Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 134: Ngươi có ý kiến gì à?




Thấy thái độ như muốn tránh còn không kịp của Diệp Kiều. Mộc Trọng Hi sờ chóp mũi, chọc nàng: "Lúc trước ta đã nói rồi, đừng có lấy tên khó nghe như vậy mà."

Đoạn Trần, Triều Tịch, Bất Kiến Quân.

Trưởng lão phụ trách điền thông tin ngẩng đầu xem xét bọn họ, sau đó nhỏ giọng nói với người bên cạnh, "Trường Minh Tông có nhiều linh kiếm ha."

Ngay cả năm đứa đệ tử thân truyền của Vấn Kiếm Tông còn chưa có kiếm bản mệnh của mình.

Hắn gật đầu, cười, "Thanh "kiếm" trong tay đứa nhỏ Diệp Kiều kia nhìn kĩ cũng không vô dụng." Tuy bộ dạng của nó rất kì lạ, nhưng đợi đến lúc thi đấu, chỉ cần nàng lấy nó ra, không cần làm gì hết thì cũng đem lại cảm giác vũ nhục đối thủ rồi.

Không giống kiếm, mà lại giống một loại linh khí hàng hiếm hơn.

Sau khi thi đấu đoàn đội kết thúc, nhóm người cũng đồng loạt quay về tông môn của mình để chuẩn bị một chút, đợi vài ngày nữa sẽ đến nơi tổ chức trận đấu.

Năm người sau khi giành được hạng nhất, lúc trở về tông đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình mà trước nay chưa từng có, mỗi người đều bị vây quanh, đặc biệt là Diệp Kiều, nam nữ có đủ, kích động tóm lấy nàng để hỏi về chuyện thi đấu.

"Trước đó ta toàn xem trên lưu ảnh thạch, Diệp Kiều ngầu chết mất!"

"Diệp Kiều ngươi, nhây quá chừng."

"Đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy bộ dạng của bí cảnh đó."

"Làm sao ngươi sử dụng được linh cung kia vậy? Lúc ấy ta xem mà kích động đến nỗi đã đánh người kế bên mấy cái."

"Dùng nồi to để luyện đan được sap? Chúng ta có thể thử được không?"

Nhìn thấy Diệp Kiều bị một đám người vây kín, sau đó vểnh tai, rồi vỗ tay, nhưng miệng thì lại nói "Ngại quá, ngại quá", Đoàn Dự liền vươn tay tóm lấy Diệp Kiều, gõ đầu nàng, "Bớt bớt đi."

"Trưởng lão à, ngài đánh nhẹ thôi! Đây là đầu của thiên tài đó."

Đoàn trưởng lão trừng mắt, "Thiên tài cũng bị đánh thôi, đám nhóc các ngươi đi tu luyện cho ta."

"..."

Thấy Diệp Kiều bị xách đi, Minh Huyền liền vẫy tay với nàng, rất hào hứng khi thấy người gặp nạn: "Đi vui vẻ nha."

Đoàn Dự thật ra không định đánh Diệp Kiều, hắn vỗ vai nàng, "Mấy ngày nữa sẽ đến địa bàn của tám đại gia tộc, ngươi thật thà một chút cho ta."

"Còn nữa, đến lúc thi đấu diễn ra phải chú ý đến đến kì ngộ của mình. Ngươi có cái gì thì dùng cái đó."

"Cố gắng giành lấy một trong mười vị trí đầu. Nếu như vào Kiếm Quật không có linh kiếm nào chọn ngươi, thì cũng không sao, linh khí ở Vấn Kiếm Tông rất nhiều."

Hắn nói: "Nhóc quỷ kia của ngươi, kêu nó ra đây cho ta xem."

Diệp Kiều vươn tay đem Tiểu Tê kéo ra.

Hai mắt đứa nhỏ tròn xoe nhìn Đoàn Dự vài giây, sau đó liền trốn sau lưng Diệp Kiều, có chút ngại ngùng.

