Quả bom rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang lớn, sau đó nhấc lên một trận bụi đất cuồn cuộn, uy lực của vụ nổ khiến mặt đất bằng phẳng bị đào ra một cái hố nhỏ.
Mộc Trọng Hi không khỏi lui về phía sau một bước, kinh ngạc cảm thán: "Bom này thật là trâu bò."
Hắn phát hiện mấy món đồ cổ quái của tiểu sư muội rất đáng sợ, ví dụ như quả bom này, uy lực không kém gì một kích toàn lực của Kim Đan. Pháp khí thật là hung mãnh.
"Ta tới, để ta thử xem." Sau khi kiến thức được uy lực của bom, hắn cũng ra dáng ra hình cầm lấy một quả, nói: "Tiểu sư muội, nhìn đây."
Mộc Trọng Hi hưng phấn nói: "Ta tuyệt đối sẽ ném xa hơn muội."
Diệp Kiều nhìn hắn vung cánh tay, quăng hai vòng, sau đó dùng sức ném mạnh về phía trước, đích xác là rất xa, phải chừng 10 mét mới rơi xuống. Một tiếng nổ tung trầm đục phát ra, theo sát là tiếng sư tử hống của Tần Phạn Phạn.
"Là ai dám đánh lén lão phu!"
Diệp Kiều cùng Mộc Trọng Hi liếc nhau. Không hẹn mà cùng dâng lên một ý niệm: Chơi quá trớn rồi.
"Chạy mau."
Trên phương diện chạy trốn, hai người cực kỳ ăn ý, cất bước liền chạy, cũng không quay đầu lại, rốt cuộc thì không ai muốn bị giam trong cấm địa.
Lúc này Tần Phạn Phạn mang theo Tôn trưởng lão Thành Phong Tông tham quan trên dưới tông môn, trong lòng mấy người đều biết rõ ràng mục đích đối phương tới nơi này, còn không phải là muốn nhân cơ hội dò xét thực lực đối phương sao.
Tuy rằng mỗi lần đại bỉ, Trường Minh Tông đều ổn định đứng ở vị trí đội sổ, ước chừng ngàn năm đều chưa từng thay đổi, nhưng không biết từ đâu Thành Phong Tông nghe được tin tức, thực lực đệ tử thân truyền của Trường Minh Tông năm nay đều rất không tồi, Thành Phong Tông sau khi suy xét liền quyết định phái người tự mình tới tra xét một phen.
Tôn trưởng lão cùng Tần Phạn Phạn hàn huyên vài tiếng, vừa đi dạo, vừa khách khí mấy lời dối trá.
"Nghe nói năm nay, tân đệ tử của quý tông tư chất đều không tồi." Tôn trưởng lão khẽ mỉm cười nói.
Tần Phạn Phạn đáp lễ bằng một nụ cười giả trân, đáp: "Quá khen. Trường Minh Tông chúng ta năm nay có nhiều đệ tử tham dự."
Tôn trưởng lão giấu đi vẻ trào phúng trên mặt, cảm thấy mình đã lo lắng nhiều rồi. Thực lực của Trường Minh Tông thế nào ai còn không rõ, phàm là năm nay bọn họ có một người có thể đánh, Tần Phạn Phạn cũng sẽ không nói ba phải lập lờ như vậy.
Hai người nói chuyện phiếm, dần dần đi tới sau núi, đây là con đường mà nhóm kiếm tu luyện kiếm nhất định phải đi qua, vừa mới bước ra một bước, giây tiếp theo liền thấy một thứ hình thù kỳ quái lăn dưới chân.
Tần Phạn Phạn vừa chuẩn bị nói gì đó, thứ kia đầu tiên là phun ra một làn khói màu trắng, sau đó liền phát nổ. Chân chính phát nổ!
Tần Phạn Phạn tu vi cao, không bị thương, nhưng uy lực của thứ này cũng không nhỏ, chỉ thấy trên mặt đất bằng phẳng đã xuất hiện một cái hố nhỏ.
Phản ứng đầu tiên của ông chính là có người muốn mưu hại mình, lập tức phẫn nộ quát: "Là ai dám đánh lén lão phu!"
"..."
Chung quanh im ắng không người trả lời, lúc này hai tên đầu sỏ gây tội đã chạy trốn không còn bóng dáng.
Trưởng lão Thành Phong Tông cũng bị tiếng nổ đột ngột này làm cho sợ bay cả linh hồn mãi sau mới hồi thần lại được, giọng nói cũng có chút run run, chỉ vào cái hố trên mặt đất, hỏi: "Đây là pháp khí gì?"
Tần Phạn Phạn cũng rất mơ hồ. Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Tôn trưởng lão, Tần Phạn Phạn vốn đang cực kỳ phẫn nộ lập tức bình tĩnh lại, đây vẫn là lần đầu tiên ông tìm được chút thể diện trước mặt các tông khác. Đừng tưởng rằng ông không biết, bởi vì xếp loại hàng năm quá thấp, mấy lão thất phu này vẫn ngầm cười nhạo ông rất nhiều lần.
