Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 129: Lôi kiếp đánh bí cảnh




Vân Thước nhẹ nhàng cười một tiếng, "Ta là Kim Đan Kỳ. Còn ngươi chỉ là một Trúc Cơ, cái này đối với ngươi không công bằng."

Nàng vừa rồi cố ý dùng kiếm quyết đánh Diệp Kiều, mỗi lần đều như mèo vờn chuột, để Diệp Kiều chạy trốn một chút, rồi lại tặng nàng một nhát kiếm, phương thức này làm cho Vân Thước sảng khoái cực kì.

Nhưng Diệp Kiều này không biết như thế nào, mà bị ép đến mức chật vật như vậy, vẫn còn có thể cười.

Diệp Kiều vuốt ngực, cảm nhận được đan điền đang xao động, nhẹ nhàng thở ra, "Ngươi nói đúng.". Nàng bình tĩnh gật đầu.

"Trúc Cơ đối đầu với Kim Đan, xác thật không công bằng."

Quần áo Diệp Kiều bị cắt rách một vài chỗ, ngay cánh tay cũng xuất hiện vết thương, nàng dùng tay còn lại lau đi vết máu, sau đó hơi mỉm cười.

Để nàng ta thấy được cái gì gọi là đột phá ngay tại chỗ.

Kim Đan đối đầu với Kim Đan, cái này, đã đủ công bằng chưa?

Sau khi đột phá lên Kim Đan Kỳ, những mệt mỏi trước đó đều hóa thành hư không, Diệp Kiều sử dụng Đạp Thanh Phong biến mất tại chỗ, sau đó dùng Đoạt Duẩn tấn công phía sau ót Vân Thước, "Trúc Cơ không được, vậy Kim Đan thì sao?"

Diệp Kiều vẫn không tính toán đột phá bên trong bí cảnh, thời gian kéo dài của lôi kiếp chính là một vấn đề, với lại trong đây có quá nhiều thân truyền, sẽ không tránh khỏi việc bị liên lụy.

Hiện tại nàng lại không nghĩ như vậy.

Khi hơi thở đột phá truyền ra một khắc, không khí bên trong bí cảnh đột nhiên an tĩnh lại, cũng không có ai để ý đến một đạo chúc phúc vàng nhạt rơi xuống cùng lúc rồi nhanh chóng biến mất, đan điền Diệp Kiều trở nên ấm áp, cảm giác khó chịu khi bị bí cảnh áp chế trước đó cũng không còn.

Vân Thước nhanh chóng sử dụng Kim Cương Phù, vội vàng kéo dãn khoảng cách, không thể tin được, "Ngươi..."

Sao trong thời gian ngắn lại có thể phá tận ba cảnh giới như vậy.

Nàng cắn môi, thất thanh: "Không phải ngươi là trung phẩm linh căn sao?!"

Diệp Kiều cười lạnh, "Ai nói với ngươi, ta là trung phẩm?" Nàng trở tay chính là hướng đến mặt Vân Thước mà đánh, Kim Đan đúng là tuyệt vời, so với Trúc Cơ thì không chỉ tốc độ nhanh hơn, mà đám tu sĩ Kim Đan kia lúc trước nàng không thể bắt kịp bóng dáng, bây giờ cũng đã có thể thấy được rõ ràng.

Vân Thước vội vàng lui về sau cản lại nắm đấm của Diệp Kiều.

Vốn dĩ Đạp Thanh Phong đã nhanh rồi, sau khi đột phá lên Kim Đan thì tốc độ càng nhanh hơn gấp đôi, Vân Thước chỉ có thể bị động phòng thủ, nàng đột phá sớm hơn Diệp Kiều, nhưng phần cơ sở lại bất ổn, cho dù có cao hơn một cảnh giới với nhận được truyền thừa đi chăng nữa, thì so với Diệp Kiều đã học kiếm cả năm trời vẫn kém hơn nhiều.

"Ngươi đúng là dạng thấy người ta gặp khó khăn mà lợi dụng." Thấy Diệp Kiều xuất chiêu như muốn lấy mạng của mình, Vân Thước vội vàng mở miệng.

"Ta thừa dịp bà nội ngươi gặp khó khăn đó." Diệp Kiều cười lạnh, lại lần nữa thay đổi chiêu thức Thanh Phong Quyết, chiêu thức đầu mở ra, càn quét một diện tích rộng lớn, Vân Thước chật vật né tránh, Diệp Kiều theo sát một bên dùng chân đạp lên vai nàng ta.