"Thúc thúc, muốn chơi với ta ư?" Tiểu Tê hơi nghiêng đầu mang chất giọng trẻ con, nhưng lại tản ra vài phần sát khí quỷ dị.

Đoàn Dự đánh giá: "Đứa nhỏ này, tính tình không tốt."

Diệp Kiều nở nụ cười: "Hey, đừng chơi với nó là được rồi." Năng lực bắt chước của Tiểu Tê rất mạnh, trước đó nàng đã lừa dối nó chơi trò chơi, nên sau đó nó liền có đam mê mới, thường xuyên thích kéo người khác vào lĩnh vực rồi rủ người ta chơi với mình.

Đoàn Dự cười nhẹ: "Cũng được. Thi đấu cho tốt, đừng gây chuyện, nghe chưa."

Diệp Kiều nhắc lại: "Nếu ta nói, thật ra ta vẫn luôn là một người thành thật, thì ngài tin không?"

Đoạn Dự cười hai tiếng. Tuy rằng không nói thẳng, nhưng ánh mắt đã quá rõ ràng, hắn tin cái nịt.

Hắn có dự cảm, lần thi đấu này nhất định cũng sẽ náo nhiệt.

Đoàn Dự nói xong, Tạ Sơ Tuyết liền nghênh ngang xông vào, hắn duỗi người, kéo dài giọng: "Nè nè nè, nói xong chưa? Mượn đồ đệ của ngươi dùng một chút. Ta muốn nói chuyện với Tiểu Kiều."

Nói xong hắn liền vô cùng lo lắng đem Diệp Kiều mang đi.

Diệp Kiều: "..."

Không phải chứ, chuyện gì vậy trời? Nàng mới quay về tông có một ngày, mà sao ai cũng đến tìm nàng hết vậy?

Sao không đi tìm bọn Minh Huyền kìa?

Tạ Sơ Tuyết tìm nàng xác thật có chuyện, trận thi đấu thứ năm hắn đã xem qua, không thể không nói, rất bại hoại, cũng phải công nhận nàng chính là người đầu tiên dùng lôi kiếp để đánh bí cảnh.

Nhưng điều này không phải trọng điểm, hắn kéo Diệp Kiều nhanh chóng đến Tàng Thư Các, sau đó gõ cửa, la lớn:

"Mở cửa mở cửa, Ngọc quản sự, ta biết ngươi ở trong đó, đừng có trốn không chịu ra! Mau cho chúng ta vào."

Ngọc quản sự: "..."

Hắn đành bước ra mở cửa Tàng Thư Các, nhìn về phía Diệp Kiều, tâm trạng có chút phức tạp, hắn vẫn còn nhớ rất rõ kí ức một năm về trước, con nhóc này với Minh Huyền đã làm ra một hành động chấn động lòng người, nhưng không ngờ chỉ qua nửa năm, lại giúp Trường Minh Tông giành được hạng nhất.

Khi đó nàng còn tức giận bất bình nói cái gì mà, cuộc đời này hận nhất chó thiên phú.

Chậc chậc chậc.

Tạ Sơ Tuyết cũng không dài dòng với hắn, bắt đầu cúi xuống nghiên cứu Đoạt Duẩn đang treo bên hông Diệp Kiều, "Kim Đan?"

Diệp Kiều không hiểu tiểu sư thúc muốn làm cái gì, nàng gật đầu, Tạ Sơ Tuyết hơi rũ mắt, thu lại thần sắc, "Trước khi trận thứ năm diễn ra, vào thời điểm ngươi kết đan, ta đã phát hiện một đồ vật rất thú vị."

"Kiếm này của ngươi..." Hắn dừng một chút, "Có vẻ kì lạ."

Tạ Sơ Tuyết là một Phù tu, yêu cầu phải đi tìm vị trí bày trận ở khắp nơi, nên năng lực quan sát rất mạnh, Đoạt Duẩn này của Diệp Kiều, sau khi nàng thăng cấp, thì hình dạng của nó cũng âm thầm thay đổi.