Tần Phạn Phạn nhẹ nhàng kho khan một tiếng, cao thâm khó dò xoa xoa chòm râu, lơ đãng nói: "Hả? Ai, thứ này chỉ là món đồ chơi do mấy đệ tử thân truyền không nên thân của ta làm ra ấy mà. Không đáng giá tiền."
Không đáng giá tiền? Đồ chơi? Cái thứ đồ chơi khỉ gió gì mà uy lực lại lớn như vậy?
Biểu tình trưởng lão Thành Phong Tông dần dần chuyển từ không chút để ý trở nên nghiêm túc thậm chí có thêm vài phần kính sợ. Tôn trưởng lão không tiện đập nồi hỏi rế, chỉ đành miễn cưỡng mà phụ họa thêm đôi câu.
Sau một ngày bị khủng hoảng tinh thần, Tôn trưởng lão có chút thất thần, rốt cuộc rời khỏi Trường Minh Tông, ông ta ngựa không ngừng vó chạy ra bên ngoài lôi ra một cái ngọc giản.
"Năm nay Trường Minh Tông lại khủng bố như vậy!"
Tôn trưởng lão run rẩy truyền tin về cho tông chủ nhà mình.
Sau khi Diệp Kiều cùng Mộc Trọng Hi rời khỏi hậu sơn, còn đang cân nhắc có thể làm ra súng lục hay không, đương nhiên không phải loại có viên đạn như thời hiện đại, nhưng có thể thử chế tạo súng lục bắn ra được thứ gì có uy lực lớn một chút. Còn về phần bắn ra cái gì, trước mắt Diệp Kiều chưa có ý tưởng tốt, nhưng không ảnh hưởng nàng phác thảo ra bản vẽ của súng lục. Làm một nhà thiết kế, năng lực này của nàng vẫn rất mạnh đấy.
Sau khi vẽ xong bản thiết kế, Diệp Kiều quay đầu nhìn Mộc Trọng Hi thành khẩn mời chào: "Chúng ta cùng nhau xuống núi nhé?"
Diệp Kiều rốt cuộc không phải là khí tu, đối với phương diện luyện khí cũng dốt đặc cán mai, nàng có thể chế tạo bom là dựa vào trí nhớ cùng nghiên cứu thư tịch, nhưng loại chế tác công nghệ cao như súng lục vẫn phải tìm khí tu chuyên nghiệp mới được.
Mộc Trọng Hi sửng sốt một lát, do dự đáp: "Ngày mai chúng ta còn có khóa học."
Diệp Kiều rất bình tĩnh, lộ ra lúm đồng tiền trên má, khí phách nói: "Vậy cúp thôi."
Hai mắt Mộc Trọng Hi sáng lên: "Ý kiến hay!"
Hắn không muốn đi học từ lâu rồi, trước đó, khóa học của Đoạn Dự chỉ có mình hắn là kiếm tu, một khi trốn học liền sẽ bị phạt giam lại. Bây giờ thì không giống nữa, đã có tiểu sư muội bồi mình, đến lúc đó bị phạt cũng không phải chỉ có một mình hắn.
"Chúng ta đi."
Tính cách hai người đều hấp tấp, nói đi là đi, sau khi quyết định liền cùng nhau vui sướng chạy xuống chân núi.
Ở Vân Trung Thành các loại cửa hàng đều có, vô cùng đầy đủ, chẳng qua bởi vì nằm dưới chân năm đại tông môn, giá cả có thể khái quát trong một chữ, đó chính là 'đắt'.
Sau khi tiến vào một cửa hàng chuyên bán pháp khí, Diệp Kiều gấp gáp đưa bản thiết kế của mình cho ông chủ cửa hàng xem.
"Có thể làm thứ này không?"
Cửa hàng không có nhiều khác, dù sao thì tán tu cũng không dễ gì bán đi bán pháp khí phòng thân, đại tông lại coi thường đồ vật bán trong cửa hàng, khiến cho cửa hàng chỉ có ông chủ đang vui vẻ thoải mái phun mây mù.
Nhìn qua tờ giấy Diệp Kiều đưa tới, bàn tay cầm tẩu thuốc của ông chủ cửa hàng lập tức cứng đờ, sau đó ngồi dậy, tinh tế đánh giá bản thiết kế nàng đưa, âm thầm ngạc nhiên: "Đây là vật gì? Sao hình dạng lại cổ quái như thế?"
Không giống kiếm, cũng không giống vũ khí khác, hắn hành nghề nhiều năm như vậy, chưa từng nghe qua.
Diệp Kiều hàm súc nói: "Nó gọi là súng lục."
"Có thể làm ra ngoại hình cùng kết cấu đại thể của thứ này được không? Bên trong tốt nhất có thể bỏ thêm được vài thứ."
Ông chủ cảm thấy rất hứng thú với món pháp khí này, hắn gật gật đầu đáp: "Có thể, nhưng giá cả.. Tổng cộng làm xong phải tốn 300 linh thạch thượng phẩm."