Vân Thước ăn đau có chút lảo đảo, còn chưa kịp đứng vững, thì đã bị chân còn lại của Diệp Kiều đạp thêm một cái, cuối cùng, chiêu thức thứ nhất của Thanh Phong Quyết hung hăng đánh vào sống lưng nàng ta.

Vân Thước hét lên một tiếng, sức lực Diệp Kiều quá lớn, khiến lục phủ ngũ tạng của nàng ta đau đớn vô cùng, Vân Thước nằm trên mặt đất ho khan nửa ngày, cổ họng dâng lên vị máu tươi, trên gương mặt xinh đẹp trước giờ đã có chút vặn vẹo: "Diệp Kiều!!"

"Cha ngươi đây." Diệp Kiều lên tiếng, ném ra Bạo Tạc Phù.

Tài nguyên của Vân Thước cũng không ít, Vân Ngân đã âm thầm đưa cho nàng rất nhiều thứ tốt, nhưng không thể chống đỡ nổi một đống bùa chú của Diệp Kiều ném tới liên tiếp như vậy, nàng khởi động một lớp phòng hộ trong suốt, hét lên một tiếng: "A a a!! Diệp Kiều!"

"A cái méo gì mà a." Diệp Kiều mặt không đổi sắc vẫn tiếp tục, ném ra một số lượng bom không nhỏ.

Nàng ta kêu một tiếng, Diệp Kiều liền đập một cái.

Hiệu quả của bom so với Bạo Tạc Phù còn tốt hơn, thứ đồ chơi này gây sát thương vật lí, vài cái Phòng Ngự Phù đã bị nổ ra lỗ thủng, Diệp Kiều lúc này mới thu tay lại, bắt đầu dùng kiếm đâm Vân Thước.

Diệp Kiều vung lên một kiếm, trên tay Vân Thước cũng thêm một vết thương, máu chảy đầm đìa, đau là một, nhục là mười.

Hai Kiếm Phù song tu, cùng là Kim Đan Kỳ, thậm chí cảnh giới của Vân Thước còn cao một bậc, ngay từ đầu Vân Thước còn có thể dựa vào lợi thế về cảnh giới, nhưng về sau liền trực tiếp bị nghiền ép đến thảm thương.

"Trời ạ!"

"Ta biết Diệp Kiều không đơn giản mà."

Phá một vèo tận ba cảnh, không thấy Diệp Thanh Hàn chỉ mới phá được có hai cảnh thôi sao?

"Nhưng vấn đề là, nàng muốn đột phá bên trong bí cảnh ư?"

Điên rồi đi, đây chính là bí cảnh đó.

Sở Hành Chi quan sát trận chiến xong liền theo bản năng ôm ngực, lẩm bẩm: "Quả nhiên ta vẫn còn trẻ người non dạ quá."

Mỗi người đều ẩn giấu một tay đúng không?

Một đứa tam tu, một đứa song tu.

Một đứa tự xưng là trung phẩm linh căn thường thường, một đứa khác...Một đứa khác thì cấp bậc linh căn lại rất cao.

"Ha. Thì ra chỉ có một mình tên ngốc Sở Hành Chi này tin nàng là trung phẩm?"

"Dù sao từ khi Đại hội thi đấu bắt đầu, ta vẫn luôn không tin. Tam tu nếu không có thần thức cường đại để chống đỡ thì sẽ sớm biến thành một đứa ngốc. Diệp Kiều còn có thể vượt qua nghịch cảnh như vậy để lớn lên hay sao?

"Trước đó ta đoán cao lắm là thượng phẩm, nhưng nhìn thấy lôi kiếp như này, thì giống cực phẩm hơn."

"Vậy nhóm thân truyền lần này đều là cực phẩm linh căn rồi."

Nói thật ra, đã lâu lắm rồi ở Tu Chân Giới không xuất hiện nhiều thiên tài đến vậy.

Trước kia cực phẩm linh căn có muốn gom cũng không đủ, năm nay tất cả đều là cực phẩm.

"Lại nói tiếp đến tiểu đồ đệ này của ngươi, trước đó đã hai phá hai cảnh, hiện tại liền phá ba cảnh, vậy nàng đã tìm được đạo của mình rồi sao?"

