt đào hoa của Minh Huyền cong cong, giả bộ thở dài: "Ai biểu chúng ta tốt bụng quá làm gì, chịu thôi, hết cách rồi."

Diệp Thanh Hàn: "..."

Đạo tâm của hắn thiếu chút nữa đã bất ổn.

Sở Hành Chi cũng thấy phiền, mấy người này mỗi ngày đều đến sân bọn họ, mang tiếng tốt là giao lưu cảm tình.

Bọn họ cùng cái tông cách vách này mà có cảm tình cái méo gì.

Hắn ôm kiếm, lạnh lùng dựa vào một bên, trào phúng nói: "Chậc chậc chậc, mấy người các ngươi, không thể bởi vì Diệp Kiều không đột phá được liền đến đây để tra tấn Đại sư huynh nhà ta."

Sở Hành Chi cảm thấy năm tông vẫn có dự kiến trước.

Vì sao vẫn luôn không thu nhận thân truyền dưới thượng phẩm? Do linh căn chịu hạn chế nên muốn đột phá cũng khó, Diệp Kiều đã ở Trúc Cơ lâu như vậy, đây chẳng phải đã chứng minh được điều gì sao? Không có biện pháp đột phá thì lo nghĩ cách đi, mắc gì suốt ngày lại đi tra tấn Vấn Kiếm Tông bọn họ chứ.

Mộc Trọng Hi cũng không thèm ngẩng đầu, "Ngươi không hiểu."

Sao lại nói là không thể đột phá, chỉ là chưa tìm được cơ hội thôi.

Diệp Thanh Hàn hít sâu một hơi, không để ý tới bọn họ, chỉ còn một tháng nữa là bí cảnh mở ra, Chu Hành Vân đã đột phá lên Kim Đan Đỉnh Phong, Diệp Thanh Hàn cũng cùng cảnh giới với hắn, nên trong trận thi đấu cá nhân sắp tới, hắn muốn đột phá lên Nguyên Anh.

Diệp Thanh Hàn muốn đứng đầu bảng kiếm đạo.

Mấy ngày nay Diệp Thanh Hàn mơ hồ chạm đến Nguyên Anh Kỳ, nhu cầu cấp thiết là cần tìm người tới đánh một trận để có thể đột phá, vì thế hắn nhìn về phía Chu Hành Vân, "Đánh một trận không?"

Chu Hành Vân nghĩ tới nghĩ lui, "Nàng." Nói xong liền đẩy Diệp Kiều ra trước mặt.

Diệp Kiều: "..."

Diệp Thanh Hàn híp mắt, nhìn về phía Chu Hành Vân: "Ngươi đang sỉ nhục ta?"

"Không có." Chu Hành Vân bình thản, lãnh đạm nói, "Thiên tài ở Trường Minh Tông chúng ta, một là tiểu sư đệ, hai là nàng."

Diệp Thanh Hàn: "..." Hắn thấy Chu Hành Vân sống chết không chịu, chỉ có thể nhìn sang Diệp Kiều.

Cuối cùng miễn cưỡng: "Được rồi."

Sớm muộn gì cũng gặp, không phải ở bí cảnh thì cũng là ở trận thi đấu cá nhân, nên trước tiên đánh một trận thử xem thực lực một chút cũng được.

Hai người bắt đầu lấy ra huyền kiếm, kiếm khí của Diệp Thanh Hàn bá đạo, còn Diệp Kiều thì tương đối linh hoạt, hai bên cách nhau một cảnh giới nên tình huống chênh lệch rất lớn.

Diệp Thanh Hàn nhíu mày, trong mắt toát ra vài phần lãnh đạm trào phúng, "Học kiếm lâu như vậy rồi, nhưng đây là bản lĩnh của ngươi sao?"

Hắn đã thấy nàng cùng Sở Hành Chi giao thủ với nhau, khả năng học tập thật sự rất nhanh, kiểu như đã gặp qua là không quên được, chỉ cần giây tiếp theo là có thể áp dụng.

Nhưng cái gì cũng có giới hạn.

Khi so chiêu với Diệp Thanh Hàn thì khuyết điểm của nàng đã lộ ra, kiếm thuật chưa thành thạo, bị bức đến bại lui.

Diệp Kiều không để ý tới hắn, như đang suy tư gì đó.

Lúc nàng với Sở Hành Chi đánh nhau đã phát hiện, kiếm pháp của Vấn Kiếm Tông rất mạnh mẽ, kiếm quyết cũng tương tự, khi đó nàng đã nhớ kĩ các chiêu thức của Sở Hành Chi, cũng tự hỏi phá như thế nào.