Tuy rằng chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng đã đủ để Tạ Sơ Tuyết xác định, cái món đồ chơi này của nàng chính là một linh khí.

Hắn nhìn lướt qua, từ trên kệ sách lấy ra một quyển sách cổ.

Diệp Kiều liếc mắt nhìn hắn.

Tạ Sơ Tuyết là một người vào thời khắc mấu chốt rất đáng tin cậy, nhưng vào lúc rảnh rỗi thì có chút lố lăng.

Nàng thấy vậy cũng cùng Tạ Sơ Tuyết đọc sách.

"Nó thuộc phạm vi kiếm, nhưng lại không phải hoàn toàn là kiếm."

Lúc ấy vào lần đầu tiên nhìn thấy nó thì Tạ Sơ Tuyết đã cảm thấy đây là kiếm, nhưng có lẽ là do bị ảnh hưởng từ chủ nhân trước đó của nó. Nên nếu nó là linh khí, thì hình dạng chắc chắn không chỉ là một thanh kiếm như này.

Diệp Kiều cũng phát hiện nó thay đổi, sau khi nàng kết đan, bộ dáng đặc thù của nó càng thêm rõ ràng, khi cầm trong tay, có thể cảm nhận được pháp ấn được khắc trên đó, kết hợp với một màu đen thuần, đem lại cảm giác vừa thần bí vừa cổ xưa.

"Lúc đó ngươi cảm thấy nó là thứ gì?"

Diệp Kiều: "Cây gậy."

Nàng chỉ cảm thấy đây là một cây gậy.

Tạ Sơ Tuyết: "Nhưng vào lần đầu tiên ta thấy nó, thì nó đã tản ra khí tức của một linh kiếm."

Lúc hắn thấy nó chỉ nghĩ nó là một thanh kiếm với hình dạng kì lạ.

"Hiện tại hình dạng với khí tức của nó, lại giống như một pháp trượng." Tạ Sơ Tuyết gõ nhẹ đầu Diệp Kiều, nhắc nhở: "Ngươi thử truyền thần thức vào bên trong, để xem nó có thể biến hóa hình dạng hay không."

Diệp Kiều ôm đầu, "Nhưng nếu đây là linh khí, thì tại sao yêu thú lại mê nó đắm đuối?"

Cực kì giống với cỏ bạc hà dành cho mèo.

Cứ điên cuồng mà bám theo.

Tạ Sơ Tuyết chống cằm bày ra bộ dáng trầm tư: "Chắc nó không chỉ có thể biến thành một dạng nào đó thôi đâu, nhất định bên trong đây có thứ gì đó giúp nó làm được như vậy, hay là chúng ta cắt nó ra nghiên cứu đi?"

Sau khi hắn nói xong, Đoạt Duẩn trong tay Diệp Kiều cũng nhẹ nhàng nhúc nhích, nếu không phải do nó vẫn chưa thể hóa hình, thì bây giờ nó đã cao chạy xa bay rồi.

Diệp Kiều cắt ngang ý tưởng điên khùng này của hắn, sau đó nghe lời mà truyền thần thức vào Đoạt Duẩn, theo lí thuyết thì thần thức của nàng rất mạnh, nhưng lúc này lại có cảm giác không được khỏe cho lắm.

Nàng thử tưởng tượng nó thành một thanh kiếm.

"Khí tức đã thay đổi." Mắt Tạ Sơ Tuyết hơi trợn to, thật là thần kì quá điiii.

"Thử xem nó có thể biến thành hai thanh kiếm không?"

Diệp Kiều liền tiếp tục thử, dùng thần thức truyền vào Bất Kiến Quân, sau khi nàng lên được Kim Đan thì thần thức cũng đã cường đại hơn gấp đôi, nhìn cây gậy trong tay không hề nhúc nhích, nhưng lại từ từ biến thành hai đoạn, hình dạng xuất hiện sự chênh lệch rất nhỏ, so với gậy thì nó càng giống kiếm hơn.