Trưởng lão Vấn Kiếm Tông suy đoán, "Ta nghĩ là Tiêu Dao Đạo."

Cái này là phù hợp với tính cách không đứng đắn của Diệp Kiều nhất.

"Phạn Phạn cảm thấy nàng là gì?" Bích Thủy Tông hỏi.

"Đừng hỏi." Tần Phạn Phạn không thèm ngẩng đầu lên, "Có hỏi cũng không biết." Hắn hoang mang, không biết vì sao con nhóc này lại đột phá.

Thân truyền lần này đều quá khó để dẫn dắt, một đứa so với một đứa chỉ có hơn chứ không kém, làm cho hắn cảm nhận được mình là một người cha già vô dụng.

"Nhưng không nhất định là Tiêu Dao Đạo, đứa nhỏ này có vẻ còn hơn như vậy, các ngươi cũng thấy đó." Theo như quan sát của Tần Phạn Phạn, hắn cảm thấy Diệp Kiều có ý nghĩ của bản thân, "Đợi khi nào quay về tông thì ta sẽ hỏi nàng."

Diệp Kiều đột phá ngay tại chỗ, tốc độ nhanh đến mức làm người ta phản ứng không kịp, cùng lúc với hơi thở phá cảnh, mây đen trên bầu trời giống như cảm nhận được gì đó, liền nhanh chóng bay về một hướng tụ lại.

"Trời má."

"Nàng muốn độ kiếp bên trong bí cảnh? Điên rồi đi."

"Xem ra mây đen chuẩn bị sấm sét đã lâu."

Bên trong bí cảnh không thấy rõ cảnh tượng, nhưng bên ngoài thì rõ ràng, chỉ cần bọn họ ngẩng đầu là có thể lập tức nhìn thấy mây đen cuồn cuộn, lúc này cách với thời gian nàng đột phá có bao lâu đâu?

"Má nó. Đây là kiểu mây đen quỷ quái gì vậy?"

Cảm giác ngột ngạt, dọa người y chang Diệp Thanh Hàn lần trước.

"Lần trước đã thấy đáng sợ rồi." Trưởng lão Bích Thủy Tông vuốt cằm: "Lần này cũng vậy."

"Tuy nhiên cũng không quan trọng." Vì đây chỉ mới là Kim Đan, vẫn còn kém xa Nguyên Anh.

Mấy trưởng lão vẫn còn rất bình tĩnh, chỉ có Trường Minh Tông là bất ổn, sắc mặt Triệu trưởng lão y chang như bảng màu, hết xanh rồi chuyển sang hồng, lại đến đỏ và cuối cùng là trắng.

"Hiện tại thông báo cho mấy đứa nhóc bên trong bí cảnh mau ra khỏi đó. Tất cả! Nhanh lên!"

Phản ứng của hắn quá lớn, tông chủ Vấn Kiếm Tông ngẩn người, "Vậy Diệp Kiều?"

"Nàng không ra được, để nàng ngốc ở trong đó luôn đi." Bí cảnh không cho nàng đi.

Hơn nữa thấy lôi kiếp mang theo trạng thái mưa gió ồ ạt sắp kéo đến, nói không chừng là sắp có người gặp chuyện rồi đi.

"Các ngươi đi thông báo, ngoại trừ Diệp Kiều, thì tất cả đệ tử phải bóp nát thẻ thân phận đi ra, đây là mệnh lệnh." Triệu trưởng lão thật ra rất kích động, đúng là không dễ dàng mà.

Cuối cùng cũng đột phá.

Hắn thật sự không lo lắng về Diệp Kiều, chỉ cần mấy đệ tử bên trong không bị liên lụy là tốt rồi.

Loại tình huống như này có gấp gáp cũng vô dụng.

Không thấy ngay cả Tần Phạn Phạn cũng không vội sao?

Mấy trưởng lão khác hai mặt nhìn nhau, không rõ tại sao Trường Minh Tông lại phản ứng như vậy.

************

Thời điểm nhận được mệnh lệnh của các trưởng lão, tất cả mọi người đều ngây ngốc, bóp nát thẻ thân phận?

Xảy ra chuyện gì nữa rồi sao?

"Ma tộc lại tấn công Tu Chân Giới?"

Không đến mức đó đi.

"Không." Minh Huyền biết rõ nội tình, hắn nói: "Nghe ca khuyên một câu, chạy nhanh đi. Đừng ra vẻ nữa."