Sau khi thăm dò được đại khái quán tính với trình tự chiêu thức của Diệp Thanh Hàn, Diệp Kiều liền thay đổi kiếm thức, kiếm pháp của nàng cũng không luẩn quẩn trong một phạm vi, tuy rằng có nhiều sơ hở, nhưng cũng rất đa dạng, trong lúc nhất thời cả hai bên đều không phân rõ thắng bại.

Mấy hiệp qua đi, Diệp Thanh Hàn dần dần ý thức được điểm này.

Mỗi lần hắn bắt được sơ hở của nàng, định vung kiếm qua, thì Diệp Kiều đều có thể dùng góc độ xảo quyệt tránh thoát, trong lúc đó cũng không ngừng điều chỉnh sai lầm, ngay từ đầu còn rất dễ dàng áp chế nàng, nhưng về sau thì dần dần trở nên không thích hợp.

Diệp Kiều này...

Căn bản không giống như đang tỷ thí, mà giống như lấy hắn làm đá mài dao hơn.

Sau khi tự mình so sánh xong, thần sắc Diệp Thanh Hàn dần trở nên lạnh lùng, "Ngươi đang chơi ta?"

"Làm gì có." Diệp Kiều dường như không có việc gì: "Ta rất tôn kính ngươi luôn."

Thật đó.

Nàng có làm gì đâu, chỉ điều chỉnh một số lỗi sai của kiếm pháp thôi mà.

Diệp Thanh Hàn có chút bực bội, đặc biệt khi nhìn thấy Diệp Kiều dưới tình huống bị mình bức lui, còn có thể từ trong đó, chỉnh lại sự thiếu sót về kiếm pháp, cái này làm cho hắn dù có đánh thắng cũng không có bất kì cảm giác thành tựu nào.

Cuối cùng, hắn không cam lòng thu kiếm, "Chờ ngươi đạt đến Kim Đan thì đánh tiếp." Mím môi, lãnh đạm nói: "Đến lúc đó hi vọng ngươi có thể đường đường chính chính cùng ta đánh một trận."

Trong lòng Diệp Kiều nói, bộ vừa rồi nàng không có đường đường chính chính đánh nhau với hắn sao?

Không phân được thắng bại, Diệp Thanh Hàn ổn định lại tâm trạng, dốc lòng tu luyện, lúc hắn tu luyện thật sự không để ý đến chuyện bên ngoài, nên mấy người canh chừng hắn cũng có chút nhàm chán.

Thế là một đám quyết định dứt khoát tụ lại một chỗ ngồi cắn hạt dưa.

Mộc Trọng Hi bội phục: "Định lực của Diệp Thanh Hàn tốt ghê."

"Cho nên hắn có thể thành công." Minh Huyền chọt chọt Chu Hành Vân: "Nhìn người ta mà học hỏi đi."

Chu Hành Vân như cái xác không hồn phụ họa theo: "Thật là lợi hại."

Muốn đột phá Nguyên Anh Kỳ, chỉ cần linh khí đủ nồng đậm, cơ sở vững chắc, mà đối với Diệp Thanh Hàn bây giờ chỉ là vấn đề về thời gian.

Đợi đến ngày thứ bảy, năm người không khác gì kẻ trộm dưa, lúc cảm nhận được hơi thở của việc đột phá, liền đồng loạt đứng bật dậy, "Tới rồi."

Ánh sáng vàng nhạt chợt lóe, bầu trời dần chuyển sang tối đen, sấm sét tập trung lại một chỗ, lúc này Chu Hành Vân mới nhàn nhạt nói: "Đến rồi."

Cuối cùng cũng chờ đến rồi.

Thật không dễ dàng a.

Lôi kiếp của Nguyên Anh Kỳ, nói thật ở Tu Chân Giới đã lâu chưa thấy, nhưng mỗi lần nó xuất hiện đều khiến cho trời đất rung chuyển.

Diệp Thanh Hàn cũng hoàn toàn xứng đáng là một mạch đệ nhất kiếm đạo, mây đen kéo đến rất đáng sợ, hắn mở mắt ra, không chút do dự ngự kiếm bay đến khoảng đất trống, tránh ngộ thương đến người khác.

"Chúng ta cũng đi thôi." Mộc Trọng Hi ném hết hạt dưa trong tay.

"Nhanh nhanh nhanh."

Mấy người bọn họ ngự kiếm đuổi theo sau. Ở bên ngoài đã có rất nhiều tu sĩ vây quanh, nhóm thân truyền cũng đi theo hóng náo nhiệt.