Còn rất đắt. Vì thế Diệp Kiều bắt đầu phát huy ba tấc lưỡi chém giá cùng hắn, quá trình tuy rằng dài lâu, nhưng kết quả vẫn rất viên mãn, cuối cùng nàng chốt giá một trăm linh thạch thượng phẩm.
Mộc Trọng Hi đã sợ đến ngây người, mỗi lần hắn xuống núi vẫn luôn là ông chủ nói bao nhiêu tiền, hắn trả bấy nhiêu. Thì ra còn có thể chém giá sao?
Diệp Kiều dường như đã nhìn suy nghĩ trong đáy lòng hắn, nói: "Đương nhiên có thể như vậy. Nếu huynh không thiếu linh thạch thì cũng có thể không chém."
Mộc Trọng Hi đương nhiên không thiếu, nhưng nghĩ đến mình rõ ràng có thể hạ bớt giá cả đi một chút, hắn liền không thể cao hứng nổi.
"Đi thôi." Diệp Kiều hỏi: "Huynh có muốn mua sắm gì không? Mua xong rồi lại trở về."
Mộc Trọng Hi uể oải, đáp: "Thôi. Hôm nay không mua gì cả."
"Vì sao?"
Mộc Trọng Hi che ngực: "Nghĩ đến nhiều linh thạch bị uổng phí lâu nay liền đau lòng."
"..."
Phì!
Diệp Kiều xem như hiểu được cảm giác không cam lòng của hắn, nếu nàng cũng uổng phí nhiều linh thạch như vậy, thì tâm tình nàng nhất định còn thê thảm hơn.
"Chúng ta về tông môn trước, vừa hay ta còn vẽ mấy tấm phù cần phải có người thí nghiệm một chút."
Trước đó Diệp Kiều không có kinh nghiệm, vẽ xong phù còn lấy chính mình ra làm thí nghiệm, thẳng đến khi đụng thủng một lỗ trên tường khách điếm, Diệp Kiều mới trở nên cẩn thận hơn không ít. Nàng rút kinh nghiệm xương máu, quyết định không tự thương tổn chính mình, rốt cuộc là người không vì mình trời tru đất diệt! Nàng chuẩn bị tai họa cho những người khác.
Mộc Trọng Hi gãi gãi đầu, khờ dại hỏi: "Vậy muội vẽ nhiều phù không?"
"Không nhiều lắm." Diệp Kiều đáng thương vô cùng nhìn hắn: "Chỉ mấy tấm mà thôi."
Nàng cực kì cường điệu hai chữ 'mấy tấm'.
Vì ủng hộ ý tưởng của sư muội yêu quý, Mộc Trọng Hi thế mà lại tin mấy lời ma quỷ của nàng.
Kế tiếp hai người ngây ngốc ở sau núi suốt ba ngày, cùng nhau trốn học, thay phiên thí nghiệm bùa chú hoa hòe lòe loẹt mà Diệp Kiều vẽ ra.
Mộc Trọng Hi phát hiện, miệng lưỡi sư muội, chỉ giỏi gạt người! Mấy tấm bà nội nó ấy.
"Tới tới tới tứ sư huynh, một tấm cuối cùng."
Diệp Kiều nhiệt tình lấy ra một lá bùa cuối cùng: "Yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ không làm huynh khó chịu, nó gọi là phù ha ha."
"Nhiều lắm sẽ làm huynh cười một cái, huynh xem huynh đã biến thành khổ qua rồi."
Mộc Trọng Hi bồi nàng thử bùa suốt ba ngày, sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt bị tàn phá vô cùng đáng thương, sâu kín phun ra một hơi: "Được."
Nói thật ra, bùa chú của tiểu sư muội rất có ý tứ. Nếu không phải lấy chính mình ra thực nghiệm thì lại càng tốt.
Sau khi nhận được lời đồng ý, Diệp Kiều lập tức gấp gáp ném lá phù ha ha nọ lên người Mộc Trọng Hi.
Có đôi khi uy lực của phù không nhất định phải mạnh, có thể khiến người ta cười đến mất tự chủ cũng là một cách quấy nhiễu đối phương.
Ban đầu Mộc Trọng Hi còn không có phản ứng gì, vẫn là bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc nữa, nhưng mà rất nhanh, thiếu niên ngẩng đầu lên trời phát ra từng đợt tiếng cười càn rỡ của vai phản diện: "Ha ha ha ha --"
"Ha ha ha ha."
Mộc Trọng Hi cười một hồi lâu, chọc cho đám kiếm tu luyện kiếm đi qua đều hoảng sợ, suýt nữa cho rằng Mộc sư huynh đã bị tẩu hỏa nhập ma.
"..."
Rốt cuộc tạm dừng thoáng một lát, đang lúc Diệp Kiều cho rằng công dụng của lá bùa đã kết thúc, tiếng cười đầy nhịp điệu của Mộc Trọng Hi lại lần nữa vang lên.
"Ha, ha, ha!"
Diệp Kiều: "..."