Diệp Kiều thừa dịp thiên lôi chưa đánh xuống, nhìn một đám chuẩn bị đi ra ngoài, liền có chút tịch mịch, vẫy tay: "Hey hey hey, có huynh đệ nào muốn ở lại với ta không?"

Bốn sư huynh của nàng đồng thời lui về phía sau, đồng thanh: "Ngươi bảo trọng."

Diệp Kiều chậc một tiếng, "Là huynh đệ nên tận hưởng chung với nhau chứ!"

Minh Huyền thổn thức: "Làm huynh đệ của ngươi thì mức độ nguy hiểm cũng rất cao."

Sở Hành Chi xùy một tiếng: "Đồ nhát gan."

Những người khác cũng không cần thiết phải tranh giành mấy thứ tự này nữa, trên cơ bản, sau ngày thứ tư thì kết cục đã định.

Nhưng ——

"Chỉ là lôi kiếp của Kim Đan Kỳ thôi mà. Ngươi sợ gì chứ?"

Này có gì đâu mà chạy.

Chúc Ưu ít nhiều đã đoán được gì đó, quyết đoán giữ chặt Sở Hành Chi: "Đi thôi Nhị sư huynh."

"Toàn bộ Vấn Kiếm Tông bóp nát thẻ thân phận. Nhanh lên." Nàng lên tiếng chỉ huy, không có Diệp Thanh Hàn ở đây nên người dẫn đội liền trở thành Chúc Ưu, thấy tiểu sư muội nói vậy, mấy thân truyền còn lại liền nhún vai, bóp nát thẻ thân phận rời đi.

Tiết Dư: "Bảo trọng." Những lời này là dành cho bí cảnh.

"Rút quân." Minh Huyền nói: "Chạy nhanh lên."

Trong nháy mắt nhóm thân truyền liền như bầy chim bay tứ tán, bí cảnh rộng lớn chỉ còn là Diệp Kiều.

Nàng ngửa đầu nhìn trời, cảm nhận được sâu sắc thế nào là nhân sinh tịch mịch như tuyết của một cao thủ.

Thừa dịp thiên lôi còn chưa đánh xuống, Diệp Kiều liền xách cổ KFC, "Á nè nè, chúng ta đi tìm ảo cảnh chơi đi."

Vừa hay nàng có chuyện muốn hỏi ảo cảnh kia một chút.

Nhóm thân truyền đi rồi, Diệp Kiều là người tồn tại duy nhất ở đây, nàng mang theo bộ dáng không nhận người thân mà bước đi sâu vào bên trong bí cảnh.

"??? Nàng không chuẩn bị gì sao? Đây chính là lôi kiếp."

"Kim Đan Kỳ thì cần chuẩn bì gì chứ."

"Nhưng nhìn lôi kiếp này của nàng, không giống với Kim Đan Kỳ bình thường a."

Rất đáng sợ, mây đen dày đặc tựa như chỉ một chút nữa rơi xuống không phải là lôi kiếp, mà là chuyển kiếp.

Diệp Kiều cũng không biết bên ngoài mây đen như thế nào, nàng thành kính đi vào sâu bên trong, "Ảo cảnh ảo cảnh. Ta có chuyện muốn cầu nguyện với ngươi."

Diệp Kiều một thân trang phục thân truyền màu đỏ, an tĩnh ngửa đầu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc: "Ngươi đâu rồi?"

Ảo cảnh đang yên lặng bỗng dưng cảm nhận được có người bước vào, liền giật mình nhảy dựng.

Xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử.

Ha.

Để nó xem là đứa thân truyền xui xẻo nào chủ động đưa đến cửa, ha ha.

Nó kích động xông ra ngoài, đem người kéo vào bên trong.

Vừa hiện thân, liền thấy được gương mặt không thể nào quen thuộc hơn.

Ảo cảnh: "..." Nó hấp hối bật dậy, thì ra kẻ xui xẻo lại là mình.

Nó theo bản năng muốn chạy, Diệp Kiều liền vươn tay bắt lấy: "Đừng đi, hỏi ngươi một chút chuyện."

Nàng thành khẩn hỏi: "Bí cảnh có ý thức đúng không?"

Ngay cả ảo cảnh cũng có ý thức thì sao bí cảnh lại không?

Nó không trả lời.