Bọn họ đều là cực phẩm linh căn, đột phá Nguyên Anh Kỳ cũng là chuyện sớm muộn, bởi vậy ai cũng muốn xem lôi kiếp Nguyên Anh Kỳ trông như thế nào.

Kết quả còn chưa kịp vây xem đã bị các trưởng lão chặn ở bên ngoài: "Không được qua đó."

"Tránh cho bị lan đến."

Lôi kiếp của Nguyên Anh Kỳ cũng không phải chơi cho vui, với tình huống này thì trong thời gian ngắn cũng chưa chắc xong.

"Nguyên Anh Kỳ với Kim Đan Kỳ không giống nhau." Hắn khoanh tay, thần sắc ngưng trọng: "Diệp Thanh Hàn chính là thiếu niên một mạch đệ nhất kiếm đạo."

Nếu độ kiếp thất bại, vậy thì chờ bị thiên lôi đánh chết đi. Lôi kiếp cũng không phải chuyện nói giỡn, nguyên bản nhóm thân truyền còn đang nóng lòng muốn thử dần an tĩnh lại, Tư Diệu Ngôn ngửa đầu, nhíu mày: "Nhìn thấy mây đen như này, chắc cũng phải lâu lắm mới xong đi."

"Hơn nữa còn là hai bậc, thật lợi hại." Miểu Miểu ngước mặt, "Những người khác chỉ thăng lên được một cảnh giới thôi."

Vậy mà trong khoảnh thời gian ngắn lại có thể thăng cấp lên Nguyên Anh, chẳng trách được gọi là đệ nhất kiếm đạo.

Tần Hoài nhàn nhạt mở miệng, "Với thiên phú của Diệp Thanh Hàn, một ngày một đêm cũng chưa chắc xong."

Tất cả đề tài thảo luận đều vây quanh Diệp Thanh Hàn, lúc thấy mấy người Trường Minh Tông vội vàng đuổi tới, những người khác cũng chỉ nhìn thoáng qua, không hề để ý.

Diệp Kiều phát hiện có trưởng lão canh giữ nên căn bản không vào được, Chu Hành Vân dứt khoát bắt lấy nàng, sử dụng Đạp Thanh Phong thần không biết quỷ không hay, lặng yên chui vào trong, "Đi."

Lôi kiếp Nguyên Anh Kỳ xuất hiện, người của Vấn Kiếm Tông đã sớm có chuẩn bị, nên hiện tại liền chừa ra một khoảng sân rộng, hai người lặng yên chuồn vào trong, nơi này không ai canh giữ, không chừng cũng nghĩ là không có người nào sẽ đến đây, vì có ai muốn tìm chết đến nỗi lựa ngay thời điểm có người độ kiếp mà chui vào chứ.

Diệp Kiều đi vào, liền thấy được Diệp Thanh Hàn đang ngồi ở trung tâm chờ đợi lôi kiếp, nàng vẫy tay, dường như không có việc gì mà ngồi xuống cạnh hắn, "Huynh đệ tốt, cho ké một chút thiên lôi nha?"

"..."

Diệp Kiều xuất hiện thần không biết quỷ không hay, làm Diệp Thanh Hàn sợ đến mức hô hấp chợt ngưng lại, ngẩng đầu nhìn thấy nàng, mày dần dần nhíu lại, "Diệp Kiều."

"Nếu ngươi không muốn sống nữa, cũng không cần dùng cách này để chết cho nhanh đi?"

Lôi kiếp của Nguyên Anh Kỳ, phạm vi trăm dặm không một ngọn cỏ cũng không phải nói quá.

Diệp Kiều: "Hỏi một chút, lôi kiếp của Nguyên Anh Kỳ, ngươi vượt qua nổi không?"

Diệp Thanh Hàn: "Khó nói."

Các trưởng lão biết hắn muốn độ kiếp, liền đưa cho hắn một vài pháp khí thượng phẩm thậm chí là cực phẩm, nhưng cũng không chặn được bao nhiêu, còn lại vẫn phải dựa vào bản thân.

"Ngươi còn không đi ra?" Hắn thấy bộ dáng của nàng như muốn định cư tại đây, sự lãnh đạm từ trước đến giờ đã bắt đầu rạn nứt.

"Không đi."

Trưởng lão Bích Thủy Tông thần thức nhạy bén, xoa xoa giữa mày, "Trang phục màu đỏ, hình như là Diệp Kiều."

Diệp Kiều? Không phải cũng là thiên tài tam tu sao!

Có trưởng lão sắc mặt thay đổi: "Vậy mau kêu nàng đi ra." Không ra thì chờ bị đánh chết sao?

Không còn kịp rồi.

Trong lúc nói chuyện, thiên lôi đã đánh xuống.