"Mấy dạng khác thì sao? Ví dụ như cung tiễn, lưỡi hái này nọ,...?"

Diệp Kiều lại thử, thì phát hiện không được.

"Đợi khi nào ngươi lên Nguyên Anh thì thử lại xem sao." Hắn có chút tiếc nuối, xem ra linh khí này chỉ có thể thay đổi hình dạng trong phạm vi kiếm mà thôi.

Loại linh khí này nếu rơi vào tay người khác thì cũng vô dụng, muốn sử dụng chuyên về một thứ đã rất khó rồi, chứ đừng nói đến muốn sử dụng những dạng khác, nhưng khi vào tay Diệp Kiều thì lại khác, nàng có thể học rất nhiều, nên sẽ không có hạn chế, phải công nhận Đoạt Duẩn sinh ra là dành cho nàng.

"Nói như vậy, thì ta cảm thấy cũng không cần dùng kiếm làm gì." Tạ Sơ Tuyết lẩm bẩm một tiếng.

Trên đường Diệp Kiều quay về phòng vẫn còn cân nhắc, trong lúc thi đấu nên đồng thời thay đổi kiếm chiêu cùng hình dạng của vũ khí như thế nào.

Không hề nghi ngờ, đây chính là khảo nghiệm thần thức cùng tốc độ phản ứng của hai bên.

************

Trong địa bàn của tám đại gia tộc lại có một quy định từ thời xa lắc xa lơ, đó chính là tu sĩ không được ngự kiếm, do đó năm tông liền chuẩn bị ngồi phi thuyền bay đến nơi thi đấu.

Đủ loại kiểu dáng tông phục, tụ tập ở bên nhau như một bảng màu cơ bản xanh đỏ tím vàng, nói thẳng ra, thì có chút lòe loẹt.

"Chúng ta qua đứng kế Vấn Kiếm Tông đi." Chu Hành Vân từ chối đứng chung với tất cả tông phục lòe loẹt xanh, vàng.

Tiết Dư đồng ý: "Đỏ với xanh, quá cay mắt."

"Hey hey hey." Diệp Kiều vẫy tay chào hỏi mọi người ở bốn tông còn lại.

Nguyệt Thanh Tông cùng Thành Phong Tông không biết đang nói chuyện gì, mà tụ lại với nhau.

Một xanh một vàng.

Trường hợp này, làm Diệp Kiều nhếch môi.

"Ta cảm thấy, hai tông này khi đứng chung với nhau." Diệp Kiều nhìn hai nhóm xanh vàng đang đứng chung một chỗ liền chân thành nói: "Như một cái bánh, nhìn rất đói bụng."

Bởi vậy hai màu sắc này như là dành cho nhau.

Những người khác liếc nàng một cái, nghe không hiểu Diệp Kiều đang nói nhảm chuyện gì.

Thật sự không thể hiểu được.

Mộc Trọng Hi tùy tiện đi qua chỗ của Vấn Kiếm Tông, khiêu khích Sở Hành Chi, hắn cười hì hì, "Coi chừng không vào được mười vị trí đầu thì quê lắm nha."

Sở Hành Chi cười lạnh: "Những lời này phải tặng cho ngươi với Diệp Kiều, nhớ coi chừng đó."

Diệp ngồi không cũng dính đạn Kiều có chút khó chịu, "Ngươi có ý kiến gì à?"

Sở Hành Chi phản xạ có điều kiện trốn qua một bên, hừ một tiếng, nói lớn: "Không có gì."

Cuộc hội ngộ ngắn ngủi, sau đó mọi người liền bước lên phi thuyền để bay đến nơi của tám đại gia tộc, đừng thắc mắc, đãi ngộ của thân truyền luôn rất tốt, sau khi đến nơi không chỉ có quản sự của tám địa gia tộc đi ra nghênh đón, dẫn bọn họ đi dạo trong thành, mà còn có cả fans cuồng.