Diệp Kiều thấy thế liền không có mục tiêu mà khống chế thức hải, cho nó hóa thân thành Thủ lĩnh thẻ bài Sakura, không ngừng biến hóa, ảo cảnh chính là theo chấp niệm của đối phương mà thay đổi.

Diệp Kiều tùy ý cắt ghép chấp niệm, làm nó vặn vẹo trong chớp mắt, chỉ có thể bị ép buộc mở miệng, "Đúng vậy."

Diệp Kiều: "Bản thể của bí cảnh ở đâu?"

Nó tức giận: "Sao mà ta biết."

Diệp Kiều thay đổi cách hỏi khác: "Vậy nó đang muốn làm gì?"

Vẫn luôn nhắm vào nàng, chắc phải có lí do gì chứ?

Ảo cảnh rầu rĩ không vui: "Nó muốn giải quyết ngươi. Bây giờ đã chuẩn bị một cái thú triều Nguyên Anh Kỳ, cái gì ta biết ta đều nói hết rồi, đừng có tìm ta nữa được không?"

Diệp Kiều: "Ồ quao ~"

Nàng bị nhắm vào đã quen rồi, Diệp Kiều nhìn sắc trời, hướng tới nơi không người, nói: "Hey? Ngươi thật sự không thả ta ra ngoài sao?"

"Ta thật sự có thể, làm nổ bay cái bí cảnh này của ngươi đó."

Nghe được âm thanh la lối kiêu ngạo của Diệp Kiều, bí cảnh khinh thường nhìn.

Nó đã chuẩn bị xong thú triều Nguyên Anh Kỳ rồi, chờ một chút nữa sẽ giải quyết cái con nhỏ đáng ghét này.

Thả nàng đi ra ngoài? Sao có thể.

Thấy không ai đáp lại, Diệp Kiều nhẹ nhàng chậc một tiếng, bước ra bên ngoài, "Đây là do ngươi ép ta."

Sau khi nàng đã làm sụp bí cảnh ở trận thứ hai.

Thật sự không muốn làm sụp thêm một cái nữa, nhưng ai biểu nó nhất định phải nhốt nàng.

"Hey hey hey." Diệp Kiều lười biếng nhếch môi, lấy ra lưu ảnh thạch, quay thẳng vào mặt mình, vẫy tay, "Cả nhà mình ở bên ngoài bí cảnh ơiii, mong các ngươi hãy đem toàn bộ ánh mắt nhìn về phía ta nhá."

Mọi người bên ngoài: "......"

Lại làm gì nữa rồi?

Diệp Kiều này lại muốn làm chuyện xấu gì nữa đây?

"Nàng muốn nói gì với chúng ta sao?" Tần Phạn Phạn cho rằng trận thứ năm, Diệp Kiều sẽ im hơi lặng tiếng, kết quả lại không nghĩ tới.

Diệp Kiều vẫn là Diệp Kiều.

Không có một chút thay đổi nào.

Nhóm thân truyền bị loại cũng vây quanh xem nàng, Chúc Ưu không nhịn được nói, "Nàng đúng là lợi hại quá đi."

Dưới tình huống nào rồi.

Người này sao có thể xem như không có việc gì mà đi chào hỏi mọi người a?

Mà hiện giờ giữa sân chỉ còn lại một mình Diệp Kiều.

Nàng trưng ra bộ dáng độc lãnh phong tao, nhịp chân, hất cằm, tư thế kiêu ngạo cực kì, giống như nhìn thấy được phản ứng của mọi người bên ngoài, khẽ cười: "Đúng đúng đúng, chính là như vậy."

"Tới đây tới đây, hôm nay ta sẽ biểu diễn cho cả nhà xem một cảnh tượng ngàn năm có một, chính là lôi kiếp đánh bí cảnh. Hỡi những người anh em, tiếng hò hét chói tai đâu rồiiii? Tiếng vỗ tay đâu rồiiii?"

Vấn đề là người bên ngoài cũng phối hợp theo, tất cả đều sôi nổi vỗ tay cho nàng, hô to khẩu hiệu.

"..." Tần Phạn Phạn lúc quay đầu liền nhìn thấy bốn tông chủ khác đã dùng ánh mắt một lời khó nói hết để nhìn mình.

Giống như đang trách hắn rốt cuộc đã dạy ra loại đệ tử gì vậy.

Tần Phạn Phạn tức giận: "Nhìn ta làm gì? Lo vỗ tay đi!"