Mộc Trọng Hi phụt phụt hai tiếng, phun ra cánh hoa không cẩn thận bay vào miệng, "Không phải chứ, trước đó có nói với bọn họ khi nào thi đấu cá nhân diễn ra thì đến tung hoa, ai ngờ bọn họ lại đến tung thật?"

Tiết Dư hắt xì một cái, "Chết mất."

Nhiệt tình quá đi.

Diệp Kiều giũ xuống những cánh hoa bay vào túi, giống như đang bước trên thảm đỏ, bị một đám tu sĩ vây xem, thân truyền nào đi qua cũng bị đánh giá từ đầu đến chân.

"Cho hỏi người xấu xí không xứng làm thân truyền sao???"

"Gương mặt của Vân Thước thật xinh đẹp. Sao Tống Hàn Thanh lại lạnh lùng với nàng ấy như vậy."

Fans nam của Tống Hàn Thanh lập tức bất mãn rống lên, "Cút."

Minh Huyền lập tức nghiêng đầu nói nhỏ với Diệp Kiều, "Fans của Tống Hàn Thanh, nhiệt tình ghê ha."

Diệp Kiều đồng ý hai tay hai chân, lại còn là giới tính nam nữa chứ.

"Ta thích người đang treo cây gậy bên hông kia kìa, oaaaa, thật xinh đẹp."

"Đó là Diệp Kiều."

Đối phương trong nháy mắt liền bình tĩnh.

Diệp Kiều sao. Cả Tu Chân Giới xem thi đấu ai lại không biết nàng chơi dơ, nhưng không ngờ nàng lại có gương mặt vô tội như này.

"Vậy người đi cùng Diệp Kiều là ai vậy? Nhìn hắn thật nhàn."

"Đó là Minh Huyền. Ngươi yên tâm đi, Trường Minh Tông này, không có ai bình thường hết."

Sau khi bọn họ đến nơi, tám đại gia tộc liền cử người đi tiếp đón.

Tu sĩ kinh ngạc: "Trời ơi, lần tiếp đón này toàn là dòng chính của tám đại gia tộc, oaaa, nhìn bọn họ giàu quá đi."

Một đám tiểu thư thiếu gia thế gia, cưỡi những con thú hoa hòe loè loẹt, tiên khí bay bay trong gió chậm rãi đáp đất, nhìn rất lố lăng.

Bọn họ thong thả ung dung bước xuống thú cưỡi, nhìn một đám thân truyền đã đến đầy đủ, liền gật nhẹ đầu, nhàn nhạn nói: "Đi theo chúng ta."

Bộ dạng ngạo mạn kia, làm Diệp Kiều có chút cảm thán: "Ta phát hiện, Tống Hàn Thanh vẫn còn đỡ hơn rất nhiều."

Bởi vì nàng phát hiện, đám dòng chính này không có ai dùng mắt để nhìn người hết.

Minh Huyền tức khắc kích động cực kì, đưa đầu ra, mãnh liệt công kích: "Ngươi thấy chưa!! Ta nói bọn họ khó ưa lắm mà."

"Chảnh lắm luôn." Mộc Trọng Hi nói thầm.

Tiết Dư đồng ý: "Một đám đều trưng ra bộ dáng không quen không biết cha mẹ mình là ai."

"..." Vấn đề là, xuất thân của hai người các ngươi cũng là từ tám đại gia tộc mà ra, nhưng bây giờ lại đi nói xấu nhau như vậy, thấy được lắm hả?

***********

🐳: Hiện tại tui đã hông còn thời gian rảnh nhiều nữa, nên tốc độ edit truyện sẽ chậm hơn, mong mấy bà thông cảm nhe 🥺. Cảm ơn mấy bà rất nhiều ❤️